Trầm Luân Yêu Em

Chương 42: Hồng môn yến




“ Tôi đã cho em đi chưa, sắp Giao Thừa rồi, đừng làm loạn nữa, lấy gì cho tôi ăn đi.”

Người đàn ông này sao lại có thể vô lý như thế, anh nghĩ rằng Doãn Ái là chó sao, gọi là đến, không cần thì đá đi. Doãn Ái không kéo được tay ra, lại bị anh bất ngờ hôn lấy, dường như muốn ngăn cô nói.

Hơi thở lộn xộn, Doãn Ái đập vào ngực Lục Tiêu Ngạn muốn anh dừng lại, kết quả anh không những không thả cô ra còn hôn sâu hơn, như muốn nuốt chửng cô vậy.

Vị máu tanh tràn ra, Lục Tiêu Ngạn lúc này mới bỏ tay Doãn Ái, cô hít được không khí liền thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, đầu cũng như trống rỗng.

“ Em là chó à?”

Người này trời sinh đã đẹp, làm gì cũng đẹp, một động tác lau khóe miệng cùng nụ cười ngả ngớn của anh cũng có thể khiến người khác xôn xao, mà hành động bá đạo của Lục Tiêu Ngạn càng làm các cô gái điên cuồng.

“ Có tin tôi cắn chết anh không?”

Doãn Ái gằn từng chữ, Lục Tiêu Ngạn đem vali của cô đá sang một bên, cô chỉ có thể bực tức nhìn. Tâm trạng Lục Tiêu Ngạn vui vẻ hơn trước, anh lại bắt đầu ra vẻ lưu manh.

“ Tin, trên giường cũng chỉ có mỗi em dám cắn anh, vai, cổ, chỗ nào em chưa cắn qua chứ.”

Lời này của Lục Tiêu Ngạn làm mặt cô đỏ lợi hại, chuyện gì anh ta cũng có thể liên tưởng đến giường chiếu, có thể đứng đắn như vẻ ngoài được không. Lục Tiêu Ngạn chính là đại diện cho câu nói, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Lục Tiêu Ngạn nhìn đồng hồ, ngay sau đó liền đi đến cạnh Doãn Ái, nhấc bổng cô ngược lên vai, còn vỗ vỗ vào mông cô, hướng thẳng lên tầng thượng.

Lục Bảo Kính có vị trí ngay trung tâm, nhà cao lại hướng thẳng ra quảng trường rộng lớn, nhưng xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, hệt như chốn bồng lai thiên cảnh nơi trần gian.

“ Ngoan, đừng có mà cãi lại anh, muốn năm mới xui xẻo sao?”

Doãn Ái im lặng, nơi này nhìn ra quảng trường lớn, chỗ tập trung bắn pháo hoa nhộn nhịp, một giây sau, cả bầu trời sáng rực, tiếng nổ cũng rất lớn, toàn bộ đều thu hết vào tầm mắt cô.

Trên vòm trời tối đen như mực, phía dưới chấm dứt tiếng điếm ngược, pháo hoa bắn lên, mọi người đồng loạt hô chúc mừng năm mới.

Tiếng vít…vít…rồi ầm, màu sắc sặc sỡ tung đầy trên bầu trời, tạo thành vòm lớn rồi rụng xuống, đẹp động lòng người.

Mắt Doãn Ái cũng sáng trưng, nơi này quá thuận lợi để ngắm pháo hoa, trên sân thượng còn có bộ bàn ghế gỗ trầm hương đỏ lịm, có thể vừa trò chuyện vừa ngắm pháo hoa.

Vậy là năm mới đến rồi, Doãn Ái cũng bước sang tuổi 21, cô chập hai tay lại cầu nguyện, môi khẽ mấp máy, hai mắt nhắm lại, trên mặt lộ rõ niềm vui.

Lục Tiêu Ngạn khoanh tay đứng nhìn, trong lòng cũng ấm áp lên, trước đây chính mình ngồi nhạt nhẽo ở Vãn Cảnh, không nghĩ đón Tết cũng có dư vị như thế này.

“ Hắt xì…hắt xì…”

Vai Doãn Ái khẽ run lên, trời cũng bắt đầu có tuyết trắng rơi chầm chậm, cô cũng không màng lạnh đưa tay ra hứng lấy bông tuyết, nếu tối nay rơi đầy, ngày mai còn có thể xây người tuyết.

“ Lạnh rồi, vào nhà đi.”

Lục Tiêu Ngạn kéo cô theo, bụng Doãn Ái đột nhiên kêu vang, lúc này cô mới nhớ mình chưa ăn gì từ trưa đến giờ. Vốn muốn cùng mẹ và dì Mai làm há cảo, đồ cũng mua sẵn, chỉ là không ngờ họ lại bỏ rơi cô lần nữa.

“ Anh dẫn em ra ngoài ăn.”

Bụng cô hợp tác kêu vang, Lục Tiêu Ngạn cười nhẹ, nhanh chóng thắt dây an toàn rồi lái xe ra đường lớn. Bây giờ năm mới nên rất đông, Doãn Ái nghĩ để đến nhà hàng truyền thống thì sáng mai cũng không ăn được, cô liền đề nghị.

“ Tôi biết có một quán này bán há cảo rất ngon, đường cũng không bị tắc đâu.”

Doãn Ái làm người chỉ đường, Lục Tiêu Ngạn quan sát xung quanh, đường này rộng lại vắng tanh, hơn nữa điện chập chờn, thật sự có nhà hàng ở đây sao.

“ Em có chắc là đúng đường không đấy.”

“ Tôi đã đi rất nhiều lần rồi, đừng lo, chỗ này vắng vẻ thôi, lên đường kia sẽ rất vui.”

Đường kia mà cô nói quả thật còn xa lắm. Không gian yên tĩnh, ánh đèn từ xe Porsche của Lục Tiêu Ngạn song song trên đường, anh nhìn qua gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ giương lên.

Đoàng…

Doãn Ái giật mình nhìn qua gương chiếu hậu, phía sau có hai xe con đuổi theo, hai tên thò đầu ra khỏi cửa sổ, còn muốn bắn bọn họ.

“ Hình như phía sau họ đuổi theo chúng ta…”

Lục Tiêu Ngạn vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ, xe của họ vì viên đạn vừa rồi mà quay một vòng tròn, vết cháy đen sì trên mặt đường. Lục Tiêu Ngạn đưa điện thoại cho cô, sau đó cẩn thận dặn dò.

“ Chạy sâu vào trong đám cây kia, sau đó đi thẳng ra đường lớn biết chưa, cấm em quay lại.”

“ Nhưng mà anh, anh không…”

Cô chưa kịp nói xong Lục Tiêu Ngạn đã đẩy Doãn Ái ra khỏi xe, viên đạn vừa rồi xuyên qua lớp kính phía sau lao đến, muốn găm thẳng vào đầu cô.

“ Đi ngay.”

Doãn Ái bị ngã trẹo chân, cô khập khiễng chạy vào đám rừng cây bên cạnh, muốn báo cảnh sát thì lại phát hiện không biết mật khẩu, điện thoại của cô không cầm theo.

Phía sau có người đuổi theo, Doãn Ái đoán là tên vừa rồi, hắn ta muốn giết chết cô sao. Lục Tiêu Ngạn ra khỏi Porsche, phát hiện thiếu mất hai người, ánh mắt anh tối như tu la từ địa ngục, chầm chậm lại gần đám người này.

“ Lục thiếu, năm mới vui vẻ.”

Ba tên to béo này từng bị anh tống vào tù, nhất định là muốn tặng món quà bất ngờ này cho anh đây mà.

“ Chúng ta không cần vội, cô ta là phụ nữ của anh đúng không? Thật muốn nếm thử mà.”

Tên béo liếm môi, ánh nhìn đầy dâm tục. Lục Tiêu Ngạn không có mang súng trong người, vốn chỉ muốn ra ngoài ăn một bữa, không ngờ lại là hồng môn yến.

“ Cho bọn mày đấy, thích thì cứ thử đi.”

Mấy gã này có chút ngạc nhiên, theo cấp trên nói, Lục Tiêu Ngạn cực kì quan tâm người phụ nữ này, tại sao lại thờ ơ như thế, bọn họ bắt nhầm người sao.

“ Không nói nhiều, dù nhầm hay không hôm nay an hem cũng có mỹ nữ để hưởng thụ, Lục thiếu, sau hôm nay tên anh chỉ còn trong phút tưởng niệm thôi.”

“ Vậy phải xem bản lĩnh của các người.”

……..

Trời bắt đầu mưa, đoạn đường này Doãn Ái đi rất nhiều lần, chính nơi đây cũng xảy ra tai nạn năm đó của ông nội, cô bây giờ như ngồi trên chảo