Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 33: "Tôi là cảnh sát mà, có đánh cũng là tôi đánh cậu ấy. Anh đừng lo."




"Con nhỏ đó thì có gì đâu mà phải sợ?" Lâm Tiêu Vy nói chuyện với ai đó.

"Cô đừng xem thường Tưởng Nguyệt, cô ta đã đi qua bao nhiêu đại nạn mà không chết. Thông minh, bắn súng cũng rất giỏi." Giọng đàn ông rè rè phát ra từ máy nghe lén.

Tưởng Nguyệt không nghe rõ được là tiếng của người nào, nhưng qua cách nói chuyện thì người đó biết rõ về cô. Chẳng lẽ là người trong tổ chức mật vụ?

"Để xem lần này cô ta có chết không?"

"Cô định dùng cách gì để giết cô ta?" Người đàn ông tò mò.

"Anh có từng nghe qua cái tên Lục Đông chưa?"

Hai tay của Tưởng Nguyệt siết chặt, quả nhiên là cô ta có liên quan tới chuyện bị bại lộ năm đó.

"Là cái tên cảnh sát trong tổ chức bị nghiện đúng không? Đợt đó anh ta cộng tác với Tưởng Nguyệt nhỉ? Nhưng giờ hình như anh ta cũng đang bị kết án mà?"

"Tưởng Nguyệt cũng sẽ có kết quả tương tự."

"Ý cô là? Muốn dụ Tưởng Nguyệt chơi ma túy giống như Lục Đông? Tôi nói cô nghe, không khả quan lắm đâu. Cha của Tưởng Nguyệt chết vì bị bọn buôn ma túy giết, cô ta căm ghét thứ đó cùng cực. Sẽ không dính vào đâu!"

"Tôi có cách của tôi, hiện tại tôi đang nắm điểm yếu của cô ta."

"Điểm yếu gì?"

"Ai bảo cô ta yêu đương, đã là mật vụ còn dám yêu đương. Cô ta tự đào hố chôn mình, cũng đừng trách tôi."

Tưởng Nguyệt tắt máy nghe lén cất vào trong túi sách. Quá rõ ràng, Lâm Tiểu Vy đã biết Lục Trí và cô có quan hệ mờ ám.

Từ chuyện Tiêu Đào nói chuyện của cô cho Lục Trí nghe, khiến cho cô và hắn cãi nhau, thật ra đó chỉ là cái bẫy, là kế ly gián mà cô ta đang bày ra.

Lâm Tiểu Vy muốn tách Lục Trí ra khỏi cô, muốn hại hắn trước rồi dùng hắn nhắm vào cô. Đây là nước cờ quá hoàn hảo, nếu như cô không tình cờ nghi ngờ rồi âm thầm thăm dò, có lẽ cô sẽ chết thật thảm dưới tay những người cô tin tưởng nhất.

*

Cuối tuần Tưởng Nguyệt về nhà ăn cơm với Trình Thừa, anh ăn mặc lịch sự, lái xe hơi đến đón cô tại đồn cảnh sát. Cô cũng không ngờ anh nhiệt tình như vậy, làm thế có nhiều người lời ra tiếng vào, không hay.

"Sếp Trình hôm nay anh làm vậy mai sau e là phải phí thời gian giải thích đấy." Cô nửa thật nửa đùa nói.



Trình Thừa lái xe nên tầm mắt hướng về phía trước, rất tập trung, anh cười đáp: "Có cần giải thích hay không thì sau hẳn nói đi. Biết đâu tương lai khó đoán trước được."

"Anh khéo đùa."

Cô và Trình Thừa ư? Không đời nào, nếu cô có cơ hội yêu đương, chắc chắn sẽ chỉ yêu đương với Lục Trí.

Nhà của Trình Thừa nằm ở khu trung tâm thành phố, ngôi biệt thự sang trọng kín cổng cao tường. Khi anh dẫn cô vào nhà, nhìn thấy Tưởng Nguyệt mẹ anh đã cực kỳ nhiệt tình chạy tới nắm tay cô.

Bà ấy tỏ ra vô cùng hiếu khách, đến nổi Tưởng Nguyệt còn thấy khá bất ngờ. Phu nhân của đội trưởng Trình lại hiền hoà như vậy sao? Địa vị của bà ấy rất cao, tính tình ôn hoà kiểu này đúng là khá hiếm gặp.

"Ô ra đây là cô gái mà thằng Thừa nhà bác để ý sao? Cháu xinh đẹp quá."

"Phu nhân Trình, cháu và sếp Trình không phải như mọi người nghĩ đâu ạ." Cô phản ứng ngay.

"Nào vào nhà đi, đường xá xa xôi có mệt không cháu?"

Rõ ràng bà ấy không muốn hiểu, cô đá ánh mắt qua Trình Thừa anh ta cũng nhún vai tỏ vẻ vô tội. Gì chứ kiểu này là được nghỉ phép xong đem cô về để làm bia đỡ đạn đây này.

Tưởng Nguyệt hết nói nổi, những nghĩ lại chỉ ăn một bữa cơm, vui vẻ là tốt rồi.

Bà Trình thì ôn hoà dễ nói chuyện, ông Trình thì nghiêm nghị, rất có tiếng nói trong nhà.

"Tưởng Nguyệt cháu vào nghề mấy năm rồi?" Ông Trình mở lời.

"Dạ nếu tính luôn thời gian huấn luyện là 11 năm ạ."

Cô trả lời câu này, Trình Thừa vô cùng ngạc nhiên. Năm nay Tưởng Nguyệt chỉ mới 27 tuổi thôi mà?

"Ý cháu là..." Ông Trình ngờ ngợ đoán ra được gì đó nên cố ý xác nhận.

"Vâng đúng rồi, cha cháu là Tưởng Diêu. Năm cháu 16 tuổi đã được xét vào đội mật vụ tương lai. Huấn luyện năm năm, sau đó được nhận nhiệm vụ đầu tiên ạ."

Ông Trình tỏ vẻ suy tư trên gương mặt, chỉ vài phút sau ông mới bắt đầu nói chuyện lại với mọi người. Ông nói: "Tưởng Nguyệt thật ra ta và cha cháu từng là đồng đội."

"Trùng hợp vậy sao ạ."



"Sau này cháu có cần gì cứ đến tìm ta, nếu giúp được ta nhất định sẽ không từ chối."

Cô cười, chuyện rõ như ban ngày. Nếu ai đã từng gặp qua cha của cô, chắc chắn hiểu vì sao cô lại đi tới bước đường này. Có thể Trình Bân hiểu, hoặc có thể không hiểu gì cả...

"Bân, chạy đi, trước khi chúng đến."

"Đội trưởng Tưởng anh đi với tôi."

"Bân đi đi, chú còn vợ và con."

"Nhưng..."

...Đoàng...

"Chạy đi!!!"

Ký ức máu me xuất hiện trong đầu của Trình Bân. Không ngờ Tưởng Diêu cũng có người thân, một cô con gái rất giỏi gian, xinh đẹp.

Năm đó Tưởng Diêu hy sinh mình để mở cho anh em một con đường sống, nếu như không có đội trưởng Tưởng thì số lượng các chiến sĩ hy sinh sẽ không dừng lại ở con số hai. Cả đội nợ ân tình của ông, ngay cả Trình Bân cũng vậy.

Có điều ông không hiểu, rõ ràng ông ấy cũng có con gái, cũng có gia đình tại sao lại nhẫn tâm với mình như vậy? Lúc đó ông tưởng Tưởng Diêu không có người thân nên mới hy sinh mình để cứu anh em, có nào ngờ.

Bọn buôn ma túy vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn người tốt lại bị vùi sâu xuống đất cát, ông trời thật không công bằng!

Chẳng biết ai nói cho Lục Trí nghe chuyện cô và Trình Thừa đi ăn cơm, lúc anh đưa cô về cục cảnh sát, Lục Trí ngồi ở bên đường chờ sẵn. Trông hắn có vẻ đã ngồi đó rất lâu rồi, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết.

"Con trai cô đến tìm à?" Trình Thừa hỏi, anh luôn có cảm giác ánh mắt của thiếu niên kia nhìn Tưởng Nguyệt không giống như con kế nhìn mẹ kế.

Đều là đàn ông với nhau, anh không tin trực giác của mình phán đoán lại sai được.

"Sếp Trình cám ơn anh vì bữa cơm nha, anh về đi khẻo muộn đó."

"Con trai cô cậu ta có đánh người không vậy? Sao trông mặt dữ thế?"

"Tôi là cảnh sát mà, có đánh cũng là tôi đánh cậu ấy. Anh đừng lo."

Nghe vậy Trình Thừa mới té ngửa, ừ nhỉ Tưởng Nguyệt có thể tự bảo vệ mình.