Trầm Luân Yêu Em

Chương 126: Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc




“ Tôi muốn gặp mặt anh nói chuyện, nếu anh không phiền thì dẫn theo Ưu Ưu được không?” Doãn Ái nói theo những gì Lý Tuyết muốn, giọng điệu cố gắng tự nhiên nhất.

Dịch Phàm nghe đến gặp mặt thì rất vui, nhưng lại nhắc đến Ưu Ưu, ngay lập tức ngờ hoặc.

“ Doãn Ái, tại sao em lại để ý đến Ưu Ưu chứ?” Anh ta nóng ruột: “ Có phải Lý Tuyết uy hiếp em không?”

Doãn Ái căng thẳng: “ Không phải. Hôm đến bệnh viện tôi có gặp Hạ Tiểu Liên, cô ta quên đồ trẻ em, tôi chỉ muốn xác nhận một chút.”

“ Đồ gì chứ?” Dịch Phàm cẩn trọng.

Lý Tuyết lấy chiếc vòng tay muốn tặng con gái ra, Doãn Ái hiểu ý nói thêm: “ Hạ Tiểu Liên thật sự rất bất cẩn, thế này đi, anh không cần mang theo Ưu Ưu, chỉ cần đến là được rồi, tôi cũng chỉ muốn trả đồ.”

Cô lên giọng, hai tay cũng rất run rẩy sợ anh ta đổi ý thật.

“ Không cần biết em muốn tìm anh trả đồ thật không, anh vẫn sẽ cùng Ưu Ưu đến.” Dường như Dịch Phàm không nghi ngờ gì nữa, Doãn Ái thành công hẹn một cuộc hẹn với anh ta.

Lý Tuyết tin lời cô, ấn nút điều khiển thả Doãn Ái ra. Trước khi đi còn đưa cho cô một khẩu súng ngắn đề phòng. Hai người đi đến cửa lên mặt đất, điện thoại của Lý Tuyết không ngừng đổ chuông. Cô ta nhìn vào màn hình, ánh mắt thoáng vẻ mừng rỡ.

“ Cô cầm súng lên trước đề phòng người của David, tôi nghe điện thoại sẽ ra sau.” Lý Tuyết không chờ Doãn Ái đi, cô ấy xoay gót chạy ra một chỗ cách xa cửa, hớn hở nghe điện thoại.

Chuông ngừng kêu, Lý Tuyết biết bên kia mất kiên nhẫn tắt máy. Cô nhanh chóng ấn nút gọi lại, Dịch Phàm bắt máy ngay lập tức.

“ Frank…”

“ Vừa rồi cô đứng cạnh Doãn Ái đúng không? Lý Tuyết tôi không nghĩ là cô lại dám trốn viện lần nữa, trận đòn đó cô vẫn chưa ngộ ra phải không?” Dịch Phàm lớn tiếng chất vấn, chặt đứt niềm vui duy nhất của Lý Tuyết.

Cô vén tay áo lên, vết bầm tím dọa người.

“ Anh sao biết được chuyện này?” Dù đã có đáp án cho mình, Lý Tuyết vẫn muốn nghe anh phủ nhận.

Dịch Phàm dần mất bình tĩnh, chỉ muốn cảnh cáo cô ta: “ Cô như nào tôi cũng biết rõ, nếu cô dám gặp Ưu Ưu, tôi lập tức nói họ đánh gãy chân cô.”

Người đàn ông này tuyệt tình hơn ai hết, dù là thương hại cũng sẽ không bố thí cho cô.

Anh có thể tươi cười giả tạo với thiên hạ, cũng sẽ tiếc cô một ánh nhìn.

“ Em chỉ muốn gặp Ưu Ưu một chút.” Lý Tuyết đi đến bàn phẫu thuật, cầm con dao sắc nhọn trên tay: “ Nếu không để em gặp con, em sẽ chết cho anh xem.”

Dịch Phàm khinh bỉ: “ Chiêu này cô cũng từng dùng rồi. Lý Tuyết, lần này cô muốn diễn cũng không ai ngăn cản, tôi sẽ không để Ưu Ưu biết về mẹ của nó, về ông bà ngoại của nó, sẽ không để nó phải mang tiếng xấu.”

Muốn giết chết sự tồn tại của Lý Tuyết, Dịch Phàm đã thành công rồi.

“ Ưu Ưu biết gọi mẹ rồi sao? Dịch Phàm tôi chỉ muốn nghe con bé gọi một lần thôi.” Lý Tuyết đã cứa một đường trên cổ tay, không sâu nhưng đủ đau đớn.

“ Tôi không muốn con bé đến gần cô, Lý Tuyết, nếu đã trốn khỏi bệnh viện rồi thì hãy cút xa ra, để chúng tôi bắt gặp cô một lần, sẽ tống cô vào viện một lần.”

Lý Tuyết cả đời này cũng không quên lời nói tuyệt tình của Dịch Phàm.

“ Kì thực, tôi cũng không muốn thấy cô một lần nào nữa.” Dịch Phàm lãnh đạm cúp máy.

Lý Tuyết đưa bàn tay trái lên trước mặt, chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh mà cô ta cất công lựa chọn, ánh mắt chế giễu. Cô bước chân vào Dịch gia không một ai chào đón, không được mặc váy cưới lộng lẫy như cô gái khác.

Mẹ chồng và gia gia chỉ quan tâm đến đứa bé, cô cũng tự coi họ đang quan tâm đến mình. Nhưng cô không thể tự lừa dối bản thân rằng Dịch Phàm cũng quan tâm cô.

Lý Tuyết là tiểu thư cao ngạo, trước tình yêu với người đàn ông này chỉ muốn ích kỉ giữ lấy.

Anh ta lạnh nhạt, cô muốn dùng nhiệt tình bù lại.

Thật mệt mỏi.

Lý Tuyết nhìn chiếc nhẫn này, Dịch Phàm không đeo, nó chẳng còn ý nghĩa gì cả.

Keng….dao bạc rơi xuống đất, để lại trên tay Lý Tuyết một vết cắt vừa dài vừa sâu.

……….

Doãn Ái tỉnh dậy, Sở Miên ngồi ở trước mặt cô cùng Lữ Nha. Cô ôm lấy bụng, sau đó xúc động thở phào. Sở Miên kích động: “ Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em đã hôn mê ba ngày rồi.”

Doãn Ái thấy người rất mệt, cô đói lả, sắc mặt cũng nhợt nhạt.

“ Lục Tiêu Ngạn đâu, sao anh ấy không ở đây?” Cô gấp gáp muốn xuống giường, sự vắng mặt này khiến người ta bất an.

Lữ Nha kéo Doãn Ái lại giường: “ Lục phu nhân, cậu chủ phẫu thuật thành công rồi, hiện đang đi xét nghiệm lại, sẽ trở về sớm thôi.”

“ Phải đấy, em mau ăn hết chỗ đồ ăn này đi, đứa trẻ nhất định đói rồi.” Sở Miên bày lên một bàn đồ ăn ngon, đều là món Doãn Ái thích.

Lục Tiêu Ngạn trải qua 4 tiếng phẫu thuật, vừa bước chân từ quỷ môn quan trở về liền xuống phòng Doãn Ái, xác định cô không sao mới yên tâm. Anh liên lạc với cảnh sát Trương, vừa để lấy lời khai vừa hay tin Chung Khởi đã chết.

Với tội danh của ông ta, mức án chung thân là quá nhẹ. David cũng bị lưu về nước sở tại chịu án, những người liên quan đến đường dây nay đều chịu mức án lớn chưa từng có.

Sau khi thu thập bằng chứng, cảnh sát cũng kết luận rửa oan cho Lục Đình Phong sau hơn hai mươi năm, trả lại sự trong sạch cho Trưởng tham mưu kiệt xuất.

Lục Tiêu Ngạn cuối cùng cũng minh chứng được cho ba mình, gửi đến cho gia tộc một câu trả lời thích đáng, trả thù được người đã giết hại người thân của anh, bao gồm cả Doãn Ái và đứa nhỏ.

Lần này, lịch sử lập lại, nhưng anh không phải đứa nhóc sáu tuổi trơ mắt nhìn mẹ mình bị hại chết nữa, anh đã bảo vệ được Doãn Ái, bảo vệ được đứa con của hai người.

Lục Tiêu Ngạn xét nghiệm xong thì trở vào phòng bệnh của Doãn Ái, cô cũng vừa kết thúc kiểm tra, Sở Miên và Lữ Nha đều đã ra ngoài.

Doãn Ái thấy Lục Tiêu Ngạn mở cửa bước vào, nước mắt không hiểu sao đột nhiên trào ra, cô nên vui mới đúng: “ Ngạn…”

Lục Tiêu Ngạn bước đến giường bệnh, ngồi xuống trước mặt Doãn Ái, gắt gao đem ôm cô vào lòng. Anh đã đợi giây phút này rất lâu rồi.

“ Tiểu Ái, từ nay chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”