Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 24: Sụp đổ




Lục Trí ham học, đến tiệm xăm cũng mang theo bài vở để ôn tập. A Lê hỏi hắn định làm gì, hắn ậm ừ không đáp.

Tới trưa Tưởng Nguyệt đem đồ ăn đến tận nơi, nhìn cảnh gia đình người ta hạnh phúc, quan tâm nhau mà a Lê thấy hơi chạnh lòng. Nhà anh đơn chiếc, năm ngoái bà ngoại cũng qua đời vì bệnh tuổi già. Kể từ ấy cuộc đời anh chính thức rơi vào bi kịch không có người thân, nếu chẳng phải đã qua 18 tuổi thì có thể gọi là trẻ mồ côi.

Lúc đó tang lễ của bà ngoại anh cũng không có tiền làm, là Lục Trí cho anh tiền lo ma chay cho bà. Bởi vậy đối với anh mà nói Lục Trí giống như là ân nhân, cũng giống như là người mà anh xem như người thân.

Sau khi cha Lục Trí đi tù, hắn cũng biến thành "trẻ mồ côi" không có ai nương tựa. Có điều hắn thông minh hơn anh, biết cách điều khiến cuộc sống hơn anh.

"Dì, dì có nhận thêm con không?" A Lực không nhịn được bèn hỏi.

Anh nhìn xuống bàn cơm mà Tưởng Nguyệt chuẩn bị cho hắn, cảm thấy Tưởng Nguyệt đối với con trai riêng của chồng thật sự rất tốt. Nấu cơm xong còn đem tới tận nơi chăm sóc, bất quá anh cũng thèm bữa cơm gia đình ấy.

A Lê nói xong câu này, không chỉ cô nhìn anh mà hắn cũng nhìn anh chằm chằm.

Anh mới giải thích: "Dì, lâu rồi con không có được ăn cơm nhà nấu."

Nghe có chút buồn tủi, có chút đáng thương.

Tưởng Nguyệt định nói anh ăn chung với Lục Trí, nhưng hắn lại hiểu ý đồ của cô nên chặn lời: "Ở đây không có nhận con nuôi, cút!"

"Anh, sao mà anh ác thế."

A Lê thật sự rất buồn, nhìn Lục Trí lại thấy ghen tị. Bị đuổi cổ, anh lủi thủi ra đầu đường gọi cơm hộp ăn.

Tưởng Nguyệt khó hiểu, không phải bình thường hắn đối với anh rất tốt hay sao? Tiếc gì một bữa cơm với anh ta?

"Cơm mà em chuẩn bị cho anh, khác với loại cơm kia. Anh không muốn chia."

Cô định nói có gì khác đâu, cũng là cơm người nấu mà. Nhưng thấy hắn kiên quyết không chia cơm, cô cũng không nói nữa, ấu trĩ cũng là Lục Trí của cô.

Cơm nước xong xuôi, hắn mới nói: "Chiều nay em làm về sớm không?"

"Hôm nay được nghỉ, chiều cũng nghỉ."



"Vậy đi chợ nấu lẩu ăn, gọi a Lê về uống vài ly. Nó nhớ nhà rồi."

Ấu trĩ cũng là hắn, tốt bụng cũng là hắn. Tưởng Nguyệt không phản đối, còn xung phong đi chợ nấu đồ ăn...

Buổi chiều tối, còn lại Lục Trí và a Lê trong tiệm xăm. Hắn mới đóng sách vở lại, nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói: "A Lê đóng cửa đi ăn cơm."

"Anh về đi, em gọi cơm hộp ăn được rồi. Tối nay đến lượt em trông tiệm." A Lê vừa xem truyền hình vừa đáp.

"Đóng cửa, lẹ lên."

Lời của Lục Trí là lời của ông chủ, a Lê có mười lá gan cũng không dám cãi lại. Anh dọn dẹp rồi đóng cửa, tưởng là Lục Trí dẫn đi quán ăn ai ngờ lại dẫn về nhà.

Tưởng Nguyệt nấu lẩu, bước vào cửa đã nghe mùi thức ăn thơm phức. Nhà cửa xung quanh được lau dọn sạch sẽ, không có hạt bụi nào, rất có không khí gia đình. Trước khi Tưởng Nguyệt trở lại, anh có đến nhà Lục Trí vài lần tìm hắn. Những lần đó cũng sạch sẽ, nhưng lạnh lẽo hoàn toàn không có cảm giác ấm áp của hiện tại.

Trong nhà có phụ nữ, tốt thật!

"Rửa tay rồi vào ăn thôi, mọi thứ đã chuẩn bị xong." Tưởng Nguyệt vui vẻ nói.

Ba người ngồi quây quần bên nồi lẩu, a Lê sụt sịt, vừa ăn vừa khóc. Anh chỉ dám len lén khóc chứ không dám khóc trước mặt hai người họ, nhưng hắn biết hết.

Hắn gắp thịt bò vào chén cho a Lê, làm mặt lạnh nói lớn tiếng: "Đàn ông con trai, hở tí là khóc."

"Đâu có anh... Tại cay chứ bộ." Anh mắc cỡ nên đổ thừa qua chuyện khác.

Tưởng Nguyệt cũng gắp cho a Lê thức ăn, cô cười nói: "Cảm ơn cậu đã chăm sóc a Trí nhé."

"Đâu có dì, là A Trí chăm sóc con."

Ba người ngồi ăn, không khí vui vẻ, a Lê giống như con của hai người bọn họ vậy. Bất giác Tưởng Nguyệt nhìn sang Lục Trí, rõ ràng cùng một độ tuổi, hắn và a Lê trái ngược nhau hoàn toàn. A Lê trông vẫn còn chưa lớn, chưa trải sự đời. Còn hắn, rốt cuộc ba năm cô vắng bóng, có chuyện gì đã xảy ra với hắn?

*

Có một hôm, Lục Trí nằm bên cạnh Tưởng Nguyệt. Cô thấy hắn có điều gì khó nói, hết xoay người lại thở dài. Từng tiếng thở dài nặng nề của hắn làm trái tim của Tưởng Nguyệt cũng chùn xuống, hắn không hay như vậy.



Bỗng hắn cất lời, tông giọng có chút nhỏ, lại giống như không hề muốn người khác nghe, hắn hỏi: "Tưởng Nguyệt em không đơn thuần chỉ trở về đây nhận chức cảnh sát đúng không?"

Tưởng Nguyệt thở dài, cuối cùng hắn cũng hỏi.

"Đúng." Cô không muốn gạt hắn nên thừa nhận.

Nhận được đáp án của cô, trái tim của Lục Trí đau nhói. Hắn nghẹn lời trong chốc lát, cô thấy yết hầu hắn lên xuống, muốn nói nhưng lại cố gắng kìm chế.

Sau cùng hắn vẫn hỏi: "Em đã biết rõ tôi làm việc cho Tiêu Nhất, em đã điều tra qua hết rồi?"

"Đã biết từ trước." Cô vẫn thừa nhận.

Thay vì vậy, cô gạt hắn đi có được không?

"Em muốn dùng tôi để đổi lấy công danh sự nghiệp của mình?" Hắn đau lòng, cô biết hắn đang rất đau lòng.

Cô ôm lấy cơ thể hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn nhỏ giọng níu kéo:

"Không phải như anh nghĩ đâu a Trí."

Tưởng Nguyệt có thể thừa nhận tất cả nhưng cô phản bác lại việc lợi dụng hắn, cô chưa từng lợi dụng hắn.

Năm đó cô cũng chưa từng oán hận hắn, rõ ràng hắn vì cô nên mới như thế. Tưởng Nguyệt có thể phân biệt đúng sai, cô làm sao có thể buộc tội Lục Trí được.

Hắn lúc này không nhịn nổi cơn giận dữ trong lòng mình nữa. Tình yêu của hắn, Tưởng Nguyệt của hắn, tất cả hoá ra đều là giả dối, những thứ đó không thuộc về hắn:

"Cô còn nói không phải? Cô nói đi tôi làm sao tin cô được đây Tưởng Nguyệt? Cô hận tôi năm xưa phát tan sự nghiệp của cô nên mới làm vậy đúng không?"

Tưởng Nguyệt liều mạng ôm lấy hắn, cô khóc nức nở, không thể giải thích. Cô chỉ mong hắn đừng rời bỏ cô, chỉ mong cả hai sống trong hạnh phúc tuy nó ngắn ngủi. Cô đã trở về, cam tâm tình nguyện trở về để yêu hắn mà.

Sau cùng cô vẫn bị hắn đẩy ra xa, Lục Trí mặc áo thun rồi đi ra khỏi nhà rất nhanh chỉ bằng một cái chớp mắt.

Thế giới của Tưởng Nguyệt, sụp đổ rồi!