Trầm Luân Yêu Em

Chương 71: Sự thật phơi bày (1)




Lục Tiêu Ngạn về nhà đã là sáng hôm sau, Lữ Nha về thăm nhà vẫn chưa quay lại, trong bếp chỉ có một mình Doãn Ái đang loay hoay nấu bữa sáng.

Cô thấy anh cũng không nói gì, tự mình bê bát mì nóng hổi lên đặt trên bàn.

Thứ mì gói không dinh dưỡng này, Lục Tiêu Ngạn không cho cô đụng vào, nhưng gần đây lại trở thành món chính của Doãn Ái.

“ Sao không ra ngoài ăn, mấy đồ này không tốt cho sức khỏe.”

Doãn Ái vẫn tiếp tục ăn, mùi mì gói lan đầy phòng khách. Nơi này thật sự không còn giống nhà nữa rồi, Doãn Ái ngày một ít nói, Lữ Nha cũng không hó hé gì.

Số lần hai người đụng mặt nhau ít ỏi trên đầu ngón tay.

“ Vài ngày tới tôi sẽ sang ở với Bạch Nhạc.” Doãn Ái lạnh nhạt thông báo, thậm chí còn chẳng nhìn vào mắt anh.

Lục Tiêu Ngạn đi đến gần cô, chỉ cần nghe giọng anh Doãn ÁI cũng biết anh đang cố kiềm chế tức giận đến mức nào, nếu như là bình thường, anh ta đã bóp chết cô từ lâu.

“ Lục Bảo Kính còn thiếu phòng ở sao?” Ngữ khí vạn phần xa cách.

Doãn Ái ngừng ăn, đũa cũng đặt xuống, ngước lên nhìn Lục Tiêu Ngạn: “ Tôi không muốn ở cạnh anh.”

Lục Tiêu Ngạn chau mày: “ Em tính làm loạn đến bao giờ?”

Chuyện Kỉ Bách Điền bỏ trốn chưa giải quyết xong, Doãn Ái lạnh nhạt như vậy, hai người họ chẳng thể tìm nổi tiếng nói chung nữa rồi.

Doãn Ái vẫn lựa chọn giữ im lặng, bọn họ chỉ cần đến gần nhau, hệt như hai cây xương rồng, tàn nhẫn làm rỉ máu đối phương.

Lục Tiêu Ngạn dần mất kiên nhẫn chờ câu trả lời, anh chỉ vừa về nhà liền quay đi. Hai người họ còn tiếp tục bầu không khí ngột ngạt này, chỉ cần hít thở cũng thấy đau đớn.

Doãn Ái chuẩn bị một chút quần áo ấm rồi bắt xe đến nhà của Bạch Nhạc. Căn hộ thuê trọ không lớn, chỉ có một phòng ngủ duy nhất, phòng bếp và phòng khách cùng một gian.

Bạch Nhạc thấy cô đến, liền thở dài: “ Doãn Ái, có gì nên ngồi lại nói, cậu làm như vậy trẻ con lắm.”

Ngẫm lại, Doãn Ái cũng chỉ mới tốt nghiệp, là một thiếu nữ 22 tuổi trẻ trung, có lẽ còn quá non nớt đối với hôn nhân. Hơn nữa, căn bản cô chưa từng lớn lên trong gia đình trọn vẹn, càng không biết làm thế nào để xử lý.

“ Mình chỉ ở ba ngày thôi.” Doãn Ái lấy điện thoại ra, vội vàng ấn nút nghe.

Đầu dây bên kia, giọng của quản giáo vâng lên khẽ khàng, lại như đang làm gì lén lút.

“ 2 giờ chiều nay cô đến phòng giam số 23, mẹ cô vừa được chuyển qua đó.”

Chỉ một câu vỏn vẹn, Doãn Ái cũng khách sáo cảm ơn rồi tắt máy. Cô mơ hồ nhìn thấy tương lai của cô và Lục Tiêu Ngạn sẽ như nào rồi, chính là không trọn vẹn.

Trước khi đến trại giam, Doãn Ái có một mình đến khu mua sắm chọn một số đồ dùng cá nhân cầm vào cho Tố Như. Chỉ là một siêu thị nhỏ, tình cờ lại gặp được Chu Hiểu Hiểu, vợ của Cố Viên Long.

Doãn Ái lễ phép: “ Chị lấy chai này sao, để em giúp một tay.”

Chu Hiểu Hiểu dịu dàng gật đầu, khí chất toát ra rất thanh thoát, khiến người bên cạnh rất dễ chịu. Thanh toán xong, hai người họ ngồi ở công viên gần đó.

Chu Hiểu Hiểu bắt chuyện trước: “ Lâu rồi không gặp lại em, hôm nào chúng ta cùng dùng bữa nhé.”

Doãn Ái không mua được gì nhiều, căn bản cô không biết bà cần gì, chẫm rãi đẩy chân về phía trước, tạo lực cho xích đu.

“ Vâng, lần này để em giúp chị một tay.” Mọi lần đều là Chu Hiểu Hiểu chuẩn bị, Doãn Ái cũng cảm thấy ngại.

Sực nhớ ra gì đó trong đầu, cô đánh liều hỏi Chu Hiểu Hiểu.

“ Chị có biết anh Khải Văn không?”

Chu Hiểu Hiểu từng nghe Cố Viên Long nhắc đến người này, dù không thường xuyên nhưng là dạng tình cảm anh em kết nghĩa, hơn nữa, mỗi năm còn có tổ chức đám giỗ.

“ Bọn họ cùng Lục Tiêu Ngạn là anh em tốt, Cố gia cũng rất coi trọng anh ấy. Chị chỉ biết anh ấy mất do bị thiêu cháy, năm đó có bạo loạn,

kí ức đau thương đó không ai muốn nhắc lại, em hỏi thử Lục thiếu xem.”

Doãn Ái là người trong cuộc, chỉ là khi đó còn quá nhỏ, không nhớ được hết mọi việc, nhưng nghe đến đây cô đã hiểu ra gần như toàn bộ. Nếu thiếu, cũng chỉ thiếu lời xác nhận của Tố Như thôi.

Hai người chào tạm biệt, đúng 2 giờ Doãn Ái đã đứng trước của nhà giam. Lần này cũng là nhờ tiền mới có thể vào thẳng buồng giam. Phàm là chuyện liên quan đến tiền, tất cả đều dễ giải quyết.

Quản ngục dẫn cô đến phòng giam thứ 23, Tố Như đang ngồi trong góc, thờ thẫn nhìn ra bên ngoài.

Bà vẫn tĩnh lặng như vậy, mỗi lần Doãn Ái thấy bà, nếu không là dáng vẻ thờ thẫn thì cũng là lạnh nhạt.

“ Nhanh lên đấy, tôi chỉ giúp cô được lần này thôi.” Quản ngục nói xong liền rời đi.

Doãn Ái gật đầu. Cô đưa cho Tố Như đồ cá nhân qua khe hở chuyên dụng, giọng gọi khẽ.

“ Mẹ…con đến tìm người có việc…”

Không phải đến thăm nữa, mà là đến có việc. Tố Như không quay ra, bỏ ngơ lời cô nói. Nhưng khi Doãn Ái đặt bức hình xuống đất, Tố Như mới giật mình.

Bức hình này là cái Từ Qui đưa cho cô, bằng chứng năm đó Doãn Ái bị bán vào cô nhi viện.

“ Ai đưa cho cô cái này?”

Doãn Ái nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt của bà, trong lòng như bị ai đó cứa mạnh, hai tay vẫn ghim chặt lại.

“ Mẹ cùng Kỉ Bách Điền có quan hệ gì chứ?” Cô nặng nhọc nói ra, nỗi đau tràn đến cả thanh quản.

Tố Như im lặng, tiếp đó là hàng loạt câu hỏi đã thường trực trong lòng Doãn Ái, lần lượt chất vấn bà.

“ Mẹ mau nói mẹ không biết ông ta đi,…tại sao rõ ràng năm đó mẹ không còn bất ổn, tại sao lại đem con bán đi,…tại sao lại liên quan đến Kỉ Bách Điền…”

Từng lời từng lời theo nước mắt cô rơi xuống. Những suy đoán bấy lâu nay như ác mộng đè nặng, cô chỉ cần bà ấy nói rằng đây là nhầm lẫn thôi, nhưng thực tại quá khắc nghiệt.

“ Tại sao lại biến con thành Kỉ Lâm Hi, có phải mẹ lôi con ra làm bia chắn đúng không? Lý Tuyết mới đúng là Kỉ Lâm Hi đúng chứ? Mẹ mau nói đi….”

Doãn Ái như đang hét lên, cô chưa bao giờ thấy tuyệt vọng như vậy, ngay cả khi bị Lục Tiêu Ngạn dồn đến đường cùng, cũng không thể như bây giờ, Tố Như ngầm thừa nhận mọi sự phỏng đoán của cô là đúng.