Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 5




Hoàng đề nhỏ tuổi xử trí một giáo tập võ thuật nhỏ bé, chỉ có chức quan ngũ phẩm. Bởi vậy Yến Vu Ca không nổi giận trên triều đình mà kiên nhẫn chờ đến khi tan chầu.Lúc này, Yến Tần tuy chưa nắm giữ nhiều quyền lực, nhưng vẫn có nhiều tấu chương cần phê duyệt mỗi ngày. Vừa tan chầu sớm tẻ nhạt, y đã vội vàng lên ghế thái sư phê duyệt tấu chương, dù chiếc ghế quá cao so với thân hình hiện tại của y.

Kinh nghiệm của hai kiếp trước giúp y hình thành thói quen đọc sách nhanh như gió. Y vừa nhanh chóng phê duyệt những tấu chương dài dòng nhàm chán, vừa tính toán thời gian Nhiếp Chính vương đến.

Khi chồng tấu chương được phê duyệt bên tay phải cao đến hai mươi tập, nội thị ngoài ngự thư phòng the thé hô: “Nhiếp Chính vương đến.”

Cùng với giọng nói the thé, một thanh niên cao lớn mặc quan bào màu đen bước vào ngự thư phòng

Theo quy định, nếu không có sự chấp thuận của hoàng đế, bất kỳ ai cũng không được phép tự ý vào ngự thư phòng. Tuy nhiên, Yến Vu Ca vào mà không đợi thông báo, không ai dám cản, cũng không ai cho rằng nên cản.

Lòng thầm viết vài chữ “nhẫn nhịn”, Yến Tần điều chỉnh biểu cảm: “Nhiếp Chính vương thúc  bận rộn trăm công ngàn việc, gió nào đưa ngài đến đây?”

Y nhớ rằng kiếp này mình phải đi theo con đường kiêu căng ngạo mạn. Việc tiên hoàng sắp xếp Yến Vu Ca làm Nhiếp Chính vương vốn dĩ có nhiều nghi vấn. Là một hoàng đế nhỏ luôn bị Nhiếp Chính vương áp chế, hai người họ đã chú định là như nước với lửa.

Y hiện nay chỉ mới mười bốn tuổi, nếu quá nhẫn nhịn sẽ khiến đối phương nghi ngờ dè chừng. Nên nhẫn nhịn trên mặt, nhưng khi nói chuyện không nhịn được thỉnh thoảng lại châm chọc đối phương mới đúng với độ tuổi của y.

Dù sao đã ở chung ba kiếp, y hiểu rõ giới hạn và mức độ chịu đựng của đối phương. Thậm chí có thể nói khắp thiên hạ này y là người biết nhìn sắc mặt Nhiếp Chính vương nhất, tự nhiên sẽ không ngốc nghếch đi dẫm vào điểm cốt tử của đối phương.

Đúng như y dự đoán, Yến Vu Ca không so đo lời mỉa mai đầy ẩn ý của y. Có thể vì cảm thấy Yến Tần quá đơn giản dễ lừa gạt, hắn thậm chí lười nói những lời vòng vo với hoàng đế, trực tiếpvafo thẳng vấn đề:”Thần nghe nói, điện hạ đã giam Vương Sơn vào thiên lao, chẳng lẽ bệ hạ hiểu lầm gì về hắn?”

Yến Vu Ca nắm rõ mọi chuyện trong hoàng cung. Tình trạng của Yến Tần trên ngựa lúc đó chỉ có bản thân hắn mới rõ. Trong mắt người ngoài, đó chỉ là hoàng đế nhỏ tuổi giở trò ném đá giấu tay trừng phạt giáo tập.

Vương Sơn tuy không phải là thuộc hạ quan trọng của Yến Vu Ca, nhưng do hắn đích thân sắp xếp, hắn không vu khi hoàng đế làm mất mặt mình.

Hắn vừa dứt lời, tiểu hoàng đế lập tức thay đổi sắc mặt. Y không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nhiếp Chính Vương mà hỏi ngược lại: “Nhiếp Chính Vương cảm thấy tội mưu nghịch nên xử trí như thế nào?”

Nhiếp Chính Vương sửng sốt một chút rồi đáp: “Theo luật pháp Đại Yến, tội mưu nghịch phải chịu lăng trì xử tử.”

Từ trước đến nay, mưu nghịch đều là tội không thể tha thứ. Nếu hành vi phạm tội nghiêm trọng, thậm chí có thể tru di cửu tộc. Đối với người không có địa vị quyền thế như Vương Sơn, hoàng đế muốn gán tội mưu nghịch cho hắn thậm chí không cần bất kỳ lý do nào. Tuy nhiên, nếu đối tượng là quan nhất phẩm hoặc nhân vật có ảnh hưởng sâu xa trên triều đình, hoàng đế cần đưa ra bằng chứng đủ thuyết phục.

Yến Vu Ca đứng đó, mắt lạnh nhìn tiểu hoàng đế đang ngồi trên ghế. Hắn đương nhiên không tin Vương Sơn có gan phạm tội mưu nghịch. Rõ ràng là người truyền lời đã không trình bày rõ ràng tình huống lúc đó, mà tiểu hoàng đế cố ý gõ Nhiếp chính vương hắn.

So với việc người truyền lời lừa gạt mình, khả năng sau cao hơn nhiều. Dung nhan tuấn tú đến cực điểm của thanh niên nở một nụ cười mỉa mai. Tiểu hoàng đế còn non nớt, chưa trải sự đời, chưa ngồi vững vị trí ngai vàng đã muốn hạ bệ hắn.

Có lẽ vì tức giận, nhưng Yến Vu Ca không hề lộ ra, thậm chí còn hơi nhếch môi, như đang cười. Hắn tiến lên hai bước, chống tay lên ghế của vị thiên tử trẻ tuổi, nhìn xuống và nói: “Ý Bệ hạ là, Vương Sơn đã phạm tội mưu nghịch?”

Nếu Vương Sơn thực sự làm vậy, hắn sẽ không tốn tâm tư bảo vệ. Nhưng nếu chỉ là do tiểu hoàng đế tùy tiện gán tội danh, lần này là Vương Sơn, lần sau không chừng sẽ là cánh tay trái cánh phải của hắn.

Vì sự tức giận này, ánh mắt Yến Vu Ca nhìn hoàng đế mang theo á bách, ngữ khí cũng có phần hùng hổ dọa người.

Là thần tử, hành động của Nhiếp Chính Vương đương nhiên là đại nghịch bất đạo. Tuy nhiên, đối với các cung phó trong Ngự Thư Phòng, đây là chuyện bình thường. Không ai dám lên tiếng chỉ trích Nhiếp Chính Vương, kể cả Thường Tiếu, người luôn trung thành và tận tâm với tiểu hoàng đế.

Yến Tần đã quen với bộ dạng này của Yến Vu Ca. Y cũng biết Yến Vu Ca muốn bảo vệ Vương Sơn. Nhưng y đã có chuẩn bị từ sớm, liền vỗ tay: “Mang người đến đây.”

Nói xong, y đứng dậy trên ghế. Do mẹ đẻ thân phận thấp kém và mất sớm, y đã chịu nhiều khổ cực khi còn nhỏ. Kiếp trước, cũng là sau khi lên làm hoàng đế, hắn mới được ăn ngon uống tốt và bắt đầu trưởng thành. Kiếp này, y vẫn còn thấp bé, đứng trên mặt đất thấp hơn Yến Vu Ca một khúc.

Vừa nãy, Yến Vu Ca nhìn y từ trên cao xuống khiến y khó chịu. Bây giờ, y đứng trên ghế, cao hơn tên đáng ghét này, lòng tự nhiên thoải mái hơn.

Yến Vu Ca ra lệnh cho người canh gác thiên lao dẫn Vương Sơn ra ngoài, cùng với một số cung nhân hầu hạ ở võ trường.

Y không tra tấn Vương Sơn, thậm chí không thay hắn quần áo tù. Tuy nhiên, sau hai ngày bị giam giữ trong thiên lao tối tăm, Vương Sơn đã tiều tụy đi rất nhiều.

Nhìn thấy Nhiếp Chính Vương ở đây, Vương Sơn đoán được có thể là Nhiếp Chính Vương tự mình đến cầu tình cho hắn. Hắn chỉ là một võ quan nhỏ bé, có tài đức gì… Nghĩ đến đây, Vương Sơn lập tức quỳ xuống trước Yến Vu Ca và kêu lên: “Vi thần oan uổng!”

Còn không phải là khoe khoang đáng thương sao? Ai cũng biết thủ đoạn của Bạch Mẫu Đơn trước đây cao hơn Vương Sơn nhiều. Yến Tần thầm trợn trắng mắt, lạnh lùng ra lệnh ghi chép lại toàn bộ cảnh tượng trong sân, sau đó hỏi Vương Sơn: “Bọn họ nói, có đúng không?”

Cung nhân ghi chép không biết ý của chủ nhân, nhưng cũng biết Vương Sơn là người do Nhiếp Chính Vương sắp xếp, nên không dám thêm mắm dặm muối, hoàn toàn thuật lại theo đúng diễn biến lúc đó, từng lời từng chữ đều không thiếu.

Vương Sơn suy nghĩ kỹ, những lời này không đủ để làm bằng chứng cho tội mưu nghịch của hắn, nên hắn gật đầu.

Yến Tần chỉ chờ hắn thừa nhận, liền vẫy tay: “Đưa người ra ngoài.”

Trong phòng chỉ còn lại hắn, Yến Vu Ca và Thường Tiếu.

Nhìn Thường Tiếu đang căng thẳng, Yến Tần lại bổ sung: “Thường Tiếu, ngươi cũng ra ngoài đi, cô có chuyện muốn nói với Nhiếp Chính Vương thúc.”

Đợi đến khi Ngự thư phòng to như vậy chỉ còn hai thúc cháu không ruột thịt, Yến Tần mới nói, “Trước khi cầu tình cho Vương thị, Vương thúc nghe ta kể chuyện xưa đã.”

Nhiếp chính vương nhìn tiểu hoàng đế, không biết y muốn làm gì, nhưng vẫn đồng ý: “Nói ngắn gọn.”

Yến Tần ho khan hai tiếng: “Thật lâu thật lâu trước đây, có một gia đình phú quý, nhà này có ba người con trai, trong đó con trai út không được sủng ái nhất, cũng không có cảm giác tồn tại nhất. Gia chủ này có một quý thiếp vô cùng sủng ái, thích cưỡi ngựa bắn cung. Vừa vặn khi đó gia chủ được một con thiên lý mã, liền ban cho quý thiếp kia. Quý thiếp ỷ vào được sủng ái, liền cưỡi ngựa chạy như điên trong hoa viên nhà. Mà bất hạnh chính là, đứa con trai nhỏ không có cảm giác tồn tại nhất kia đang cản đường nàng, thiếu chút nữa chết dưới vó ngựa. Tuy rằng không ngại, nhưng tiểu nhi tử kia lại bởi vậy mà sinh ra sợ hãi đối với ngựa. Sau đó trời xui đất khiến, đứa con trai đó trở thành gia chủ mới, bởi vì một số duyên cớ cần học cưỡi ngựa, nhưng thầy giáo dạy học của nó lại…”

Chuyện xưa không có gì thú vị này nói đến đây Yến Tần liền không kể nữa, y một lần nữa ngồi xuống, ngẩng lên khuôn mặt ngây ngô non nớt nhìn Nhiếp Chính Vương thúc nhà hắn: “Nhiếp Chính Vương thúc trước đó cũng nghe Vương Sơn tự mình nhận, lúc ấy Thường Tiếu đã bảo nội thị giúp cô, nhưng lại bị Vương Sơn chế trụ, nếu không phải lúc ấy Cô đã bình tĩnh lại, sợ là phải chết trên ngựa.”

Lúc nói lời này, Yến Tần vành mắt đều đã đỏ, nếu như bán thảm đáng thương có thể đạt được ý định của mình, Yến Tần không ngại lợi dụng bộ mặt này của mình để tranh thủ sự đồng tình. Huống chi y còn nhỏ tuổi hơn Vương Sơn thô lỗ, điều kiện trời sinh đã chiếm ưu thế.

“Ngôi vị hoàng đế của ta là phụ hoàng tự mình cho, cũng là Vương thúc ngài chính miệng nhận, đúng không.” Hôm nay Yến Tần vốn là một thiếu niên thân hình suy nhược, giọng nói cũng mang theo vài phần ngây ngô non nớt, mang theo vài phần ẩn nhẫn khóc nức nở khiến  người nghe đặc biệt quật cường đáng thương.

Yến Vu Ca đương nhiên không thể nói không phải, hắn chỉ nói: “Bệ hạ đương nhiên là danh chính ngôn thuận.”

“Vậy Vương Sơn cố ý dồn cô vào hiểm cảnh sinh tử, phải chăng đã phạm tội mưu nghịch?”

Yến Vu Ca nhìn thiếu niên thiên tử có chút đáng thương, ngữ khí bình tĩnh không giống như đang quyết định sinh tử của một người: “Tự nhiên tính.”

“Nhiếp Chính Vương thúc muốn lý do cô cho, những lời vừa rồi, cô không nói với người ngoài nữa.”

Làm hoàng đế bù nhìn ba đời, Yến Tần cho tới bây giờ không tính là bạo quân coi mạng người như cỏ rác, nhưng tất cả tai họa ngầm uy hiếp tính mạng của mình, y đều phải diệt trừ từng người một.

Yến Vu Ca còn chưa tính, Vương Sơn coi như là thứ gì, nếu là lần này ngay cả Vương Sơn mà y còn không xử lý được, vậy hoàng đế bù nhìn y không cần làm nữa, đi chết luôn cho rồi.

Trong lòng nghĩ vậy, Yến Tần một lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt lại cười khanh khách: “Cô biết, Nhiếp Chính Vương thúc sẽ đứng về phía cô, đúng không?”

Yến Vu Ca luôn cảm thấy có điều gì không đúng. Hắn không trực tiếp trả lời tiểu hoàng đế: “Vương Sơn thất trách, tất nhiên phải phạt, nhưng họa không nên liên lụy đến người nhà.” Ý hắn muốn tiểu hoàng đế ra tay trừng trị Vương Sơn, nhưng không nên tru di cửu tộc.

Yến Tần thực ra không muốn giết cả họ Vương Sơn. Y mới đăng cơ, không muốn mang tiếng bạo tàn. Hơn nữa, tội mưu nghịch có độ nặng nhẹ khác nhau, Vương Sơn chưa đến mức độ khởi binh mưu phản hoặc cấu kết với ngoại bang.

Lần này Yến Vu Ca không phản đối. Thực tế, hắn cũng cho rằng Vương Sơn làm việc không thỏa đáng.

Trước khi Yến Vu Ca đạt được mục đích và rời khỏi ngự thư phòng, Yến Tần lên tiếng gọi hắn lại: “Còn một việc nữa. Qua một thời gian nữa là đến mùa thu săn, cô cần một giáo tập võ thuật mới. Lần này, cô hy vọng có thể tự mình lựa.

Đây là chuyện nhỏ. Nếu Yến Tần chọn người không thích hợp, Yến Vu Ca căn bản sẽ không đáp ứng. Hắn cũng không quay đầu lại: “Bệ hạ muốn chọn ai?”

Giọng nói của tiểu hoàng đế từ sau lưng hắn truyền đến: “Cô nghĩ đi nghĩ lại, trên đời này không ai cưỡi ngựa giỏi hơn Nhiếp Chính Vương thúc. Cô cảm thấy không ai có thể tốt hơn Vương thúc, không biết ý Vương thúc thế nào?”

Lần này, chân Yến Vu Ca cuối cùng cũng dừng lại. Hắn quay đầu lại, phát hiện tiểu hoàng đế lại lén lút đứng trên ghế, thoạt nhìn cao hơn hắn một đoạn.

Bởi vì ở chỗ giao giới giữa ánh sáng và bóng tối, bốn móng Kim Long trên áo bào màu đen của thanh niên dưới ánh mặt trời khúc xạ ra hào quang chói mắt, làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thêm vài phần âm lãnh ma mị. Môi mỏng khẽ động, giọng nói như ngọc bội đing đang, “Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn chọn ai?”
Yến sợ hãi: Bạch Mẫu Đơn là giáo viên tốt, mới giây trước đỏ mắt giây sau rớt nước mắt. Lần sau có cơ hội lại biểu diễn!