Thần Vũ năm thứ tư.
Chiều hôm ấy Nhật Tôn đến cung Thượng Dương sớm hơn mọi khi. Đến trước cung Thượng Dương, y ra hiệu cho Phạm Thân đi về trước. Vừa vào đến sân cung, y thấy nàng đứng trước cây mận, ánh tịch dương len lỏi qua từng kẽ lá phủ lên vạt áo nàng, mái tóc nàng bay trong gió cùng cánh hoa mận đang rơi, trong khi nàng đang mải mê ngắm từng cánh hoa thì trong mắt Nhật Tôn, nàng lại diễm mỹ tuyệt luân đến động lòng người. Nhờ nàng mà cảnh sắc nơi đây đã trở thành một diệu cảnh khó có thể diễn tả thành lời.
Y khẽ đến nhẹ nhàng, tính cho nàng một phen bất ngờ. Chỉ cách một đoạn nữa thôi là y có thể nhào đến ôm lấy nàng, chợt nàng cất giọng nói thanh thoát lên.
- Bệ hạ đến rồi sao?
- Bị nàng phát hiện rồi.
Nhật Tôn cười hiền, y tiến đến ôm lấy eo nàng, lẩn mình trong mái tóc vương chút hương hoa mạt lỵ.
- Trời tháng giêng lạnh như vậy, sao nàng không vào nhà, nhỡ bị cảm thì sao.
- Thần thiếp muốn ngắm nhìn cánh hoa mận rơi.
Y cúi xuống hôn lên vành tai nàng.
- Vậy ta ngắm cùng nàng.
Những tưởng có thể cùng nàng đắm chìm trong khung cảnh lãng mạn này thì đột nhiên trước mắt Nhật Tôn tối sầm lại, ý thức của y cũng dần mất đi.
Hai canh giờ sau, Nhật Tôn tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường. Hồng Hạc thấy y tỉnh lại thì ra lệnh cho Trần Văn lui ra ngoài. Nàng tiến đến đỡ y tựa vào thành giường.
- Hồng Hạc, lại đây.
Nàng ngồi xuống giường, khắc khoải nhìn Nhật Tôn.
- Ta bị sao vậy?
- Độc tố trong người Bệ hạ tái phát, Trần Thái y nói có thể Bệ hạ không qua được đêm nay.
- Để nàng biết rồi. Thôi thì ta cũng không còn bao lâu, ta muốn nàng biết một chuyện.
Nàng vẫn lạnh lùng như vậy, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
- Nàng có nhớ lễ hội đèn Quảng Chiếu năm đó không? Đó là lần đầu tiên ta gặp nàng, người ta nói con gái nhà họ Dương đều là mỹ nhân khuynh thành, nhưng lúc đó nàng vừa béo vừa lùn, răng lại sún, cũng chẳng xinh đẹp…
Y vừa nói đến đây, Hồng Hạc vội ngắt lời y. Nàng không muốn bị đào lại một quá khứ không mấy đẹp đẽ như vậy.
- Bệ hạ…
Y cười hiền, nắm lấy tay nàng.
- Nhưng ta lại say đắm người con gái ấy, không phải vì nhan sắc mà là vì con người của nàng. Ta hoạ chân dung nàng, nhưng khi tặng, nàng lại giận dỗi bỏ đi. Ta đành cất vào một góc, tự mình nhớ nhung ngắm nhìn.
Khi ta biết nàng gả cho ta, ta vui mừng biết mấy, nhưng khi biết nàng và Thường Kiệt có tình với nhau, ta hụt hẫng không ít. Một bên là người ta yêu, một bên là anh em tốt của ta, ta không muốn phải từ bỏ bên nào hết. Cũng chỉ đành đơn phương yêu nàng, thương nàng.
Khi biết nàng mang thai đứa con đầu lòng của ta và nàng, ta hào hứng lắm, vì cuối cùng ta đã thật sự có cho mình một gia đình nhỏ cùng với nàng, mỗi lúc nghĩ đến, ta đều bất giác cười một mình. Nhưng nàng lại vì Thường Kiệt mà từ bỏ nó, trái tim ta như vỡ thành từng mảnh…
Chợt Hồng Hạc nắm lấy tay y, ánh mắt nhìn vào vô định.
- Khi cha biết thần thiếp mang long thai, cha định sai người lén thêm món cá thu vào đồ ăn của nhũ mẫu của Thái tử, nhũ mẫu ấy không biết cá thu có ảnh hưởng tới bầu sữa, nhưng thần thiếp biết rất rõ, nếu Thái tử uống bầu sữa của nhũ mẫu ấy, không vong mạng thì cũng tê liệt thần kinh. Thần thiếp không ngăn nổi dã tâm của cha nên mới…
Nói đến đây, giọt lệ nóng tuôn ra rơi xuống tay nàng. Đứa con nàng mong cầu mãi mới có, lại buộc phải từ bỏ.
Nhật Tôn biết y đã hiểu lầm nàng thì liền ôm lấy nàng, hôn lên giọt nước mắt của nàng.
- Xin lỗi nàng.
- Bệ hạ xin lỗi điều gì?
- Vì đã hiểu lầm nàng, ta nghĩ nàng bỏ đứa bé là vì…
- Trong tình cảnh đó, khó ai có thể bình tĩnh được, thần thiếp không trách người.
Y siết chặt nàng hơn.
- Có câu nói này của nàng, ta có thể an tâm mà nhắm mắt rồi.
Chợt y nhớ đến điều gì đó, y lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm mạt lỵ.
- Nàng còn nhớ năm đó nàng cứ ngắm chiếc trâm mạt lỵ mãi không? Ta định mua cho nàng, nhưng tại tên Đỗ Châm đó mà không mua được. Mấy hôm trước ta nhớ ra mới sai người khắc cho nàng, nàng xem thử đi.
Hồng Hạc cầm lấy chiếc trâm, đáy mắt nàng đầy cảm kích. Lâu như vậy rồi, mà y vẫn còn nhớ đến chuyện này.
- Cảm ơn chàng.
- Hả?
Nhật Tôn hỏi lại một lần nữa để chắc chắn những gì y vừa nghe là không phải nhầm lẫn. Hồng Hạc phì cười, nàng nhấn mạnh lại từng chữ.
- Cảm… ơn… chàng.
Nhật Tôn hào hứng như một đứa trẻ, y nhào đến ôm chầm lấy nàng.
- Để ta cài cho nàng.
Y nhẹ nhàng cài lên mái tóc chất gọn sau gáy đã vài chỗ điểm bạc theo thời gian của nàng. Nhưng dù cho tóc đã bạc, vết chân chim đã hằn trên khoé mắt, con gái nhà họ Dương, vẫn cứ sắc nước hương trời như vậy.
- Hồng Hạc này, nàng có biết ý nghĩa của việc tặng trâm cài là gì không? Khi nhận được lời hỏi cưới, nữ nhân sẽ trao trâm cài tóc của mình cho nam nhân thay cho lời đồng ý. Cây trâm sẽ được hôn phu cài lại lên tóc hôn thê vào ngày thành thân. Vậy đây có phải… nàng đã gả cho ta một lần nữa rồi không?
Hồng Hạc không trả lời, nàng vòng tay ôm lấy cổ y. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm y, có lẽ cũng thay cho lời đồng ý. Nhật Tôn vòng tay qua eo nàng, để nàng lọt thỏm trong lòng y, y vén lọn tóc mai nàng đang buông lơi, hôn lên mi mắt nàng rồi tựa lên bờ vai nàng.
- Thật ra mà nói thì, ta thà bị Chậm tửu dày vò, còn hơn là rời xa nàng, bởi vì Hồng Hạc à, ta yêu nàng quá đi thôi. Kiếp sau, nếu ta tìm được nàng, ta nhất định sẽ đưa nàng đi đến nơi không ai tìm thấy, nơi đó chỉ có ta và nàng, chúng ta ngày ngày ngắm trăng sao, ngắm biển trời, cùng nhau trải qua một kiếp người bình an.
- Nhật Tôn, chàng có nhớ đã từng hỏi em về hai đứa trẻ trên túi thơm không? Đó chính là em và chàng. Tại lễ hội đèn Quảng Chiếu năm ấy, em luôn nhìn về phía chàng. Chàng có biết không, thật ra lần đầu tiên gặp chàng, em đã ôm mối tương tư về chàng mất rồi.
- Vì sao nàng không thổ lộ với ta ngay từ đầu?
- Vì chàng thuộc dòng dõi đế vương, còn em là người họ Dương.
Họ Dương khi ấy khuynh đảo triều chính, cha nàng là Đại tướng quân, cô nàng là Thiên Cảm Hoàng hậu, nếu như Hồng Hạc bày tỏ tình cảm với y, với bản tính đa nghi của người có dòng máu đế vương, chắc chắn sẽ nghĩ nàng dùng mỹ nhân kế để chiếm được lòng y nhằm đạt được lợi ích cho gia tộc. Như vậy thì Nhật Tôn sẽ không chỉ không có tình cảm với nàng, mà còn chán ghét nàng đến tận xương tủy. Nếu nàng không hờ hững như vậy, có lẽ Nhật Tôn sẽ chẳng bao giờ buông lỏng đề phòng mà yêu nàng.
Nhật Tôn ngẩng lên, ánh mắt y tràn đầy yêu thương cũng như si mê nhìn nàng.
- Vậy bây giờ có phải chúng ta cũng nên bù đắp cho nhau qua những năm tháng mất mát khi xưa không?
Hồng Hạc phì cười với nam nhân tinh nghịch trước mắt nàng. Nàng chầm chậm nói.
- Bệ hạ, em… yêu… chàng.
Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt của y. Nhật Tôn gảy nhẹ vào chiếc mũi của nàng. Y toan tiến đến hôn nàng, chợt trước mắt y tối sầm lại, y gục xuống vai nàng, cánh tay đang ôm nàng cũng buông thõng. Chút ý thức còn lại, Nhật Tôn gắng gượng đưa tay lên áp vào má nàng.
- Hồng Hạc, kiếp sau, nàng… hãy chờ ta… chờ ta… tìm được… nàng… nhé.
- Được, kiếp sau, em chờ chàng.
Bàn tay ấy buông lơi khỏi má nàng mất rồi. Trong căn phòng đầy ánh nến ấm áp này, chỉ còn lại một mình Hồng Hạc lặng lẽ ôm di thể trượng phu của nàng đang dần lạnh ngắt. Nàng thấy hắn cười, nụ cười rất mãn nguyện. Nàng nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn để ghi nhớ thật kĩ dung nhan này, vẻ mặt hiện rõ sự lưu luyến. Cổ họng nàng nghẹn ứ, đôi mắt không biết đã đẫm lệ từ bao giờ. Tiếng lòng xé nát tâm can hiện giờ có ai thấu. Khi người trượng phu ấy mất hết ý thức, gục đầu vào vai nàng trút hơi thở cuối cùng, nét mặt không giấu nổi bi thương khi đánh mất người thân cuối cùng này của nàng, nhìn thôi cũng đau lòng.
- Nhật Tôn ơi, có nhớ đêm đó, chàng đã cầu điều gì không? Lời cầu nguyện năm đó, hoá ra chàng lại dùng cả đời để thực hiện.
Đêm ấy, do tác động của Chậm tửu, Nhật Tôn ra đi trong tiếc nuối, nhưng lại ấm áp trong vòng tay người y yêu trọn đời.
“Bơ vơ mãi bơ vơ
Đêm dài vẫn mãi nhớ
Bơ vơ mãi bơ vơ
Chết trong ngày tình cờ.”
(Có một chút - Kịch Ngàn năm tình sử)
Tháng giêng, Thần Vũ năm thứ tư, Lý Thánh Tông băng tại điện Hội Tiên. Bầy tôi dâng hiệu là Ứng Thiên Sùng Nhân Chí Đạo Uy Khánh Long Tường Minh Văn Duệ Vũ Hiếu Đức Thánh Thần Hoàng Đế, miếu hiệu là Thánh Tông. Thái tử Càn Đức lên ngôi trước linh cữu, đổi niên hiệu là Thái Ninh năm thứ nhất, tôn dưỡng mẫu Dương Hồng Hạc làm Hoàng thái hậu, sinh mẫu Ỷ Lan làm Hoàng thái phi.
Khi đó ấu đế mới bảy tuổi, nên Dương Thái hậu buông rèm nhiếp chính, phân sự cùng còn có Thái sư Lý Đạo Thành.
______________
+Thần Vũ năm thứ tư: năm 1072.
+Diễm mỹ tuyệt luân: xinh đẹp tuyệt trần.
+Diệu cảnh: cảnh đẹp.