Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 27: Đó là cửa tử, phải chạy, đừng quay đầu lại




Tưởng Nguyệt mấy ngày nay đã dọn tới đồn cảnh sát ở, Lục Trí không ở cô cũng không có lý do gì để ở lại ngôi nhà ấy nữa.

Mọi chuyện bắt đầu phức tạp, cô sắp không kiểm soát được, nên càng không muốn liên lụy đến Lục Trí.

Uống bia với Trình Thừa xong, cô về đồn cảnh sát nghỉ ngơi. Tại đồn cũng có phòng nghỉ cho nhân viên công tác, điều kiện không tốt như ở nhà nhưng có thể ở được. Cũng có nhiều người chuyển công tác tới đây xa nhà nên ở lại...

Đi qua con hẻm vắng, còn mấy trăm mét nữa là tới. Bất ngờ cô bị túm vào trong hẻm tối, bị đè lên tường, thiếu niên hôn cô ngấu nghiến.

Mùi hương trên người Lục Trí là thứ khiến cô nhớ mãi không quên được, chỉ cần ngửi là cô sẽ nhận ra ngay. Hắn chặn cô ở con hẻm, gặm cắn cánh môi mềm mại, tàn phá bên trong khoang miệng không chút nhân nhượng.

Tưởng Nguyệt đẩy vai hắn, nhưng không có cách nào khiến hắn rời ra. Lồng ngực hắn cứng như khối sắt, cho dù có thế nào cũng không thể di dời.

Hôn môi một lúc, đợi hắn hết hơi mới chịu rời khỏi. Trán của hắn kề lên trán cô, hắn thở hổn hển.

Tưởng Nguyệt cũng thở gấp, vì thiếu dưỡng khí. Nụ hôn này quá ray rứt, quá đau đớn, cơ hồ ép cô muốn khóc.

Hắn dừng lại chưa đầy ba mươi giây, lại muốn hôn tiếp. Cô đẩy hắn ra, nhăn mặt hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Tưởng Nguyệt, cô muốn lợi dụng tôi đúng không? Tôi cho cô lợi dụng, tới đây đi." Trong người hắn có hơi men, cô nghe rõ mùi cồn phát ra từ hơi thở hắn.

Lục Trí quá chén, nên hắn phát điên.

Tưởng Nguyệt thở dài, đẩy hắn ra xa, cô cố gắng lạnh lùng nhìn hắn đáp: "Lục Trí tôi đã dọn ra ngoài rồi, cậu... Về nhà đi."

"Tưởng Nguyệt! Cô không muốn thăng chức à? Tôi đây, chỉ cần cô tống tôi vào tù là cô được thăng chức, được sống bên người mà cô yêu đấy. Tôi cho cô lợi dụng, cô muốn thế nào cũng được. Chúng ta về nhà đi!"

"Cậu điên rồi Lục Trí, tôi phải về. Cậu cũng về ngủ sớm đi."

Tưởng Nguyệt muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức, cô sợ còn đứng đó nữa, nhìn thấy hắn cô sẽ mềm lòng, sẽ khóc. Cô không thể nào liên lụy hắn được, những gì sắp tới diễn ra ngay cả cô cũng không nắm bắt được.

Tưởng Nguyệt đã lăn lộn trong cái nghề này mấy năm, nhưng Lục Trí thì khác, hắn không liên quan, tương lai của hắn không thể vì cô mà tăm tối.



Thời gian qua cô hạnh phúc đủ rồi, bây giờ cô chỉ muốn hắn an toàn mà thôi.

Nếu yêu mà đẩy hắn tới chỗ chết, cô chẳng thà chọn không yêu còn hơn.

Tưởng Nguyệt lách qua người hắn, Lục Trí nắm tay cô định kéo lại thì bị cô xoay người ép lên tường, tay bị cô bẻ ra phía sau đau điếng. Đây là tư thế bắt tội phạm của cảnh sát, Tưởng Nguyệt cố ý, xong lạnh giọng nói: "Lục Trí, đừng cố thách thức nhẫn nại của tôi."

Hắn bị áp lên vách tường sần sùi, má hắn bị cạ tê tái. Hắn không thể phản kháng, cơ bản hắn không đánh lại cô. Tưởng Nguyệt có võ, đánh rất giỏi.

"Về nhà đi, đừng dính vào mấy thứ đó. Nếu tôi nắm được thóp của cậu, cũng đừng trách vì sao tôi vô tình."

"Tưởng Nguyệt, tôi đối với cô không có giá trị gì sao? Ngay cả lợi dụng cô cũng không cần?" Hắn khổ sở hỏi lại.

"Tiêu Đào đã biết tôi lợi dụng cậu, sẽ càng đề phòng tôi. Cậu hết giá trị lợi dụng rồi Lục Trí!"

Nói xong quay lưng đi. Lục Trí đứng bất động nhìn theo bóng lưng của Tưởng Nguyệt, hắn đã hết giá trị lợi dụng rồi sao?

Cô nói đúng, bây giờ Tiêu Nhất đề phòng cô, có ở bên hắn cô cũng không có được lợi ích gì. Bởi vậy cô mới dọn ra khỏi nhà, bởi vậy mới không cần hắn nữa ư?

Hắn tự cười chính mình, lúc đầu còn sợ người ta lợi dụng mình, xem đi, ngay cả khi hắn muốn cô cũng không thèm ngó tới hắn.

Lục Trí chỉ là một thiếu niên không tài cán, mơ tới cô, có phải do hắn mơ cao rồi hay không?

Đúng vậy! Là do hắn mơ cao rồi.

Lục Trí về nhà, mở cánh cửa ra bên trong mọi thứ vẫn vậy. Cảnh tượng này giống hệt ba năm trước, lạnh lẽo và cô độc. Hắn sống vốn cô độc, vì có cô nên tạm thời quên mất cảm giác của quá khứ.

Hết giá trị lợi dụng rồi à, Lục Trí tự cười chính mình rồi đi vào nhà, nằm trên sofa nhắm nghiền hai mắt.

*

"Cảnh sát Tưởng cô đi nhà giam số 3 một chuyến đi, kiểm tra công tác bên đó thế nào." Trình Thừa đưa ra chỉ thị công việc.

"Vâng thưa sếp."



Tưởng Nguyệt làm việc nhanh gọn, trong mắt cấp trên là như vậy nhưng thật ra "mệnh lệnh" này là cô xin xỏ Trình Thừa.

Cô muốn đến nhà giam số 3 nhưng không có lý do, sợ cứ như vậy mà đi thì Lâm Tiểu Vy sẽ nghi ngờ nên cô mới muốn thông qua phương thức làm việc mà đi tới đó. Đây là công việc cấp trên giao, không có ai nghi ngờ gì.

Tưởng Nguyệt tới đây để gặp một người, đó là Lục Đông, cha của Lục Trí.

Nhìn thấy cô anh rất kinh ngạc, chắc không ngờ cô sẽ trở về đây.

"Trong này vẫn tốt chứ?" Cô hỏi thăm.

Lục Đông cười, nụ cười anh vốn hiền hậu, anh đáp: "Tốt, anh em rất chiếu cố anh."

"Vậy thì tốt." Cô cũng cười.

"Tưởng Nguyệt sao em lại quay về đây?" Vấn đề này anh quan tâm hơn.

Cô không vội trả lời mà im lặng, chính sự im lặng của cô làm cho anh trầm mặc trong giây lát. Anh cũng từng là cảnh sát, cũng biết vài mánh khóe của nghề.

Cô không đơn thuần là đến đây công tác, anh tin Tưởng Nguyệt không làm chuyện gì vô tri, vô giác cả.

"Đừng, Tưởng Nguyệt đừng vùi mình vào trong đó."

"Vì sao?" Cô hỏi.

"Mãi mãi em cũng không thể hiểu hết đường dây của bọn chúng đâu. Ánh sáng chưa chắc là ánh sáng, bóng tối chưa chắc không có lọt ánh sáng vào trong. Em nhìn anh đi, đừng cố chấp nữa Tưởng Nguyệt."

Lục Đông gõ hai lần xuống mặt bàn, nhìn thì đơn giản nhưng Tưởng Nguyệt biết nó không đơn giản. Đây là ám hiệu riêng của cô và anh, lúc trước đã từng làm cộng sự, đã từng hiểu nhau.

Lục Đông từng nói: "Tưởng Nguyệt anh gõ hai cái tức là cửa tử, em nhất định phải chạy, không được quay đầu lại."

Đó là tín hiệu ngầm, anh không nói thẳng mà chỉ phát ra tín hiệu cho cô. Tưởng Nguyệt cũng hiểu, anh không tin tưởng bất cứ ai xung quanh mình.