Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 19: Hứa hẹn tương lai




Lục Trí về nhà, xem chương trình đại học. Tháng 6 hàng năm sẽ có đợt xét tuyển, nếu như bây giờ hắn ôn tập năm sau có khả năng sẽ tham gia được.

Tưởng Nguyệt về nhà cũng quá khuya, phòng khách lúc nào cũng chừa cho cô một ngọn đèn. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp về điều đấy, giống như luôn luôn có người đợi cô trở về vậy. Đẩy cửa phòng Lục Trí, khác với cô suy nghĩ, cô cứ tưởng hắn ngủ rồi.

Tưởng Nguyệt sải bước đi vào phòng, mở tủ lấy áo ngủ. Tiện thể ghé mắt sang bàn học xem hắn đang ghi ghi chép chép cái gì mà chú tâm.

"A Trí làm gì đấy?" Cô tò mò hỏi.

Lục Trí đang bận rộn tay, hắn vừa xem di động vừa nghe tai phone rồi ghi chép. Nghe cô chủ động hỏi, hắn mới nhấn nút pause màn hình di động lại, nhìn cô đáp lời: "Ôn tập một chút, dự định năm sau anh sẽ thi đại học."

"Ồ, a Trí sẽ đi học lại hửm?" Đuôi mắt của Tưởng Nguyệt hơi nhếch lên, chứng tỏ đang cười, cô đang vui.

Lục Trí biết ngay mà, Tưởng Nguyệt thích đàn ông học cao.

"Được không? Có khi học đại học xong sẽ học lên nữa, bằng cấp không dừng lại ở đại học đâu." Hắn cố ý khoe khoang, cũng không biết đang mong chờ gì nữa.

Tưởng Nguyệt vòng tay qua cổ hôn lên môi hắn, cô ngọt ngào cười nói: "A Trí thật giỏi, biết suy nghĩ hơn rồi này."

"Tưởng Nguyệt anh hứa sẽ cố gắng, ở bên cạnh anh, Lục Trí có thể thề là sẽ không để em chịu khổ."

Đó là lời hứa của hắn dành cho người phụ nữ của đời mình. Sau này hắn có mười đồng sẽ tình nguyện cho cô chín đồng.

Không! Hắn cho cô hết, không tiếc một cái gì.

Nhưng Tưởng Nguyệt phải đợi, hắn nhất định không khiến cô thất vọng.

"A Trí hứa đó nha." Tưởng Nguyệt lại hôn hắn, cô cười híp cả mắt, trông rất vui vẻ.

Hôn xong, cô đi tắm rửa còn Lục Trí thì tiếp tục đèn sách...



Hắn hạ quyết tâm lớn, Tưởng Nguyệt tắm xong thấy hắn còn học, giờ đã quá nửa đêm rồi còn đâu. Cô tắm xong lại kiếm chuyện chui vào trong lòng hắn, quấy nhiễu sự tập trung của Lục Trí.

Hắn một tay ôm cô, một tay ghi chép, trông cô rất giống kẻ phá đám, đeo bám không cho hắn làm chuyện lớn.

Tưởng Nguyệt phì cười, cắn cắn lền đầu vai của hắn, cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, rất tuyệt vời.

"Đừng chọc anh nữa, em như vậy thánh nhân nào mà học nổi đây?"

"Ôm em chút đi, rồi học." Cô chu môi đề nghị, hiếm thấy Tưởng Nguyệt nũng nịu.

Hắn không hề từ chối, bế cô lên giường nằm ôm ấp một lát. Dạo gần đây công việc gần như rút cạn sức lực của cô, chỉ cần cuộn trong vòng tay ấm áp của hắn một lúc là cô lăn ra ngủ ngay. Lục Trí thấy cô thở đều, biết cô đã ngủ nên mới kéo chăn đắp cho cô.

Riêng hắn xuống giường, ngồi vào bàn tiếp tục học hành. Hứa hẹn tương lai với người ta rồi, hắn bắt buộc mình phải có trách nhiệm.

*

Cảnh tượng đầu tiên lúc Tưởng Nguyệt thức dậy nhìn thấy là Lục Trí ngủ gục trên bàn học. Thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, đầu nghiêng một bên gục xuống bàn, sách vở lung tung trên bàn.

Hạ quyết tâm lớn nhỉ, cô thầm nghĩ.

Cô xuống giường, nhón chân đi lại gần hắn cúi người hôn lên đuôi mắt kiêu ngạo kia. Lúc ngủ khá đẹp trai, trông baby boy hơn lúc thức.

"A Trí, lên giường rồi ngủ tiếp." Cô ôm hắn, dịu dàng gọi.

Thiếu niên nhíu mày mở mắt, được cô đỡ lên giường kéo chăn, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

"A Trí đáng yêu quá!"

Lại hôn hắn thêm một cái, sau đó cô mới luyến tiếc đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Công việc vẫn luôn tồn tại, không thể nào đi làm muộn được.



Tưởng Nguyệt không có thời gian nấu nướng gì, sáng ra gặm đỡ bánh mì rồi đi tới cục cảnh sát để làm việc. Cô đến đúng giờ, đi mua cốc cafe, lúc vào quán lại vô tình thấy Lâm Tiểu Vy và Tiêu Đào đang ngồi nói chuyện ở bàn khá khuất tầm mắt. Trong lòng Tưởng Nguyệt có cảm giác hơi bồn chồn khó hiểu, họ quen nhau sao?

Nhìn từ xa họ cười nói như chị em thân thiết lâu năm. Thật ra phụ nữ mà, dù là không thể hiện ra bên ngoài nhưng vẫn tồn tại thứ gọi là ghen tuông, đố kỵ. Người đàn ông của cô cùng cô Tiêu Đào ấy thân mật mờ ám, thật sự mà nói cô cũng có để tâm đến.

Nên khi bắt gặp cô ấy ở đây, không nhịn được quan sát khá kỹ. Tiêu Đào còn trẻ tuổi, chắc trạc tuổi với Lục Trí, gương mặt xinh đẹp, dáng người bốc lửa. Có lần cô nhớ Lục Trí nhìn chằm chằm vào ngực của cô gái đó. Tưởng Nguyệt nhìn xuống ngực mình, của cô to hơn, tròn hơn, nghĩ vậy cô mới thả lỏng tinh thần lấy cafe rồi quay lại làm việc.

Lục Trí ấy à, người đàn ông đó luôn có cách náo loạn trong lòng cô. Tình huống phát sinh này hơi phiền não nhưng không ghét bỏ được, hơn nữa lại còn khá là yêu.

*

"Đại ca, em tra được rồi. Trước đây cảnh sát Tưởng từng là mật vụ trong đường dây chống phá ma túy xuyên quốc gia. Nhiệm vụ bị thất bại, nên thân phận bị phơi bày không tiếp tục được nữa nên mới về đây làm cảnh sát quèn."

Người đàn ông có gương mặt bậm trợn cung kính báo cáo với Tiêu Nhất.

Ông ta nhìn hồ sơ điều tra thân phận của Tưởng Nguyệt nghiền ngẫm một lúc.

Người đàn ông kia lại nói thêm: "Em nghĩ nó không đơn giản đâu đại ca. Có khi mục tiêu của nó lần này là chúng ta đấy."

"A Lực chú em thấy sao?" Tiêu Nhất nhìn qua thiếu niên đang rít thuốc ngồi cách đó không xa.

A Lực nghe kêu tới mình, mới chậm rãi đáp: "Em biết Tưởng Nguyệt là mật vụ bị bại lộ lâu rồi. Chính miệng cô ta nói cho em nghe đấy, em nghĩ cảnh sát Tưởng không phải mối đe doạ đâu. Có khi lại là con sâu béo bở đấy anh. Anh nghĩ xem, trước đây cô ta từng làm mật vụ, thành tích chắc chắn rất giỏi. Bị hắt hủi trở thành cảnh sát quèn, cô ta cam tâm sao?"

"Không cam tâm mới phải sợ, cô ta đang nhắm vào chúng ta để lập công." Người đàn ông kia lại chen vào.

"Mày ngu thật đấy, nếu cô ta muốn trà trộn vào để tóm sống chúng ta thì sẽ không ngu mà khai với tao cô ta từng là mật vụ. Cô ta khai ra như vậy chẳng khác nào nói để chúng ta đề phòng hơn, trừ khi cô ta chết tâm. Hoặc là muốn nói cho tao biết để tao dùng người. Mày có hiểu cảm giác từ một người chủ bỗng bị đạp xuống làm con chó không? Lúc đó mày sẽ làm gì, quay lại cắn chủ đúng không?"

Tiêu Nhất nghe a Lực phân tích một hồi cũng thấy có lý. Nếu như Tưởng Nguyệt có ý đồ gì đó, sẽ không nói cho a Lực biết thân thế trước đây của cô. Với lại trong tay ông vẫn đang còn giữ đoạn video cô ăn hối lộ, muốn khống chế dễ như trở bàn tay.

"Gọi Lục Trí qua đây một chuyến." Tiêu Nhất vừa nói vừa đốt thuốc.