Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 47: Em sẽ miễn cưỡng yêu chị hết đời này.




"A Lê em nghe nói Tưởng Nguyệt cô ta quay lại rồi?" Tiêu Đào ngồi trong tiệm xăm dò hỏi.

Cô ta có nghe phong phanh tin tức này, không biết có chính xác hay không.

Ngày đó tất cả mọi người đều nhận án tử chỉ riêng một mình Tiêu Đào được thả. Vì cô ta không nhúng tay vào các phi vụ làm ăn, cũng không chơi m.a t.u.y, với lại Lục Trí viết đơn bãi nại cho cô.

Trong bảy nhát dao đâm của Lục Trí, Tiêu Đào cũng có góp phần một nhát. Lúc đó khi biết hắn lợi dụng cô để làm phản, đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết cô vô cùng hoảng loạn. Nghĩ tới chuyện bị lợi dụng, bị phản bội cô đã đâm hắn một nhát.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn tha lỗi cho cô, còn cưu mang cô như em gái. Cha mất, tất cả mọi người đều quay lưng với con gái của tội phạm buôn ma túy. Lục Trí đem cô tới tiệm xăm, để cô sinh sống ở đó.

Tiêu Đào vốn không cảm kích hắn, lúc ấy cô còn mắng chửi hắn không ngớt miệng.

Lục Trí chỉ vỗ đầu cô, hắn nói: "Cô không phải người làm sai, không liên quan tới cô. Tiêu Đào phải làm người tốt, tương lai của cô còn ở phía trước. Tôi đã từng giống cô, mang danh là con của tội phạm, tôi có thể hiểu. Nhưng không sao hết, cô vẫn có thể bỏ ngoài tai tiếp tục sống cuộc sống của cô."

Ngày thứ nhất nghĩ không thông, cô đã muốn chạy tới giết Lục Trí. Rõ ràng không có khả năng, dần dà thời gian cứ vậy mà trôi qua, êm ả và dịu dàng. Tiêu Đào cuối cùng cũng hiểu, cha cô làm sai, chuyện sống chết cũng là sớm muộn.

Cô vẫn luôn ở tiệm xăm, vì cô nghĩ Lục Trí có để ý tới cô.

"Nghe nói là đang ở cùng với Trí đại ca." A Lê thành thật khai báo.

Thấy rõ sau khi nghe xong Tiêu Đào lộ ra vẻ mặt hụt hẫng, anh biết cô luôn chôn trong lòng tình cảm dành cho Lục Trí.

Nhưng hắn thì khác, hắn không thích cô ta. Hắn chỉ thích Tưởng Nguyệt, sau này anh mới phát hiện mối quan hệ của bọn họ không đơn giản như bề ngoài.

Mãi sau này a Lê mới biết, thật chất họ là đôi tình nhân.

Vì chuyện này, trái tim của Tiêu Đào vỡ vụn. Tối đó cô ta đi mua mấy lon bia tự mình giải khuây, tại sao Lục Trí mãi mãi cũng không vừa mắt cô?



Tưởng Nguyệt đã đi một năm rồi, hắn thà chờ đợi một người không biết có quay về hay không chứ chẳng chịu ngó ngàng tới cô?

Tiêu Đào ngà ngà say, tự cười giễu.

"Tiêu..." A Lê đem cơm tối lên phòng cho cô, định hỏi vì sao cô không xuống ăn cơm thì bắt gặp tình huống này.

Tiêu Đào say, hai má ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhìn anh.

"Tôi đem cơm cho cô nè, không ăn tối dễ bị đau bao tử lắm."

A Lê và Tiêu Đào đều sống ở trong tiệm xăm, anh ở dưới, còn Tiêu Đào chiếm dụng phòng cũ của anh. Cả năm trời anh cũng chưa từng than phiền vì điều này, anh thấy không bất tiện.

Tâm tư của anh không dám để Tiêu Đào biết được, đối tượng của cô là Lục Trí, a Lê lấy gì để so sánh với hắn?

"A Lê anh vào đây." Tiêu Đào ngoắc ngoắc tay.

Anh giống như bị ai đó thôi miên, từng bước chân đi lại gần cô trong vô thức.

Khi anh đứng trước mặt Tiêu Đào, cô nhìn anh một cách trực tiếp, trái tim của anh đập nhanh đến mức muốn nổ tung.

"Anh nhìn xem em có xinh đẹp không?" Cô vuốt cằm anh hỏi, giọng cô mềm mại, nghe ra có chút gợi cảm.

"Rất đẹp." Anh thành thật, bộ dạng của A Lê giống như muốn nguyện chết dưới chân cô vậy.

Tiểu Đào nắm cổ áo anh, cúi người hôn môi. A Lê bị hành động này dọa cho cứng đờ, anh lớn từng tuổi này, chưa từng hôn phụ nữ.

Nụ hôn đầu tiên dành cho người mình yêu, sự việc này quá sức tưởng tượng của anh. A Lê mở to mắt nhìn gương mặt Tiêu Đào ở cỡ đại.

Thấy anh giống pho tượng Tiêu Đào mới buông anh ra, cô hỏi: "Sao anh không phản ứng?"



"Phải... Phải phản ứng thế nào? Tiêu Đào em say... Ưm..."

Cô ta không muốn nghe chàng ngốc nói chuyện, nếu Lục Trí không cần cô, vậy cô cũng không cần hắn nữa.

Ai cũng được, cô phải thật hạnh phúc để cho hắn thấy, hắn đã sai lầm khi bỏ qua cô.

Cái gì đến cũng đã đến, Tiêu Đào biết cách chủ động, còn A Lê không có cách nào chống cự lại người con gái mình thầm thương.

Hai người họ quấn lấy nhau không rời suốt cả đêm...

*

Lục Trí vào năm hai đại học, Tưởng Nguyệt mở một tiệm cơm ở đầu ngõ. Cả hai cứ như vậy mà sống qua ngày, vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.

Nếu thời gian hắn không ở trường, hắn sẽ qua tiệm phụ cô dọn dẹp, có khi còn đi giao đồ ăn. Từ ngày Lục Trí đi giao hàng, đơn hàng ở tiệm tăng lên chóng mặt, chủ yếu là khách hàng nữ.

Tưởng Nguyệt thấy rõ mọi chuyện, đôi lúc sẽ không thấy vui vẻ. Những lúc ấy Lục Trí sẽ ôm cô, tình tứ cắn vào vành tai của cô dỗ ngọt: "Đừng lo, chị trong mắt em là xinh đẹp nhất."

"Anh còn trêu em, ai cho anh gọi là chị hả?" Cô đánh vào vai hắn, nhăn mày chê trách.

Lục Trí lúc đấy sẽ cười phá lên, hắn thường hay nói: "Chị thật sự nhàm chán, nhưng em sẽ miễn cưỡng yêu chị đến hết đời này."

"Ai cần anh yêu, không thèm."

Hắn thích chọc Tưởng Nguyệt giận lẫy lên như vậy, hắn nói rất có mùi vị của cuộc sống.

Tưởng Nguyệt rất ghét hắn gọi cô là "chị" vì nghe rất già. Được rồi, tại vì cô lớn hơn hắn nên mặc cảm được chưa!