Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 11: Không thể công khai




Chai nước hoa mà Tiêu Đào sử dụng là của a Lực đi công tác mua về tặng cô, cá nhân cô thì thấy mùi hương khá thơm không hiểu vì sao Lục Trí lại chê bai.

Hay hắn biết đây là a Lực tặng cô nên hắn ghen?

Nghĩ tới đây khoé miệng cô không tự chủ được mà cười, Lục Trí ghen rồi.

Tiêu Đào nắm tay áo thun của hắn, cô bẽn lẽn, đỏ mặt nói: "Lần sau em không dùng chai nước hoa đấy nữa là được rồi chứ gì? Anh đó, muốn gì thì cứ nói thẳng với người ta đi. Dài dòng có khi em không hiểu đâu đấy!"

Nói rồi Tiêu Đào đi về nhà tắm rửa, Lục Trí uống cafe nhìn theo bằng ánh mắt kỳ quặc. Cô ta đang nói vấn đề gì ấy nhỉ, nhưng mà đuổi đi được rồi cũng tốt. Hắn ngửi ngửi cơ thể mình, cũng may chưa ám mùi gì.

Người phụ nữ ở nhà mà biết, hoặc nghe được mùi gì lạ trên người hắn, kiểu nào cũng có cách "xử" tội hắn cho coi.

"Trí đại ca, dì tới." A Lê từ bên ngoài chạy vào thông báo.

Lục Trí khẩn trương ngồi ngay ngắn lại, có điều là do hắn suy nghĩ nhiều hay là do a Lê không chịu nói rõ tình hình. Tưởng Nguyệt đi cùng một cảnh sát nam khác cùng nhau đi vào tiệm xăm.

Bọn họ mặc cảnh phục, sóng vai đi bên cạnh nhau nói chuyện gì đó, trong đôi mắt của cô là ý cười vui vẻ.

Tưởng Nguyệt dứt lời mới nhìn qua hắn, cô đi lại, nhìn hắn rồi nhìn sang nam cảnh sát nói: "Sếp Trình đây là con trai em, cậu ấy mở tiệm xăm này làm ăn đàng hoàng lắm."

"Cảnh sát Tưởng trông cô còn trẻ mà có con trai lớn vậy rồi sao?" Trình Thừa ngạc nhiên khi thấy Lục Trí.

Tưởng Nguyệt cười, cô rất bình thường, đúng cái kiểu như cô vẫn hay thể hiện mà giải thích: "Lục Trí là con trai riêng của chồng trước. Em xem cậu ấy như là con mình vậy đó."

"Tưởng Nguyệt tôi không phải con trai..." Hắn gay gắt, tại sao cô luôn giới thiệu hắn là con trai của cô?

Hắn định phản ứng, như bao lần nhưng bắt gặp cái nhíu mày của cô, hắn im bặt không nói thêm.

Tưởng Nguyệt cười, lôi kéo Trình Thừa vừa đi vừa nói: "Thiếu niên tuổi này bất đồng, anh thông cảm nhé."

"Cảnh sát Tưởng tôi cũng đã trải qua tuổi đó rồi, có thể hiểu. Đây là tiệm của con trai cô, vậy sau này tôi cũng sẽ chiếu cố. Cô cứ yên tâm đi."

Hai người họ đến giống như tham quan, Lục Trí không cần nói gì, Tưởng Nguyệt thay hắn nói hết. Nhưng mà mẹ nó, hắn không cần!

*

Chiều tối, Lục Trí mang tâm trạng bực mình trở về, hắn vào đã thấy Tưởng Nguyệt đang nấu cơm.



Đi thẳng một đường ra sau bếp, hắn cọc cằn hỏi: "Tưởng Nguyệt ý của em như thế nào?"

"Làm sao?" Cô vừa cắt rau vừa tròn mắt hỏi, giống như là không biết hắn đang tức giận vì vấn đề gì.

Lục Trí biết cô thừa hiểu hắn đang đề cập tới vấn đề gì.

Cô muốn hắn nói, hắn sẽ nói: "Anh không phải con trai của em."

"Người đàn ông đấy là Trình Thừa, sếp lớn của đồn cảnh sát trong khu đấy. Sau này tiệm xăm của anh cũng phải nhờ vả người ta vài lần, em chừa sẵn đường cho anh thôi. Với lại, cho dù muốn hay không quan hệ của chúng ta là dì kế và con riêng là sự thật."

"Tưởng Nguyệt em và ông ấy không có đăng ký, em và ông ta không phải là mối quan hệ kia, em lừa ai?"

Lục Đông và Tưởng Nguyệt làm giấy đăng ký giả, rất ít người biết chuyện này, Lục Trí là một trong số ít người đó. Cho nên hắn mới qua lại với cô, cho nên hắn mới dám yêu cô.

Ba năm trước, mặc dù họ chẳng làm gì sai cả nhưng lúc nào cũng phải lén lén lút lút. Chưa từng dám công khai nắm tay, cũng chưa từng một lần dám bước ra ánh sáng. Tưởng Nguyệt lúc đó còn nhiệm vụ gánh trên vai, hắn có thể hiểu và thông cảm. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Cô vẫn muốn làm mẹ của hắn, vẫn giới thiệu với người khác cô là mẹ hắn.

"Lục Trí..."

... Rầm...

Hắn đi vào phòng riêng đóng sập cửa phòng, âm thanh phát ra rất lớn đủ biết hắn giận tới cỡ nào. Tưởng Nguyệt thở dài, cô chỉ muốn tốt cho hắn.

Cơm nước xong, biết hắn giận nên cô chủ động vào phòng hắn. Lục Trí ngồi trên giường xem di động, không thèm ngó ngàng gì tới cô.

Tưởng Nguyệt lên giường của hắn, dụi vào lòng hắn, dịu dàng nói: "A Trí, chuyện của chúng ta cứ như vậy không phải rất tốt sao?"

"Ý em là em vẫn muốn đi nói với tất cả mọi người em là mẹ của anh?" Lục Trí đùng đùng đẩy cô ra, nhìn thái độ của hắn là biết hắn không chấp nhận được chuyện này.

Cô thấy vậy mới một lần nữa ôm hắn, dỗ ngọt: "Tạm thời trong cục cảnh sát có vài chuyện rắc rối. Thời gian sau mới nói đến được không?"

"..." Hắn không muốn, hắn muốn cả thế giới này biết cô là người phụ nữ của hắn.

Rõ ràng hắn không sai, cô chính là người phụ nữ của hắn.



"Được rồi, em sẽ không nói em là mẹ của anh nữa. Nhưng mà chuyện của chúng ta không thể công khai, a Trí có đồng ý không?"

"Tại sao không thể công khai?" Hắn không muốn hiểu.

"Thân phận của em khá đặc biệt, chưa hết thời gian nên không được tự do. Nói chung đó là quy tắc, không phạm được."

Lục Trí hiểu, chính là vì cái thân phận mật vụ của cô năm xưa.

Hắn đặt tay lên lưng cô, xoa xoa, hỏi: "Quy tắc đó khi nào mới hết hiệu lực?"

"Một năm nữa." Cô lừa gạt hắn.

Hắn nâng cằm cô, siết mạnh chiếc cằm nhỏ xinh, hắn nói: "Bây giờ có thể trước mặt người khác phối hợp với em giả vờ. Sau khi hết hạn cái kia, chúng ta công khai."

"Ra ăn cơm đi." Tưởng Nguyệt đánh trống lảng.

Hắn lại siết cằm cô chặt hơn, đôi mắt kiên định nhìn cô, yêu cầu: "Em phải xác nhận với anh."

"Được rồi mà, em hứa được chưa?"

Lục Trí nghe vậy mới an tâm, không hiểu vì sao linh tính của hắn không tốt lắm. Tưởng Nguyệt không phải đang giấu hắn cái gì chứ?

Cả hai ăn cơm, Tưởng Nguyệt chủ động gắp thức ăn cho hắn, bữa cơm hai người ngọt ngào vô cùng. Cơm nước xong, cả hai cùng nhau xem tivi, hạnh phúc như đôi vợ chồng mới cưới.

Thật ra hắn không tập trung xem tivi lắm, phần lớn là nhìn lén cô. Lục Trí nắm tay cô, day day mấy đốt ngón tay thon dài. Hắn hơi cúi đầu, ghé sát tai cô, cắn nhè nhẹ lên vành tai tinh xảo.

Giọng hắn mùi mẫn, thì thầm: "Em ngửi thử xem trên người anh có mùi gì lạ không?"

"Hả?" Cô giả vờ tròn mắt nhìn hắn.

Lục Trí làm động tác cởi áo thun, thoáng chốc trước mặt Tưởng Nguyệt là body sáu múi săn chắc của thiếu niên, rất mời gọi.

"Tưởng Nguyệt, ngửi giúp anh thử xem, vừa ý em chưa?"

"A, Lục Trí!" Hắn kéo cô nhào về phía hắn, bàn tay chạm vào cơ ngực cứng ngắt của hắn.

Nóng quá, tay cô giống bị bỏng theo phản xạ rụt lại. Hai má của của Tưởng Nguyệt đỏ lên, cô sợ mình chảy máu mũi…