Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 115: Chồng của Tinh Tuyết




Ăn xong, Tinh Tuyết liền vội vàng sắp xếp đồ để đi làm. Cô không biết mọi người sẽ đánh giá về cô ra sao trong hôm nay nhưng dù sao việc cũng xin rồi, có gì thì cứ đến đó rồi nhận lỗi vậy.

Hối hả chạy xuống dưới nhà rồi đi ra ngoài cửa. Nhất Thiên đang rửa bát nghe thấy tiếng chân chạy nhanh nên anh nghĩ cô lại định đi đâu nên liền tắt vòi nước mà chạy ra theo. May là cô chưa ra đến cổng.

- Em đi đâu? - Nhất Thiên nắm lấy cổ tay Tinh Tuyết để hỏi.

- Đi đâu thì liên quan gì đến anh. Mà hơn nữa anh ăn xong rồi thì biến khỏi nhà tôi đi.

Lời nói chút chút khó nghe, đã vậy Tinh Tuyết còn tặng anh cái nhìn đầy "yêu thương" và "trìu mến".

Nhưng Nhất Thiên cũng chẳng quan tâm. Anh cứ lẽo đẽo bám theo cô ra ngoài.

Lúc này bà hàng xóm thấy Tinh Tuyết đi ra thì liền đến gần để hỏi cô.

- Này cô gái, đây là chồng cháu thật à?

- Dạ, sao ạ? - Tinh Tuyết hơi ngơ ra hỏi, nhưng giây lát sau liền quay qua nhìn Nhất Thiên rồi lại nhìn bà hàng xóm. - Không ạ, cháu sắp gọi cảnh sát báo cáo về anh ta rồi ạ.

Nhất Thiên nghe thấy thế liền vòng tay qua ôm lấy eo cô. Thậm chí anh còn mặt dày hôn cô trước mặt bà lão làm cho cô đỏ bừng cả mặt lên. Có muốn đánh anh cũng không thể đánh ở đây được.

- Dương Nhất Thiên, anh...

- Bà thấy không? Cô ấy nhớ họ tên của tôi, đương nhiên vợ nhớ tên chồng là điều hợp tình hợp lý rồi.

Bà lão thấy thế cũng gật gật đầu rồi đi qua nhà hàng xóm khác.

Tinh Tuyết lúc này mới quay lại trừng mắt nhìn anh. Cô chỉ muốn đánh chết cái tên này ngay ở đây nhưng sợ lại phải nhận bản án về giết người.

- Anh... cái tên đáng ghét này. Có muốn chết không hả? Mặt anh làm bằng bê tông cốt thép hay gì? - Vừa nói Tinh Tuyết vừa ra sức đánh lên người Nhất Thiên.

Anh cũng không hề né tránh mà để Tinh Tuyết đánh chán thì thôi. Bởi vốn dĩ cô chẳng có nhiều sức lực, có đứng cho cô đánh từ giờ đến mai thì ít ra vùng bị đánh mới đỏ lên. Nhưng vẫn có thể khẳng định là không đau một chút nào.

- Anh... - Tinh Tuyết đánh chán rồi mới dừng lại.

Cô định nói anh nhưng rồi lại thôi. Chợt nhớ là cần phải đi làm gấp nên cô cũng không nói nhiều mà đi ngay.

Nhưng còn chưa đi được thì Nhất Thiên lại kéo tay cô lại lần hai.

- Em đi đâu? Có gì thì để anh đưa đi cũng được.

- Khỏi cần. Đi với anh mới chính là không an toàn đấy.

- Không phải em đang tiết kiệm sao? Đi xe của tôi sẽ đỡ tốn tiền đi lại biết bao.

- Tốn tiền đi lại còn hơn biết rằng được đi miễn phí mà gặp nguy hiểm.

Nhất Thiên cũng cạn lí lẽ với Tinh Tuyết. Anh đành bế cô lên để đi đến bãi đậu xe.

Nhìn thấy vậy Tinh Tuyết cũng ngạc nhiên. Nhìn xung quanh rồi lại nhìn Nhất Thiên. Vẻ mặt anh vẫn tỏ ra là con cừu ngây thơ nhưng sâu bên trong vẫn là một con sói già.

- Sao anh được để xe ở đây?

- Tại sao không được để?

- Anh... bỏ tôi xuống trước đi.

- Không phải em đang bận sao? Đi lên xe rồi nói tiếp.

Thế là Nhất Thiên liền bế Tinh Tuyết lên xe. Anh đóng cửa xe lại rồi mới khởi động xe để rời khỏi nơi này.

- Đi đâu? - Nhất Thiên ngồi lái xe hỏi Tinh Tuyết.

- Hả... À, anh tới trung tâm này là được. - Tinh Tuyết đưa địa chỉ cho Nhất Thiên xem.

Hai người cứ thế rồi lại ngồi im không có câu chuyện gì để đỡ buồn chán. Mỗi người một suy nghĩ khó ai mà đoán ra tâm tư của nhau.

Tinh Tuyết thì nhìn ra ngoài cửa kính, Nhất Thiên thì lại chăm chú lái xe. Hai người cứ như vậy mà đến nơi làm việc mà Tinh Tuyết mới xin được.

Vừa mới đến thì Tinh Tuyết đã hấp tấp chạy vào trong. Trùng hợp là chủ tiệm lại đang gói quà cho khách. Nhìn thấy Tinh Tuyết mới đến thì anh cũng không có tỏ ra khó chịu trước nhân viên mới đến mà đã đi làm muộn này.

- Thật xin lỗi, tôi hôm qua có chút nên đến muộn. Thành thật xin lỗi. - Tinh Tuyết lại gần cúi đầu thành khẩn mà xin lỗi.

- Không sao, ai cũng có lần đầu. Nhưng nếu lần thứ hai thì sẽ không có chuyện nhắm mắt làm ngơ như vậy nữa đâu. - Anh chủ tiệm điềm đạm mà nói.

Lúc này Tinh Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm ơn rối rít.

- Không biết tôi nên bắt tay làm việc gì trước ạ? - Tinh Tuyết nhìn ngó xung quanh rồi mới hỏi.

- Cô có thể thiết kế ra các bản vẽ hoa văn các thứ đúng chứ?

- Dạ vâng.

- Cô có thể xem thêm vài mẫu từ trước của tiệm, sau đó thì phát triển thêm nhiều mẫu mới hơn. Không cần nhiều chỉ cần chất lượng hiệu quả là được.

- À, vâng. Tôi sẽ đi làm ngay.

Tinh Tuyết gật đầu mà cùng cô nhân viên khác đi vào. Được cô nhân viên cũ hướng dẫn tỉ mỉ nên Tinh Tuyết cảm thấy rất tốt, công việc không bị gò bó đã vậy còn đúng theo đam mê của cô nữa.

Cô bắt đầu ngồi suy nghĩ nên bắt đầu thế nào mà bỏ quên mất một người tên Nhất Thiên đang đứng ngoài tiệm.

Vì ban nãy anh đi ngay sau cô nên mọi người đều tưởng là khách mới của tiệm. Đã thế anh còn đi đi lại lại để xem mấy mẫu mã trưng bày trong tiệm. Mấy cô nhân viên ở đó cũng thì thầm bàn tán khen ngợi người đàn ông hoàn mĩ trước mắt mình kia.

Nhất Thiên không quan tâm lắm, anh chốc chốc lại xem đồng hồ trên tay nhưng còn chán đã đến thời gian nghĩ của Tinh Tuyết.

Anh chủ quan thấy Nhất Thiên cứ đứng ngắm mấy đồ trưng bày mãi mà không chọn nên nghĩ ràng anh đã không biết lựa chọn món đồ nào nên liền đến để có thể góp ý tham khảo cho anh.

- Không biết anh cần gì? Chúng tôi có thể tư vấn về món đồ mà anh thích.

- Không mua.

Nhất Thiên trả lợi gọn lỏn như vậy.

Cả anh chủ quán lẫn nhân viên trong tiệm đều câm nín chỉ nhìn anh không nói gì.

Cảm nhận được mọi người đang đánh giá mình nên Nhất Thiên bổ sung thêm vào lời nói của mình.

- Tôi đợi vợ tôi, giờ nghỉ của các nhân viên là mấy giờ?

- Cái này thì... Nếu anh đợi được thì tầm hai tiếng nữa thì là thời gian nghỉ.

- Ừ.

Nhất Thiên gật đầu rồi lại đi ngắm mất bức tranh treo trên tường.

Mấy cô nhân viên thì bàn tán xem ai là người vợ mà anh đã nhắc tới. Họ làm việc ở đây chưa lâu nhưng không phải là ít, có cô gái nào chưa lấy hay lấy chồng rồi mà họ chưa biết sao? Chắc không đâu... Vậy là ai mới được? Ai mà lại có phúc hưởng lớn đến vậy.

Đợi mãi cho đến thời gian nghỉ thì Tinh Tuyết mới đi ra ngoài. Cô còn tính làm thêm vì mình đến muộn nhưng mọi người đều nói anh chủ tiệm là một người tốt nên không có để ý quá. Vì vậy nên Tinh Tuyết mới ra ngoài để định ăn trưa.

Chợt nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đó vẫn đứng ở đây làm Tinh Tuyết hơi ngạc nhiên. Còn chưa hỏi được vì sao anh vẫn ở đây thì mấy cô nhân viên xúm lại gần cô thành một nhóm để nói nhỏ.

- Nè biết gì không? Người đàn ông đó đứng suốt cả buổi ở đây. Mà hơn hết còn nói là đợi vợ của mình nữa cơ. - Một cô nhân viên đứng ở quầy tiệm nói.

- Hừ, chán vậy. Đẹp trai như vậy mà đã lấy vợ mất rồi. - Một cô nhân viên lại than phiền.

Sau đó là hàng loạt các bài ca ngợi về Nhất Thiên. Tinh Tuyết thầm nghĩ là do họ đã bị vẻ ngoài của anh đánh lừa rồi. Chứ sống chung mới biến được bản tính cáo già của anh ta.

Vì không muốn để mọi người biết cô và Nhất Thiên có quen biết nên Tinh Tuyết liền lẻn đi bằng đường khác. Nhưng ra đến cửa thì Nhất Thiên vẫn nhận ra. Anh thậm chí còn gọi tên cô lên làm cho mọi người đều để ý. Tinh Tuyết thì chỉ biết trách thầm trong lòng.