Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 70: Lại thêm rắc rối mới (1)




Sau lần quá chén dẫn đến việc làm Mạc gia càng tăng cường an ninh hơn thì Nhất Thiên cũng không có làm thêm bất cứ việc gì quá phận. Anh cũng tự biết khi nào cần tiến, khi nào cần lùi.

Còn đang ngồi làm việc lại nhận cuộc điện thoại của Austin Mahone nên đành phải gác lại công việc để nghe.

- Có chuyện gì? - Nhất Thiên nhàm chán duỗi vai hỏi.

- Tên Zane đó đang có công chuyện nên tôi đang phải chăm sóc Kailies, nhưng mà cô ấy cũng đang có việc quan trọng nhờ tôi. - Giọng nói của Austin Mahone có vẻ nhún nhường.

- Vào chủ đề chính đi.

- À thì, cậu cũng đang trong chế độ độc thân, thôi thì đến đó để mắt con bé giúp tôi. Để con bé cũng với lũ vệ sĩ đó vẫn chưa khiến tôi yên tâm.

- Không rảnh.

Nói xong Nhất Thiên liền định tắt máy nhưng rồi anh lại nghĩ ra một điều khá "điên rồ" nhưng cũng khá hay ho. Vậy là liền đồng ý với Austin Mahone đến bệnh viện chăm sóc cho Kaylin.

Trên đường đi Nhất Thiên ngẫm nghĩ nên nói sao để cô bé đó hợp tác với mình. Bình thường khi ở Mỹ có vài lần anh gặp cô ở dinh thự chính của gia tộc Anthony, nhưng thường thì cô bé rất ít "nói chuyện" với anh. Mà hình như là chưa một lần nào. Có vẻ sống khá nội tâm nên nếu nhờ cô bé đó liệu có thành công dụ được Tinh Tuyết đến hay không? Nhưng dù sao thì cũng thử xem sao. Austin Mahone cũng luôn miệng khen cô em gái của cậu ta là ngoan nhất, chắc có lẽ anh cũng làm phép thử xem cô có thật sự ngoan hay không.

Đi đến bệnh viện, đến dãy hành lang trơn sạch sáng bóng, hai hàng vệ sĩ đứng trải dài cho tới cuối dãy. Nhất Thiên cũng chỉ biết lắc đầu rồi đi đến cửa phòng VIP của dãy phòng bệnh.

Thuộc hạ của Zane Anthony nhìn thấy Nhất Thiên đến thì cúi chào nhưng vẫn phải gọi điện để báo cho lão đại của mình biết trước. Bọn họ nhận một lệnh duy nhất là phải bảo vệ được tính mạng người trong phòng, vì thế không cần biết đối phương ra vào là ai, quan chức cấp cao đến mức nào, chỉ cần là người mà Zane Anthony không cho phép thì tuyệt đối không thể bước chân vào căn phòng này.

Cũng còn may tính tình Nhất Thiên bây giờ đã cải thiện không ít, anh cũng không dư hơi tốn sức đôi co với mấy người này. Đợi gọi xong cuộc điện thoại thì có thể vào trong.

Vào bên trong phòng bệnh, Nhất Thiên cũng phải cảm thấy choáng váng bởi các máy móc tiên tiến hiện đại ở đây. Máy lọc không khí rồi còn cả robot thay cho y tá phục vụ... Mọi thứ đều quá hoàn hảo cho một bệnh nhân bị tổn thương bởi súng đạn như cô bé đang ngồi trên giường.

Nhìn thấy Nhất Thiên đến thì Kaylin cũng chỉ cần đầu nhẹ chào anh. Nhất Thiên đi xung quanh phòng vừa đi vừa nói:

- Tên anh trai cô nhờ tôi để ý đến cô hôm nay, yên tâm là tôi không làm phiền gì cô đâu. Thích làm gì thì làm, cần gì có thể bảo tôi đi báo lại với bên ngoài.

Cô bé nghe anh nói vậy liền gật đầu không có thêm bất cứ điều gì khác.

Cả hai người ngồi im lặng vài phút đầu, mấy phút sau thì Nhất Thiên liền lân la đến để dụ dỗ Kaylin.

- Cô còn nhớ vợ tôi chứ? - Vẻ mặt Nhất Thiên vui mừng khi nói đến Tinh Tuyết.

Rõ ràng là ly hôn rồi nhưng anh vẫn luôn miệng gọi cô là vợ. Điều này khiến cho Tinh Tuyết rất khó chịu nhưng anh lại cảm thấy hài lòng, còn rất thuận miệng.

- ...

Đáp lại lời Nhất Thiên không có tiếng nói, chỉ là cái gật đầu nhẹ của cô bé đang ngồi trên giường bệnh. Nhất Thiên cũng không có tính toán, đối với Zane Anthony cô ta cũng vậy nên anh thì cô ta gật đầu coi như cũng là đã để ý tới anh lắm rồi. Nhưng anh đâu thể nào biết được nỗi khổ tâm của cô gái nhỏ trên giường bệnh này được cơ chứ.

- Có muốn gặp cô ấy không? Tôi... đang có chút chuyện muốn gặp để nói chuyện với cô ấy. - Nhất Thiên vừa nói liền rút điện thoại ra.

Cô bé Kaylin nghe nói đến đây thì đôi mắt long lanh của cô càng thêm sáng ngời. Cô ở đây đã gần một tháng kể từ sau vụ đỡ đạn cho Tinh Tuyết. Không phải là Zane Anthony thì cũng là người anh trai vô cùng cao cả của cô - Austin Mahone đến, ngoài hai người đó ra thì hôm nay cô gặp thêm được Nhất Thiên. Cũng đã quá nhàm chán, mà bây giờ Nhất Thiên liền nói rủ Tinh Tuyết đến đây chơi, cô đương nhiên rất thích rồi.

Cánh tay nhỏ, gầy gò có gắn sợi dây chuyền nước ở mu bàn tay được nâng nhẹ lên. Ngón tay thon nhỏ, tạo thành các kiểu khẩu ngữ khác nhau, là thủ ngữ - ngôn ngữ ký hiệu tay.

Dù bàn tay cô bé nhỏ nhắn trắng trẻo đang cố gắng ra những ký hiệu khác nhau tạo thành từng câu chữ, nhưng Nhất Thiên lại không hiểu lấy một từ nào. Anh thở dài đưa điện thoại cho cô.

- Cô biết dùng điện thoại chứ?

- ...

Lần này có sự thay đổi nhẹ, cô bé liền lắc đầu. Thấy thế Nhất Thiên cũng vò đầu bứt tai để suy nghĩ xem làm cách nào để bảo Tinh Tuyết đến đây. Kaylin nhìn Nhất Thiên như vậy thì liền cúi thấp đầu xuống không rõ được biểu cảm của cô bé.

Nhưng rồi còn chưa lâu Nhất Thiên lên tiếng làm cô bé giật mình.

- Đúng rồi, tôi có thể chụp ảnh cô rồi gửi cho cô ấy mà nhỉ. Chậc, đúng là lúc rối lên liền không nghĩ ra được cái gì. Cô ngồi thẳng lên, tôi chụp cho cô kiểu ảnh.

Cô bê nhỏ nhắn này liền nghe lời Nhất Thiên nhưng cô không biết rõ chụp ảnh ra làm sao nên chỉ có thể ngồi yên để Nhất Thiên giơ điện thoại ra để chụp.

Nhất Thiên vui vẻ nhắn tin gửi cho Tinh Tuyết. Anh thậm chí còn đến gần xoa đầu Kaylin khen cô ngoan. Có lẽ cũng đúng như lời cha nội Austin Mahone kia nói. Nhưng Kaylin lại dụt đầu lại không dám chạm vào Nhất Thiên. Điều này làm anh khá bất ngờ nhưng cũng không để ý lắm. Dù sao cảm giác cô bé này vẫn là không nên động tay động chân tới.

Đợi một lúc liền thấy tin nhắn Tinh Tuyết phản hồi lại. Nếu là bình thường anh nhắn chào hỏi cô thì cô liền chặn số hoặc bỏ qua, nhưng thấy Kaylin cô liền thay đổi hẳn. Dù sao cũng khá lâu rồi không gặp cô bé nên Tinh Tuyết muốn đến xem ra sao.

- Tuyệt! Tinh Nhi nói sẽ đến đây, cô ấy muốn đến gặp cô. - Nhất Thiên vui vẻ hơn hẳn vừa nãy, anh còn cười nhiều hơn trước mà đúng hơn là cười như điên vậy.

Một lúc sau, Nhất Thiên đi đi lại lại để đợi Tinh Tuyết tới. Dù sao anh cũng có báo với Zane Anthony là sẽ cho Tinh Tuyết đến rồi nên vệ sĩ cũng không có cấm.

Cánh cửa phòng bệnh vừa mở ra, người con gái bước tới liền ôm lấy Nhất Thiên làm anh và cả Kaylin ngồi trong phòng đều bất ngờ.