Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 36: Quỷ mới tin anh




Chiếc lưỡi ấm nóng của hắn liếm lên u cốc nộn th**, Tưởng Nguyệt rên rỉ dự định khép chân. Tuy nhiên hắn đã lường trước được hành động này của cô nên dùng tay còn lại giữ chặt lại.

Hắn bắt chước động tác giao hợp, **** *** rất nhiệt tình.

Tiểu h**** sướng đến không ngừng phun nước, hắn không bỏ sót mà liếm sạch.

"Ưm... A Trí..." Cô thở hổn hển, xoa xoa đầu tóc hắn đến rối tinh rối mù cả lên.

Vùi mặt vào trong chỗ đó một lúc, hắn mới luyến tiếc rời ra. Lục Trí đặt gậy thịt ở trước cửa tiểu h****, từng chút đẩy vào. Không gấp gáp, không thô bạo, chính sự nhẹ nhàng của hắn bức cô đến phát điên.

"Ưm... A Trí... Muốn nữa, sâu thêm đi anh..."

"Cái gì sâu thêm?"

Tưởng Nguyệt: "..." Hắn chơi cô.

Rõ ràng hắn đang "chơi" cô mà, không nói được gì.

Cô nhấc mông, đỡ hắn càng tiến sâu vào trong tiểu *****. Đột ngột hắn rút lui toàn bộ, cô than nhẹ rồi hai chân quấn lấy hông của hắn. Tưởng Nguyệt lườm hắn, cô mắng: "Đàng hoàng đi a Trí."

"Được rồi, không đùa nữa."

Hắn cười cười, nụ cười lưu manh đáng ghét, có điều cô ghét không nổi.

Gậy th** đâm lút cán, Tưởng Nguyệt sướng tới mức thét chói tai. Lục Trí không trì hoãn quá lâu mà bắt đầu giã như máy, hắn là vậy, lúc nào mà không mạnh, không gấp. Rõ ràng vừa rồi muốn trêu cô, tiểu nhân quá đi!

"Ưm... A Trí, ngứa quá... Ăn cho em đi."

Cô xoa nắn hai bầu ng** mềm mại, trắng trẻo, miệng rên rỉ không ngừng. Lục Trí ngậm lấy một bên ng**, bên còn lại dùng tay an ủi. Hắn há miệng to, giống như ăn bánh bao, nhưng cũng không ăn hết bầu ng** quá to của cô. Tay phải vân vê đỉnh đồi bên cạnh, Tưởng Nguyệt cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, giống như có hàng ngàn con kiến bò quanh cơ thể cô.

"Đừng ngừng... A Trí... Chiều em đi..."

"Khó chiều thật!"

Hắn đang ăn ng** cho cô, bên dưới có hơi chậm một chút vậy mà người phụ nữ đang không hài lòng. Xem ra hắn thật phải cố gắng chiều ý người đẹp, khổ nổi cái tay trái của hắn còn bó thạch cao, không nhúc nhích được rất bực bội.

Hắn làm cả tiếng hơn cũng chưa chịu giao nộp vũ khí, tinh thần Tưởng Nguyệt xuống cấp trầm trọng. Hai chân cô mỏi nhừ, gác lên đầu vai hắn. Hai mắt nặng trĩu, thật sự muốn ngủ lắm rồi.



"A Trí tha cho em đi... A... Ưm... Tha cho em đi mà... Em... Em sai rồi."

Cô biết mình sai rồi, cô không nên xem thường thể lực của Lục Trí.

"Anh phải làm đủ bảy lần để làm hoà với em chứ? Tưởng Nguyệt anh sẽ cố hết sức, em yên tâm đi."

"Em đồng ý làm hoà, tha cho em đi mà."

"Quân tử nói được làm được."

"A Trí... Aaa... Em không được nữa... A Trí... Huhu..."

Tưởng Nguyệt khóc thét, lần đầu tiên bị làm đến ngất xĩu. Thể lực của cô trải qua không biết bao nhiêu đợt huấn luyện nên rất tốt, vậy mà cô ngất xỉu. Hắn đã dùng bao nhiêu sức lực hành hạ cô đêm qua?

Tưởng Nguyệt mơ hồ nhớ lại ký ức tối qua, hình như cô bị đè trên bàn cắm từ phía sau, cắm tới khi cô ngất luôn trên bàn học của hắn. Đúng là quá đáng ghét!

"Sáng sớm vận động tí không?" Tưởng Nguyệt vừa mới mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt Lục Trí cỡ đại.

Hắn treo trên môi nụ cười tà mị, hỏi một câu rất mờ ám.

Tưởng Nguyệt nhíu mày, tính giơ chân đá hắn nhưng mà cô phát hiện chân mình mềm nhũn, không nhấc nổi.

Hắn "chơi" cô tới tàn phế luôn rồi, tên cầm thú này?

"Không trả lời có nghĩa là đồng ý đúng không?" Hắn sờ lên ng** cô, nắn bóp rồi lưu manh hỏi.

Tưởng Nguyệt phập một phát lên vai hắn, chỗ đó ngay lập tức rỉ máu. Thấy Lục Trí vẫn nhe răng cười, cô lại muốn đá hắn cho bỏ ghét.

"Chỗ đó cứng, anh có thịt chỗ này dễ ăn hơn, em có muốn không?"

"Anh mà nhét vào thì em cắn đứt đấy, cút." Cô doạ.

Lục Trí cười ha hả, ôm cô vào lòng. Phía trên rất lãng mạn, ấp áp, còn phía dưới thì... Vật đàn ông chọt vào bụng dưới của cô, hơi cấn, cũng hơi sợ.

"Tưởng Nguyệt anh ôm em mà em chẳng tập trung gì cả. Em thích nó hơn thích anh à?"



"Anh ăn trúng bã chuột à, sao điên thế?"

Một đêm tỉnh dậy biến thành lưu manh ư?

Kết quả Tưởng Nguyệt nằm trên giường tới chiều, cơm nước đều là hắn bưng tới giường cho cô. Trông hắn chỉ có một tay, mà làm hết công chuyện trong nhà, thật sự rất mắc cười.

"Hết mệt chưa?" Hắn cười cười, hôm nay từ lúc thức dậy cô cảm giác được hắn rất vui.

"Anh hỏi làm gì?" Tưởng Nguyệt kéo chăn che ngực, hắn không phải định muốn nữa đấy chứ?

Nhận ra cô đề phòng, hắn lại có cớ chọc ghẹo. Lục Trí áp sát cô, Tưởng Nguyệt lùi lùi né tránh. Đầu cô đụng vào thành giường, hắn vẫn ở gần trong gan tấc.

"A Trí em còn mệt lắm, chỗ đó sưng hết rồi anh không thấy hả?" Cô nũng nịu định xin chút thương tình từ hắn.

"Ừ nhỉ, sáng nay anh quên xem cho em." Hắn nói nhưng mà vẫn không nhích người ra.

Tưởng Nguyệt đặt hai tay lên ngực hắn phòng bị, chỉ cần hắn dám tiến tới thêm cô sẽ "chưởng" hắn xuống giường luôn.

Chụt

Lục Trí hôn lên môi cô, chỉ hôn một cái rồi rời đi. Lại trêu cô, cái tên lưu manh này!

Người đàn ông có trách nhiệm chính là dám làm dám chịu, hắn cắm cô sưng lên nên đi mua thuốc về bôi cho cô. Tưởng Nguyệt nói mình tự bôi được, hắn không chịu, đòi tự mình chịu trách nhiệm.

Hai chữ "trách nhiệm" này của hắn cô không dám nhận đâu.

Quả nhiên như Tưởng Nguyệt đoán trước đó, Lục Trí tự tay bôi thuốc cho cô không có ý tốt lành gì. Hai người vật lộn với nhau một trận, Tưởng Nguyệt thở hổn hển nằm trên giường. Hắn nhoài người dậy hôn lên má cô cười cười.

Sao cô thấy hắn đáng ghét thế này, Tưởng Nguyệt tát yêu lên mặt hắn, hơi thở vẫn chưa ổn định lại, cô mắng: "Anh uống phải rocket 1h à?"

"Hôm qua ăn chưa đã ghiền, có mệt lắm không? Anh đấm bóp cho em nhé?"

"Thôi khỏi, lòng tốt của anh em không dám nhận đâu."

"Anh nói thiệt, anh thề anh không làm gì em đâu."

"Quỷ mới tin anh!"