Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 29: Khoảng cách




Nấu cháo xong, Tưởng Nguyệt ở lại một đêm. Trời đã quá khuya, với lại tự dưng không muốn về lại đồn cảnh sát nữa.

Chỗ đó lạnh lẽo, không có cảm giác như đang ở nhà.

Hắn ngồi sofa ăn cháo, ánh mắt dán chặt lên cửa phòng của Tưởng Nguyệt. Nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ xông vào, cởi quần áo làm cho cô khóc lóc nói yêu hắn mới thôi. Còn lần này thì khác, trong lòng Tưởng Nguyệt không có hắn.

Cố gắng cũng vô ích, hắn biết rõ mình chẳng bằng ai.

Người đó là sếp của cô, là một cảnh sát cấp cao, vốn dĩ Tưởng Nguyệt thích đàn ông học cao. Bây giờ hắn không có gì cả, nếu nói khó nghe là được xếp chung chỗ với đám lưu manh đầu đường xó chợ.

Thân hắn còn lo chưa xong, lấy gì lo cho Tưởng Nguyệt.

Hắn tự thấy mình kém cỏi thế đấy, nên không dám vây vào cô nữa. Ngay lúc cô khóc khi bị hắn cưỡng hôn, hắn gần như đã hiểu ra mọi chuyện. Hắn không xứng!

Rõ ràng mất ngủ, cả hai không ai ngủ được nhưng không ai chủ động làm hoà trước. Tưởng Nguyệt chờ đợi điều gì đó cả đêm, cuối cùng cũng không chờ được. Sáng sớm cô đi làm, bước ra khỏi cửa, không còn liên quan gì tới nhau nữa...

*

"Tiêu Nhất tôi cần Lục Trí dính vào nghiện ngập, chuyện này giao cho ông sắp xếp."

"Được, cứ giao cho tôi."

"Nhanh một chút, thời gian không có nhiều đâu."

Tưởng Nguyệt tắt máy nghe lén, cất vào trong túi xách. Cô ra khỏi nhà vệ sinh, gương mặt điềm tĩnh như không có gì. Gần đây cô nghe được không ít thông tin, kết luận được một vài chuyện.

Lâm Tiểu Vy, phản bội tổ chức!

Trận chiến này cô muốn giành phần thắng, cô chắc chắn sẽ thắng. Với lại cô sẽ bảo vệ Lục Trí, bằng mọi giá sẽ bảo vệ được người đàn ông của cô.

Tưởng Nguyệt hẹn Tiêu Đào ra quán cafe nói chuyện, cô ta không ngờ có ngày cô sẽ đến tìm cô ta thế này.



"Cô muốn nói gì?" Tiêu Đào khoanh tay trước ngực, điệu bộ vẫn hống hách như ngày thường.

Tưởng Nguyệt so với cô ta bình tĩnh hơn, cô gọi một ly mocha nóng, uống một ngụm rồi mới nói: "Tiêu Đào cô có thích a Trí không?"

"Hỏi thừa, chuyện đó chẳng phải rõ như ban ngày hay sao?"

"Vậy cô biết a Trí ghét cái gì không?"

"Anh ấy hả, anh ấy ghét ma túy, ghét mùi nước hoa quá nồng, ghét ăn cay, ghét ăn chua, không thích người nói nhiều. Sao... Cô còn hỏi gì nữa không?"

Tiêu Đào còn trẻ cho nên tính khí bốc đồng, cô đã đoán được kết quả này từ trước. Hồi đó ở trường học cảnh sát cô học giỏi nhất là môn tâm lý học.

"Cô có biết vì sao a Trí ghét ma túy không?"

"Sao cô hỏi nhiều thế, cô có gì cần nói thì nói thẳng đi." Cô ta mất kiên nhẫn càm ràm.

Tưởng Nguyệt chụp lấy bàn tay của Tiêu Đào, khiến cô ta giật nảy mình.

Cô giả vờ buồn rầu nói: "Năm xưa cha của Lục Trí dính vào nghiện ngập, hại cuộc đời cậu ấy tăm tối, phải bỏ học, không còn tương lai. Bởi vậy cậu ấy căm ghét nhất là ma túy, phải nói là căm ghét tận máu thịt."

"Rồi... Rồi sao?" Tiêu Đào xuống giọng.

"Tiêu Đào tôi biết cô rất thích a Trí, cho nên cô phải bảo vệ cậu ấy. Cô thử tưởng tượng xem một ngày nào đó cậu ấy phát hiện ra mình bị nghiện, sẽ như thế nào?"

Tiêu Đào chưa hiểu lắm, nên cô nói tiếp: "Tôi nghe lén được ở chỗ a Lực, cậu ta và cha cô muốn dụ a Trí hít ma túy. Tiêu Đào cô phải tin tôi, nếu cậu ấy bị nghiện, cậu ấy sẽ không thiết sống nữa. Cô có muốn mất a Trí mãi mãi không?"

"Cha tôi sẽ không làm thế đâu, ông ấy hứa rồi." Tiêu Đào ngây thơ đáp.

"Tôi không thể nào tin tưởng người khác được, tính mạng của a Trí tôi chỉ có thể trông chờ vào cô thôi Tiêu Đào. Vì tôi biết cô thích a Trí, cậu ta cũng có ý với cô. Tôi chưa từng thấy cậu ấy để ý và cho phép cô gái nào ở bên cạnh ngoại trừ cô cả."

"Cô ủng hộ tôi?" Cô ta ngạc nhiên hỏi.

"Tôi thương a Trí như em trai mình vậy. Em trai tôi thích người nào, tôi cũng sẽ ủng hộ."



Tiêu Đào bị thao túng tâm lý, tới mức tin răm rắp lời Tưởng Nguyệt nói. Thấy vậy cô mới yên lòng, cô sẽ không cho phép ai tổn hại tới Lục Trí của cô đâu.

Dùng thủ đoạn gì, hèn hạ ra sao Tưởng Nguyệt cũng không ngại!

*

Tiêu Đào một mình quay về nhà, cô đi qua phòng bếp, thấy cha Tiêu Nhất đang ngồi ăn cơm. Định nói gì đó rồi lại thôi.

Tưởng Nguyệt có nói, nếu như bây giờ cô ta bứt dây động rừng tra hỏi cha cô thì sẽ không cứu được Lục Trí hơn nữa còn làm cho cha cô sinh nghi.

Cô ta vẫn không tin là cha cô ta sẽ ép hắn hít ma túy, vì ngay từ đầu họ đã có thỏa thuận, cha cô sẽ không ép buộc hắn.

"Đi chơi về rồi đó hả con gái cưng của cha?" Tiêu Nhất hiền từ hỏi, nghe ra được sự cưng chiều vô đối.

Sau khi sinh ra Tiêu Đào, mẹ của cô cũng qua đời bởi vậy đối với Tiêu Nhất cô là bảo bối tâm can của ông. Từ nhỏ cho tới lớn được cha nuông chiều bao bọc, cô cảm thấy rất hạnh phúc, chưa từng cảm thấy thiếu thốn tình thương của mẹ.

Cuộc đời của Tiêu Đào là màu hồng, mọi thứ sinh ra giống như đều chủ động đứa tới tay chờ cô liếc mắt.

Duy nhất chỉ có Lục Trí, thiếu niên ngoài lạnh trong nóng khiến cô luôn khao khát mà không có được. Bây giờ mẹ kế của hắn cũng ủng hộ cô, Tiêu Đào càng có thêm động lực thích Lục Trí.

Cô sẽ bảo vệ hắn, sẽ không để mất hắn mãi mãi như lời của Tưởng Nguyệt nói.

"Cha, gần đây con thấy sao cha đối xử bất công với anh Trí vậy?" Cô nhìn Tiêu Nhất hỏi.

Ông ngẩn ra một lúc, mới hỏi lại: "Cha bất công hồi nào? Con đó, đừng có mà yêu quá rồi không biết gì, cha vẫn là cha của con. Người thân của con là cha đây nè, Lục Trí chưa là cái gì cả, hiểu chưa?"

"Cha đừng đối xử bất công với anh Trí, con... Con rất thích anh ấy, con muốn anh ấy vui."

"Con bé này... Thật là... Thôi cha biết rồi, sẽ tốt với nó được chưa vậy?"

Tiêu Đào lại ôm chầm lấy Tiêu Nhất, cha quả nhiên rất thương cô.