Trầm Luân Yêu Em

Chương 64: Con gái nuôi của Kỉ Bách Điền




Dưới nhà truyền đến tiếng xe, Lục Tiêu Ngạn đã rời đi. Anh đến Vãn Cảnh. Bên trong lúc nào cũng vui vẻ nhộn nhịp, tiếng nhạc vừa lớn lại dồn dập, như đang đánh trống trong lồng ngực vậy.

Trên ghế dài phòng bao chỉ có một mình Lục Tiêu Ngạn, rượu cứ hết lại có người đem lên, căn phòng nồng nặc mùi cồn. Cố Viên Long được quản lý báo đến, khi mở cửa đã muốn rời đi ngay lập tức.

Ai làm ơn ném con sâu rượu này đi.

“ Đây không phải Lục Bảo Kính, về chuồng của cậu đi.”

Cố Viên Long đá đá vào chân Lục Tiêu Ngạn, thấy anh ta dừng lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Nếu uống nữa bọn họ lại đánh nhau mất.

Lục Tiêu Ngạn không say, chỗ rượu này vẫn chưa đủ làm anh ta say, nhưng lại rất đau đầu, cảm giác khó chịu nơi lồng ngực, lúc này có phải nên gọi Tử Tiêu không.

“ Việc Lý Mạnh là Kỉ Bách Điền đã được truyền tai trong chợ đêm rồi, nếu muốn hành động thì nhân lúc này đi, cảnh sát sẽ không mò ra được đâu.”

Không có cách thứ hai, chỉ có giết chết Kỉ Bách Điền anh mới hả giận. Cơn thù hận kéo dài suốt 15 năm qua, nếu không giết ông ta, những người từng theo Khải Văn cũng sẽ không yên ổn.

Mà ông ta đáng chết.

“ Sợ cô vợ nhỏ của cậu gặp chuyện sao?”

Cố Viên Long thở dài, sau đó lại uống rượu trên bàn.

“ Bọn người này sẽ truy cùng giết tận, Tố Như lại đang đứng tên mọi tài sản của ông ta, nhất định sẽ chịu liên lụy, mà Doãn Ái là con gái bà ta, dù có là vợ của cậu, một số thành phần quá khích cũng sẽ không tha đâu.”

Ngoài cách giam lỏng cô ấy ở trong Lục Bảo Kính, Lục Tiêu Ngạn không biết phải làm thế nào để bảo vệ Doãn Ái nữa. Nhưng nếu cô tiếp tục can thiệp vào chuyện của Tố Như, mọi thứ sẽ lại rùm beng lên.

“ Ông ta có vẻ đang rất ung dung đầu tư vào khu Vân Nam một lần nữa, tôi không biết nên giết chết ông ta theo phương thức nào, thiêu cháy, hay một phát đạn bắn chết ông ta.”

Chỉ cần nghĩ đến Khải Văn năm đó phải đau đớn trong đống lửa như thế nào, Lục Tiêu Ngạn chỉ hận không thể đem Kỉ Bách Điền xuống dưới địa ngục. Bao năm trôi qua, thù chỉ tăng không giảm, bây giờ biết tung tích ông ta, hận càng thêm hận.

……..

Doãn ÁI ngồi nhà nhàm chán, mở tin tức đều là việc hợp tác giữa Bác Á và Gia Đinh. Điều mà cô thấy nực cười nhất là, Doãn Ái không có lấy một tấm hình của mẹ mình, muốn nhìn thấy bà ấy còn phải trực chờ xem tin tức.

Cô quả thật rất thất bại mà.

Tiếng điện thoại reo cắt đứt suy nghĩ của Doãn Ái, cô nhìn thấy số lạ trên màn hình, chần chừ một chút rồi vẫn nhấn nghe.

“ Xin hỏi ai vậy?”

Doãn Ái tái nhợt, đầu dây bên kia là giọng nam trung tính, dù người kia có nói những lời thân tình ấm áp, trong lòng cô cũng thấy lạnh lẽo, cảm giác như bị lăng trì vậy.

“ Tiểu Ái, ta mới đến Tam Châu sau bao nhiêu năm, con đến gặp ta ôn lại chuyện xưa đi.”

Hai bả vai cô run rẩy, mặt như không còn một giọt máu. Người này, người đã hứa đem cho cô một gia đình hạnh phúc, lại là người đẩy cô đến sát bờ địa ngục.

Những hình ảnh đáng sợ ở căn nhà đó, hình ảnh máu đỏ tươi chảy ra dưới sàn cùng ngọn lửa sáng rực ấy như vừa xảy ra vào hôm qua vậy, nó tồn tại sâu trong tâm trí cô.

“ Tôi sẽ không…”

“ Đừng vội từ chối ta, ta muốn cho con một bất ngờ lớn, là món quà mà chắc chắn con không quên được.”

Bên kia nói xong liền dập máy, Doãn Ái thấp thỏm không yên, cuối cùng vẫn đứng dậy thu xếp đến địa điểm hẹn. Lục Tiêu Ngạn vừa hay sắp xếp vệ sĩ, cô phải gọi năn nỉ mãi anh mới đồng ý cho cô ra ngoài một mình.

Chỉ là, Doãn Ái lại nói dối anh thêm lần nữa, cảm giác thật không dễ chịu.

Khi Doãn Ái đến quán café ở quảng trường, cô theo hướng dẫn của nhân viên đến bàn cuối cùng. Lần đầu tiên sau tám năm cô gặp lại viện trưởng Từ, người vừa cưu mang vừa đẩy cô vào chỗ chết.

Ông ta đã già rồi, gương mặt ấy vẫn rất phúc hậu, là một người già được kính trọng ở Nam Kì.

“ Lại đây, đừng xa cách như thấy quỷ vậy, chúng ta đâu còn xa lạ gì, phải không Lâm Hi.”

Viện trưởng Từ của cô nhi viện Tinh Thần, một kẻ máu lạnh đạo mạo, kẻ đã đẩy Doãn Ái đến cõi chết, gián tiếp hại chết Đan Đan.

“ Đừng gọi tôi với cái tên đấy.”

Kỉ Lâm Hi, Kỉ Lâm Hi, con gái của Kỉ Bách Điền, Kỉ Bách Điền có hai đứa con gái vô cùng xinh xắn, Kỉ Lâm Hi và Kỉ Lâm Đan.

“ Xem ra con vẫn còn giận ta, ta đùa thôi mà. Lâu ngày không gặp lại, con đúng là ngày càng xinh đẹp mà.”

Phục vụ cũng dọn nước ép lên, Doãn Ái không uống, chỉ gạt sang một bên. Từ Qui nhìn hành động này của cô, dù không vui nhưng vẫn nở nụ cười.

“ Ông tìm tôi làm gì?”

“ Ta vừa thăm mộ Đan Đan, thấy hoa và đồ ăn, xem ra chúng ta đều giống nhau, đều rất yêu quí con bé.”

Hai tay Doãn Ái nắm chặt lấy quần, uất nghẹn lên tiếng.

“ Tôi không giống ông.”

Từ Qui không giận mà cười, sau bao nhiêu năm, Doãn Ái không chỉ xinh đẹp thêm, gai mọc cũng không ít. Ngày xưa cả cô nhi đều gọi ông ta là cha, chỉ có mình con bé này cứng đầu, ông muốn đem nó đi càng sớm càng tốt, tất cả đều tại tên tiểu tử Khải Văn.

“ Xem ra con quên hết rồi, Doãn Ái, đừng nghĩ rời khỏi nhà họ Kỉ liền có thể tẩy sạch tội lỗi.”

Doãn Ái giật mình, dù có thay tên đổi họ vẫn không tránh được quá khứ cô đã từng làm con gái nuôi nhà họ Kỉ, là con gái nuôi của Kỉ Bách Điền, chị gái của Kỉ Lâm Đan.

Mà bây giờ, đến khuôn mặt của Kỉ Bách Điền ra sao cô cũng không nhớ, nhưng tội lỗi năm đó vẫn cứ đeo bám lên người cô, vết thương bị người ta cứa qua, ghì đi ghì lại nhiều lần.

“ Ông gặp tôi chỉ để nói chuyện này?”

Doãn Ái muốn ra về, Từ Qui không vòng vo thêm nữa, trực tiếp đưa cho cô một bức ảnh. Vết ố vàng do thời gian hiện rõ, miếng ép trong suốt cũng nhăn lại.

“ Đây là ý gì?”

Từ Qui tới đây là có lí do, nếu không nhất định sẽ bỏ qua Doãn Ái. Cô không nhớ được, khi bị đưa đến cô nhi viện còn quá nhỏ, nhưng Từ Qui lại nhớ rất rõ.

Doãn Ái là bị bán vào cô nhi viện.