Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 8: Hồi tưởng




Lục Trí ôm Tưởng Nguyệt ngủ đến sáng ngày hôm sau, cô nằm ở trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Mấy năm nay cô đơn quạnh vắng, không ai sưởi ấm được trái tim này của cô ngoài hắn.

Lục Trí xuất hiện trong cuộc đời cô là nằm ngoài kế hoạch, Tưởng Nguyệt xưa nay làm việc có kế hoạch, hắn là tình huống phát sinh.

Năm đó, cô và Lục Đông đều là mật vụ của tổ chức chống phá đường dây buôn bán m* tú* xuyên quốc gia. Tưởng Nguyệt được giao nhiêm vụ, với thân phận là vợ của cảnh sát Lục. Lần đầu tiên Lục Đông dẫn cô về nhà, trong nhà chỉ có đứa con trai lớn đang nằm chơi game.

Tưởng Nguyệt nhớ rất rõ ánh mắt của Lục Trí nhìn thấy cô lần đầu tiên, hắn nhìn cô hồi lâu, chẳng nói năng gì. Cho tới khi cha hắn giới thiệu cô là người vợ mới đăng ký, lúc ấy trong đôi mắt non dại của hắn ẩn nhẫn tia tức giận.

Hắn nhìn Lục Đông, giọng giễu cợt: "Cô ta chắc lớn hơn tôi chỉ vài ba tuổi thôi nhỉ?"

"Con nên gọi là dì, cha và dì đã đăng ký kết hôn rồi. Sau này dì sẽ sống ở đây, cùng với chúng ta."

...Rầm...

Lục Trí không đáp lời đùng đùng đi vào phòng đóng cửa, hắn tức giận, cô hiểu.

Lục Đông nhìn cô, Tưởng Nguyệt mím môi lắc đầu. Lúc ấy cô cứ nghĩ mình đến đó làm nhiệm vụ, tuyệt đối không ở lại lâu. Cho nên cô không quan tâm tới Lục Trí, tập trung vào công việc của mình để nhanh chóng phá án.

Cô ở đó được ba tháng, có một hôm Lục Trí bị sốt rất cao. Lục Đông đi công tác không có ở nhà, Tưởng Nguyệt mới gọi bác sĩ về thăm khám cho hắn. Khổ nổi tính tình hắn ương ngạnh, chẳng thà bệnh đau chứ nhất định không cho bác sĩ khám qua.

Hắn nằm vật vả ba ngày, cơm không ăn, thuốc không uống, Tưởng Nguyệt cũng không thèm quan tâm. Cô đến đây để phá án, chứ không phải đến làm "mẹ kế" của hắn.

Buổi chiều đó cô về nhà, Lục Trí nằm dưới sàn, hắn ngất xỉu. Cô cảm thấy phiền, vô cùng phiền thiếu niên ương ngạnh này. Tưởng Nguyệt lôi hắn vào phòng, nhún khăn nóng lau sơ cơ thể của hắn.

Bị người khác cởi quần áo, đối với thiếu niên mới lớn như Lục Trí là đả kích. Còn Tưởng Nguyệt thì bình tĩnh, cô bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.

Lục Trí mắng cô: "Cô muốn làm vợ của ổng thì làm tôi đây không có ý kiến. Đừng chạm vào tôi! Tôi cảnh cáo cô!"



Tưởng Nguyệt đối với phẩn nộ của hắn khá là bình tĩnh, cô còn trêu: "Cậu yên tâm, tôi không có hứng thú với cơ thể đứa trẻ chưa phát dục đâu. Tôi chỉ lau khăn nóng thôi."

"Cô!"

Hắn cảm thấy mình bị xúc phạm, hắn đã gần 18 tuổi rồi, trong mắt cô hắn còn chưa phát dục?

Lục Trí thẹn quá hoá giận, đùng đùng bỏ đi. Kể từ đó hắn canh cánh trong lòng chuyện cô nói hắn chưa phát dục, hắn đi tập thể hình, luyện cho cơ bắp to lên. Lúc tập được vài tháng, có cơ được chút ít thì bắt đầu ở trần đi trong nhà.

Tưởng Nguyệt cảm thấy lúc đó hắn rất buồn cười, rất ngây thơ, hắn đang chứng minh cho cô thấy là hắn trưởng thành rồi ư?

Vòng tay của Lục Trí đột nhiên siết cô, hắn vùi đầu phía sau gáy, hít hà mùi hương của phụ nữ vấn vít trên đầu mũi hắn. Tưởng Nguyệt vùi vào lồng ngực hắn, cô tỉnh rồi, nhẹ giọng hỏi:"A Trí có đau đầu không?"

"Có!"

"Dậy đi, em pha cho anh ít nước gừng ấm."

"Không cần, ôm một lát nữa."

Tưởng Nguyệt nằm im lặng cho hắn ôm, thời khắc này nếu thời gian ngừng lại mãi mãi thì hay biết mấy. Ở bên cạnh Lục Trí, cô mới đúng thật sự là Tưởng Nguyệt...

*

Lục Trí biết được đáp án mà mình muốn biết, Tưởng Nguyệt không giận hắn. Bữa đó cô về ngủ sớm là do tới kỳ sinh lý, làm hắn cứ tưởng...

Tâm tình Lục Trí tốt, hắn ngồi ở tiệm xăm thi thoảng còn mỉm cười. A Lê thấy hắn thế này càng thêm hiếu kỳ, phải biết từ lúc anh ta đi theo hắn rất hiếm khi thấy hắn cười.

Cuộc đời của hắn trải qua không mấy vui vẻ, mẹ hắn sau khi sinh hắn ra thì bỏ đi biệt tích còn cha thì bị bắt ngồi tù. Sau khi cảnh sát Lục bị kết án, hắn học hết lớp 12 đã xin nghỉ học sớm, ra ngoài lăn lộn.



18 tuổi một mình chống chọi với thế giới đầy rẫy khắc nghiệt này, hắn đã khó khăn như thế nào mấy ai hiểu được?

"Anh Trí hôm nay thấy anh vui vẻ, hay tối nay anh em chúng ta đi làm vài cốc bia đi?" A Lê rủ rê hắn, mấy anh em trong tiệm cũng chờ hắn đồng ý.

Lục Trí mới làm vài thao tác trên di động, hắn nhắn tin cho Tưởng Nguyệt hỏi cô hôm nay mấy giờ tan làm.

"Phải tăng ca, đang có một vụ mất trộm. Sao thế?"

Cô không rảnh, trong lòng hắn bỗng không còn vui nữa. Hắn nhìn a Lê, làm mặt lạnh: "Hôm qua mới đi uống rồi, nghiện rượu bia đấy à?"

"Đâu có, Trí đại ca anh nói vậy oan cho em."

A Lê gãi gãi đầu, thấy hắn thay đổi sắc mặt anh cũng không muốn mình làm tấm thớt cho hắn chém. Lủi thủi đi kiếm công chuyện làm để lánh nạn...

8 giờ tối, tại đồn cảnh sát. Tưởng Nguyệt đang họp thì bị hắn gọi ra ngoài, Lục Trí đến tận đồn cảnh sát để gặp cô.

"Có chuyện gì hả a Trí?" Cô tròn mắt nhìn hắn.

Lục Trí nhét vào tay cô cái bình giữ nhiệt, sau đó không nói năng gì mà băng qua đường rời đi. Tưởng Nguyệt khó hiểu, mở bình giữ nhiệt ra xem. Bên trong là nước đường táo đỏ, loại nước này có công dụng giảm đau trong thời kỳ sinh lý.

Khoé môi cô cong lên, tạo thành nụ cười hạnh phúc.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi quần cô rung lên báo tin nhắn, Lục Trí nhắn: "Vào trong đi, đứng bên ngoài coi chừng có người cướp mất."

"Cảm ơn a Trí." Cô đáp lời.

Thấy cô ngoan ngoãn đi vào trong đồn cảnh sát, Lục Trí mới yên tâm lên xe buýt rời đi.