Trầm Luân Yêu Em

Chương 38: Cái giá phải trả của nghị sĩ




Món quà mà Lục Tiêu Ngạn nói sẽ tặng cho cô chính là giấy tờ liên quan đến khu Vân Nam, hơn nữa, chủ hộ gia đình không đồng ý di dời vẫn còn có tên Doãn Quốc Thiên. Giấy tờ này cô đã tìm kiếm rất lâu, không ngờ Lục Tiêu Ngạn lại tìm thấy dễ dàng như thế.

“ Ngày mai hắn ta tranh cử, nhất định sẽ cho hắn ta bất ngờ.”

Doãn Ái chờ ngày này rất lâu rồi, cô sẽ chẳng làm được gì ảnh hưởng đến ông ta nếu không có sự giúp đỡ của Lục Tiêu Ngạn, nói anh là phao cứu sinh của cô cũng không sai.

“ Để em lấy danh nghĩa đứng ra cho, cẩn thận Hạ Phủ Văn trả thù anh.”

Lục Tiêu Ngạn cười cười, một nhân vật như Hạ Phủ Văn thì anh có gì phải sợ, mười ông ta cũng không thể làm gì anh.

“ Đừng lo, móng tay ông ta không đụng được vào gót chân của anh.”

“ Xì, đồ kiêu căng.”

Lục Tiêu Ngạn giữ Doãn Ái lại, hai chân anh kẹp lấy người cô, hít lấy hương thơm mát trên mái tóc.

“ Tiểu Ái, về Bác Á sẽ có cơ hội cho em phát triển, vị trí tùy em chọn.”

Doãn Ái cắn môi, trong lòng nhiễu loạn, ngoài mặt cô vẫn nở nụ cười tươi đến ngọt ngào nhìn anh. Doãn Ái có rất nhiều thứ không thể nói, cô cũng có dự định của mình.

“ Em muốn ở ngoài thêm một năm nữa, đến lúc tốt nghiệp xong mới tính vào công ty lớn.”

Lục Tiêu Ngạn nhìn thấu ý đồ của cô, rất nhanh sau đó liền vạch trần, giọng nói có mấy phần lạnh lẽo

“ Doãn Ái, đến giờ em vẫn còn suy nghĩ đấy trong đầu sao, tôi đối với em chưa đủ tốt? Hơn nữa, mượn tay tôi để trả thù, em đúng là người đầu tiên.”

Doãn Ái thấy thái độ anh thay đổi, cô cũng hơi hoảng sợ, con người này thực sự quá khó hiểu, vừa giây trước vui vẻ giây sau liền có thể giận dữ.

“ Em thông minh như thế chắc chắn sẽ hiểu ý tôi.”

Muốn không liên quan gì đến anh, muốn dùng kế hoãn binh, Doãn Ái dù có sắc sảo thì so về thủ đoạn vẫn thua Lục Tiêu Ngạn nhiều phần.

Doãn Ái hơi run, toàn bộ ý nghĩ của cô đều bị phơi ra. Cô không mượn tay anh trả thù, nhưng nếu Lục Tiêu Ngạn đã nghĩ thế, cô cũng chẳng thay đổi được.

“ Em không có ý đó, nếu mượn tay anh trả thù thì em cần gì liều mạng tìm bằng chứng, thà rằng bảo anh ngụy tạo, mức án bao nhiêu không phải anh sẽ cho em quyết định sao.”

Ngàn vạn lần không được để Lục Tiêu Ngạn mất hứng.

Lục Tiêu Ngạn nhìn cô gái rúc vào ngực anh, đến giờ cô vẫn khó nắm bắt, nhiều lúc cô cười nói với anh như thế, cũng không biết đâu là thật đâu là giả. Nhưng nếu cô đã thích tự lập, anh toại nguyện cô, khi dứt ra cũng tránh phiền phức.

………

Ngày công bố kết quả đến, Hạ Phủ Văn có tay trong, biết được mình đắc cử đã chuẩn bị một bài phát biểu dài tâm tình, còn căn dặn con gái trước đám đông phải giữ hình tượng.

Hạ Tiểu Liên miễn cưỡng mặc bộ váy nặng nề lên người, sau hôn lễ cô gầy đi trông thấy, phải dặm thêm bao nhiêu lớp phấn mới che đi dáng vẻ nhợt nhạt này.

“ Một lúc nữa con phải cười rạng rỡ lên cho ta, đừng bày ra bộ mặt này.”

Hạ Phủ Văn nghiêm túc phê bình, Hạ Tiểu Liên không để vào tai, nhưng cô ta biết phải làm những gì.

“Con đã nói là không muốn, ba thà nhìn danh dự cũng không hỏi con đau ở đâu sao?”

“ Đau đớn thì phải tìm bác sĩ Hà, con không đi tìm con ở đây trách ta.”

Hạ Tiểu Liên thở dài, nỗi đau nào cũng tìm được đến bác sĩ thì tốt. Trên quảng trường lắp bục lớn, người ủng hộ hai phe kéo đến ầm ầm, Lý Mạnh một phe, Hạ Phủ Văn một phe, băng dôn treo đầy đường phố, so với Nguyên

Tiêu còn nhộn nhịp hơn.

“ Mọi người trật tự nào, hai vị tranh cử nghị sĩ thành phố Tam Châu xin mời bước lên.”

Tiếng của MC rất lớn, loa đài cũng do Hạ Phủ Văn tài trợ, ông ta dùng hết sức tôn mình lên, muốn biến hôm nay thành ngày đặc biệt nhất.

Ông ta bước lên bục, phóng viên rất nhanh đã dồn tới ồ ạt, vốn tưởng sẽ hỏi han cảm nhận của ông ta, ai ngờ lại là một cú đánh úp.

“ Ông Hạ, khu Vân Nam vi phạm vấn đề nhà ở của dân…”

“ Ông có phải đã gây tai nạn cho hộ gia đình đó không….”

“ Có người gửi bằng chứng cho truyền thông, giấy tờ thuế cùng với biên bản không bồi thường…”

Hạ Phủ Văn tái mặt, đám người kia hỏi dồn dập, trên tay còn có giấy tờ ông ta muốn giấu kĩ, không ngờ lại có ngày bị phơi bày ra. Hạ Tiểu Liên bối rối không biết làm gì, cô chạy ra cản đám kí giả, nhưng không thành công, còn bị đẩy ngã về phía sau.

“ Đừng manh động, các vị, đây chỉ là hiểu lầm, có người cố ý hãm hại tôi, tôi sẽ tìm cho ra đám người vu khống…”

Lục Tiêu Ngạn cũng rất tính toán, chất lượng loa hôm nay được đầu tư, anh ta cho người phát đoạn ghi âm hôm đó lên, giọng Hạ Phủ Văn quá rõ ràng.

“ Cô thích kiện sao? Không nhìn ra cháu gái của Doãn Quốc Thiên lại kiên cường như thế, tai nạn năm đó vẫn không thể giết chết cô.”

“ Ông là kẻ giết người, khu Vân Nam đó đáng ra không thể xây dựng,…”

“ Chuyện đã 15 năm rồi mà cô vẫn dai dẳng thế, dù tôi có giết ông nội cô thì sao, sau 15 năm chỉ sợ cái tên Doãn Quốc Thiên cũng chẳng ai nhớ tới, nói cho cô biết, hôm nay là hết hạn truy cứu rồi.”

Hạ Phủ Văn không biết Doãn Ái có ghi âm, rõ ràng đã ném điện thoại của cô đi, lấy thiết bị nào để ghi âm chứ, không ra tay là để chờ ngày hôm nay sao. Đoạn ghi âm được lặp đi lặp lại, không phải Doãn Ái chết rồi sao, ai lại phá hoại ông ta chứ.

“ Ông thuê người bắt cóc con gái chủ hộ rồi thủ tiêu sao…”

“ Ông Hạ, xin hãy trả lời chúng tôi…”

Hạ Phủ Văn bị đùn đẩy vào trong cánh gà, một lát sau đầu bên kia gọi lại, thư kí gấp rút thông báo việc hoãn khu Vân Nam, cốc nước trên tay ông ta bị đập vỡ vụn.

“ Ba…”

“ Tiểu Liên, về nhà đi, bảo thím Lý canh chừng cẩn thận, không được cho bất kì ai vào nhà.”

Hạ Tiểu Liên không hiểu chuyện gì xảy ra đã bị lái xe đưa đi, phía sau Hạ Phủ Văn bị người dân xỉ mắng, còn có mấy hộ gia đình chưa từng được bồi thường xuất hiện làm chứng, hỗn loạn vô cùng.