Trầm Luân Yêu Em

Chương 20: Kịch bản của nghị sĩ




Doãn Ái nộp đồ án thành công, tiền học bổng kì này rủng rỉnh, phần lớn do mọi người ở công ty chỉ bảo rất nhiều. Bạch Nhạc dụ được Phó Viễn đi du lịch, ngay mùa đông lạnh giá liền đến khu An Huy trượt tuyết, còn gửi về rất nhiều ảnh.

Doãn Ái nhìn điện thoại, sau đó cất vào túi định bụng đến bệnh viện. Cô đi đến trạm xe bus liền bị một gã đàn ông ngang nhiên kéo đi.

“ Ông là ai, tôi không quen….aaa. Mau bỏ ra…”

Những người xung quanh thấy cô hét lên liền ra can thiệp, nhưng khi gã béo này mở miệng, mọi sự can ngăn tự nhiên biến mất, thay vào đó là sự thương hại.

“ Đây là vợ tôi, cô ấy và tôi đang tranh chấp,….đừng bướng bỉnh nữa, anh mua cho em túi là được, theo anh về…”

Doãn Ái bị lời tự biên tự diễn này dọa sợ, cô liều mình cầu cứu, xung quanh chỉ náo nhiệt vào xem, thậm chí còn trách móc cô không giữ đạo, mang chuyện trong nhà phơi bày cho bàn dân thiên hạ.

Gã đàn ông như biết chút đông y, đánh nhẹ vào gáy Doãn Ái, ngay lập tức chân tay cô mềm nhũn, không còn một chút sức la hét nào mà bị kéo lên xe. Chưa bao giờ cô thấy con người xung quanh lạnh nhạt như vậy, vô tâm đến đáng sợ.

Tên này trên xe mới lộ mặt thật, hắn ta muốn giết cô. Doãn Ái bị đưa đến một vùng hẻo lánh, cô ngay lập tức bị ném vào trong căn nhà tồi tàn, xung quanh đều là gạch đá vỡ.

Hạ Phủ Văn tính toán rất chuẩn, giờ này bọn người kia bắt được Doãn Ái, ông ta cho con gái mình đến tìm Dịch Phàm, ở dính lấy anh, vì ông biết, Doãn Ái có khả năng sẽ gọi cho Dịch Phàm.

Hạ Tiểu Liên nói, Lục Tiêu Ngạn đã chán ghét Doãn Ái, ông nhanh chóng tiêu diệt mối họa này luôn, có trách thì trách số cô quá xui xẻo.

………

“ Các người là ai, muốn làm gì chứ….”

Hai gã gầy nhom lại đen đến gần cô, chúng chờ mãi đến lúc Doãn Ái tỉnh dậy, cho cô nói nốt mấy lời.

“ Em gái, đừng giãy dụa nữa, nhắm mắt ngủ đi, lát sau có thể lên thiên đàng rồi.”

Hai tên cười ha hả, Doãn Ái mặt tái nhợt, cô quẫy mạnh hai chân muốn thoát khỏi dây thừng, nhưng càng giãy càng buộc chặt, hai tay cũng bị dây thít trói lại.

“ Đừng giết tôi, các người muốn tiền tôi có thể cho, thả tôi ra đi….”

Doãn Ái còn trẻ như thế, bao nhiêu dự định cô chưa kịp hoàn thành, sao có thể vô duyên vô cớ chết như thế này. Một tên gầy khác đi đến đổ xăng thành một vòng tròn quanh Doãn Ái, định dùng lửa thiêu chết cô.

“ Có trách thì trách em gây chuyện với nghị sĩ Hạ, tôi tiết lộ cho em chút, đến lúc chết sẽ không thắc mắc mà quay lại nhân thế…”

“ Nghị sĩ Hạ, Hạ Phủ Văn, chuyện này là do ông ta sai các người làm sao…”

“ Phải, nói em ngoan ngoãn trong tù lại cố bò ra, nhìn kĩ đi, xem tôi có quen không?”

Doãn Ái tròn mắt nhìn, hắn ta là tên đi cùng thang máy với cô. Lúc đó hắn vào cùng tầng với Doãn Ái, hóa ra chính là do Hạ Phủ Văn ra lệnh, chính tên này cũng làm chứng cô giết Dịch Hạo.

Cô run rẩy sợ hãi, hai tay đang cố cởi trói bằng đá cũng bị phát hiện, tên béo vừa rồi liền đạp cô một nhát, Doãn Ái cũng tranh thủ lăn một vòng, nằm đè lên viền đường tròn bằng xăng.

Thấy cô nằm im bất động, chúng nghĩ cô đã ngất rồi. Bên xung quang vang lên tràng cười, tên béo mở bật lửa, tiếng cạch trong không khí vang lên, Doãn Ái bị trói ở chân nên phải lăn ngươi ra ngoài vòng tròn vẽ bằng xăng.

Cô nhanh nhẹn thoát chết, lửa lan nhanh lại tạo thành bức tường khá cao, bọn chúng đứng ở bên kia vòng tròn nghĩ Doãn Ái chắc chắn sẽ chết cháy, nhưng vẫn rất cẩn thận đóng cửa lại, đốt nguyên cả căn nhà.

Doãn Ái tháo được trói ở tay, cô cởi luôn được dây thừng ở chân, chạy ra cửa thì đã không kịp. Bên ngoài tiếng xe rời đi, Doãn Ái biết không nên phí sức đập cửa, cô trèo lên tầng hai muốn tìm đường thoát.

Đây là nhà đang thi công dở, tầng hai có mấy cái cửa sổ chưa có kính chắn, cô muốn nhảy từ đó xuống, nếu không chỉ có thể chờ chết ở đây.

“ Cảnh sát là tôi, tôi muốn báo án….”

“ Ồ, báo án sao, Doãn Ái, cô vậy mà vẫn chưa chết cháy sao?”

Hạ Phủ Văn có anh trai trực thuộc cảnh sát, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, ông ta muốn hôm nay cô phải chết.

Doãn Ái tắt điện thoại, cô cảm thấy mình sắp chết thật rồi, Hạ Phủ Văn biết cô còn đang tìm cách trốn sẽ gọi điện cho bọn kia quay lại, cô phải tìm chỗ nào để trốn đây.

“ Thuê bao quý khách…”

Dịch Phàm, tại sao anh lại không nghe máy chứ. Doãn Ái rơi vào tuyệt vọng, bên ngoài truyền đến tiếng xe, phía dưới lửa đã lan lên, dưới sự xúc tác của gió càng mãnh liệt, muốn thiêu chết Doãn Ái.

Cô bấm ra một dòng số, không thể cứ thế chết được.

“ Ngạn, anh hư quá…”

Bên kia truyền đến tiếng phụ nữ, tự cô biết mình vừa phá hư chuyện tốt của anh ta.

“ Lục Tiêu Ngạn, tôi bị Hạ Phủ Văn bắt giữ, còn có hắn ta muốn thiêu…”

“ Đừng nhảm nhí nữa, tôi chán cô rồi.” Giọng an hung dung thản nhiên, Doãn Ái đang ngồi trên chảo lửa, giọng nói cũng khẩn trương, bọn chúng đã về đến nơi rồi.

“ Xin anh, tôi chưa muốn chết bây giờ, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, bọn chúng trở lại rồi, tôi cũng sắp…”

Đuỳnh…

Tiếng động lớn đến mức muốn nổ màng nhĩ, Lục Tiêu Ngạn đầu dây bên kia cũng vô thức khẩn trương, trái tim nhói lên một cái, cảm giác bực bội vô cùng.

“ Lục…nếu anh đến muộn…nể tình tôi từng theo anh, giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi…”

“ Câm miệng, trốn ở đâu cho kĩ vào, nếu cô chết ở đấy tôi cũng sẽ không đem xác cô về đâu, nói địa chỉ cho tôi.”

Tầng 2 quá cao lại không có dụng cụ gì, phía dưới đám người kia đang đập khóa, Lục Tiêu Ngạn nói cô phải tìm chỗ trốn, cô biết trốn ở đâu bây giờ. Phía dưới cãi nhau ầm ĩ.

“ Chưa gì đã ném chìa khóa đi, bây giờ mở cửa bằng cách nào?”

Tên gầy xen thêm vào.

“ Lửa lớn như thế, cô ta không chết vì cháy thì cũng ngạt mà chết, chúng ta ở dưới này cô ta dám nhảy sao?” Doãn Ái đứng ở tầng hai, lửa mỗi lúc càng lớn, mái nhà nặng nề rơi thẳng xuống trước mặt cô, suýt chút nữa nó đã rơi trúng cô.

Tuyệt vọng, cô lại lấy máy nhắn tin cho dì Mai.