Biết rõ Nhất Thiên đang khó chịu, Mạc Cao Lãng còn nháy mắt với Davidson để làm nhiều trò khác hơn.
- Êy. - Mạc Cao Lãng ngước lên vẫy tay gọi Nhất Thiên đến.
Nhất Thiên nhìn về phía phòng khách, ánh mắt vẫn lạnh lùng không có ý định đi đến.
- Tôi bảo cậu đấy. Bị điếc rồi à?
- Cậu cần gì tôi có thể... - Davidson cũng lên tiếng.
- Ấy, sao lại để khách làm được. Nhà tôi không có thiếu người hầu, cậu ngồi chơi với em gái tôi là được rồi. - Mạc Cao Lãng liền chặn lời Davidson mà nói.
Tinh Tuyết cũng không hề có ý bênh vực Nhất Thiên, cô vẫn chả để tâm mà ngồi cười nói vui vẻ với hai người kia.
Nhất Thiên đi đến gần chỗ ba người, anh đến mục đích không phải là nghe lời Mạc Cao Lãng mà chỉ đơn giản là anh muốn đứng gần nhìn Tinh Tuyết nhiều hơn mà thôi.
Biết rõ Nhất Thiên đang đưa mắt nhìn xuống cô em gái của mình nên Mạc Cao Lãng cũng liền đánh động tới Nhất Thiên.
- Này, đi mang đồ ăn nhẹ tới đây đi, không biết mời khách à?
- Anh hai, tôi cũng không phải chủ của nhà này, đương nhiên tôi không thể tiếp khách của nhà này được rồi. - Nhất Thiên cũng không vừa mà nói lại.
Trong lúc Mạc Cao Lãng cũng đang bị bí ngôn từ thì Tinh Tuyết ngước lên nhìn anh. Cô cũng dùng ánh mắt xa cách mà nhìn người đàn ông này.
- Anh không phải người của Mạc gia, nhưng người làm của Mạc gia có trách nhiệm tiếp khách giúp chủ nhà. Nếu cảm thấy khó khăn quá thì có thể bỏ qua. Không có ai ngăn cản anh hết.
Bất ngờ... Tức giận...
Trong đầu Nhất Thiên chỉ có hai loại cảm xúc đó. Nếu anh không cố mà kiềm chế thì có lẽ Tinh Tuyết lại bị bắt đi đến một nơi xa lạ như lần trước. Hơn nữa chả qua khi đó là Nhất Thiên tự đồng ý cho cô rời đi, nếu không phải vì thấy Tinh Tuyết sợ hãi khi ở cạnh anh thì có lẽ anh đã đem cô đi đến thế giới của anh, để cô ở đó tới già rồi.
- Yên tâm, chỉ cần có Tinh Nhi ở đây, cái gì tôi cũng làm được. - Nhất Thiên đưa tay xoa nhẹ đầu Tinh Tuyết.
Điều này làm hai người đàn ông kia đều đứng dạy định hất tay Nhất Thiên ra nhưng anh lại tự động rời đi trước.
Khoảng chừng mười phút sau thì anh mang mấy khay bánh quy ra. Để xuống mặt bàn thủy tinh, Nhất Thiên lạnh lùng rời đi ngay sau đó.
Còn cứ nghĩ Tinh Tuyết sẽ gọi anh lại nhưng cô đều chẳng mảy may nhìn về phía anh. Cô cùng Davidson còn ngồi lôi mấy món đồ chơi bằng bông ra cho Mạc Cao Lãng xem.
Gần về chiều tối thì Mạc Cao Thắng cũng đi làm quay trở về. Nhìn thấy ba người kia ngồi nói chuyện vui vẻ thì anh cũng nhanh chóng lên phòng để thay đồ rồi xuống dưới. Ai mà ngờ trong phòng anh đang có Nhất Thiên dọn dẹp.
Nếu như là Cao Lãng hay Tinh Tuyết thì sẽ kệ Nhất Thiên để anh tự dọn nhưng Cao Thắng không hề như vậy. Anh nhìn vậy nhưng rất kén chọn, không phải người thuận mắt ưng ý, anh sẽ không để họ động chạm gì đến đồ của mình. Hơn hết, Nhất Thiên là người mà anh để vào danh sách "loại trừ" vì thế nên anh không mướn Nhất Thiên phải dọn phòng cho mình nên liền đuổi anh ra ngoài.
- Cậu, ra khỏi phòng của tôi. Ngay bây giờ!
- ...
Nhất Thiên còn nói được gì. Anh lẳng lặng ra ngoài mà tức không nói nên lời. Là sự sỉ nhục đối với anh. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên anh bị sỉ nhục như này. Nhưng sau tất cả vẫn chỉ có thể siết chặt nắm đấm mà im lặng rời đi.
Mạc Cao Thắng không có để tâm, anh thay đồ mặc thường ngày rồi đi xuống cùng ba người kia. Nhìn cũng có thể đoán được ba người này cũng "dày vò" tên kia không ít. Nhìn mặt Cao Lãng như vậy là đủ hiểu rồi.
- Anh cả. - Tinh Tuyết mỉm cười ngoảnh đầu chào anh của cô.
- Anh, lại đây ngồi này. Mấy cái đồ này David mới mua cho tiểu bảo bối. - Cao Lãng cũng nhanh miệng mà nói.
Trên mặt bàn bày la liệt những món đồ chơi cho bé, đều là những đồ dễ thương nhỏ nhắn và đặc biệt là ít gây hại cho trẻ. Xem ra hai người kia đi chọn lựa cũng không ít.
Cao Thắng gật đầu ngồi xuống bên cạnh Cao Lãng cầm đại một món đồ chơi lên xem. Nhớ lại trước đây Tinh Tuyết cũng nhỏ bé xíu, lúc nào ba mẹ bận việc làm thì anh đều phải chông cô em gái của mình. Kể ra anh rất biết cách chăm sóc trẻ con.
Tuy không có buột mồm ra nói như Cao Lãng nhưng Cao Thắng còn mong chờ đứa cháu này hơn ai hết. Cũng lâu lắm rồi gia đình này không có tiếng trẻ em, chỉ mong đứa bé này mau chóng lớn nhanh một chút để mọi người không phải đợi dài dài.
- Cao Thắng, tí nữa gặp tôi có chút chuyện muốn bàn với cậu. - Davidson đột nhiên lên tiếng.
- Ừ, tôi cũng tính khi nào gặp cậu bàn một số việc. - Cao Thắng liền gật đầu ngay.
Cả bốn người ngồi chơi rồi còn ăn uống vui vẻ với nhau. Cho tới tận khi trời tối, ông bà Mạc cũng quay về nhưng dường như tất cả mọi người đều coi như Nhất Thiên là không khí trong căn biệt thự này...