Trầm Luân Yêu Em

Chương 77: Biến mình thành con ngốc




Một tuần sau khi ly hôn, Lục Tiêu Ngạn mệt mỏi trở về nhà. Lữ Nha đang dọn dẹp trong vườn, chỉ có tiếng nồi áp suất trong bếp ì ì vang lên.

Trong căn phòng ngủ, mọi vật liên quan đến Doãn Ái đều được dọn dẹp sạch sẽ. Đồ trang sức, đồ trang điểm, đồ cá nhân, ảnh, thậm chí cả ga giường cô từng nằm cũng được thay, hệt như chưa từng có Doãn Ái tồn tại trong nhà này.

Lục Tiêu Ngạn nằm lên giường lớn, cũng không có gì phải buồn, trước đây anh cũng sống như vậy, có lẽ chỉ là quen có sự hiện diện của người bên cạnh trong thời gian dài.

Mà đã là thói quen, có thể sửa đổi được.

………

Trong căn nhà nhỏ, sàn nhà không được lát đá, mỗi lần mưa xuống là một lần ẩm ướt, nước mưa dột từ mái của khu chung cư cũ thấm cả vào ghế sofa cũ màu.

Bé gái kia nhỏ nhắn, so với độ tuổi thì có vẻ còi hơn, xách một thùng nước màu đỏ ra hứng nước mưa. Lặp đi lặp lại, đầy lại đổ đi.

Trong nhà có ông bà đã già rồi, còn có người mẹ chỉ ngồi yên không nhúc nhích. Bé gái cũng đã thấm mệt, cộng thêm sáng chưa có gì vào bụng, khi xách xô nước đầy liền ngã lăn ra, nước tung tóe trên sàn nhà.

Đúng lúc này cửa nhà ọp ẹp mở ra, không chịu được cú đạp của người đàn ông mà rơi xuống. Đứa nhỏ sợ hãi đứng dậy, mặc kệ áo ướt muốn chạy trốn.

Người đàn ông đầy mùi rượu, chỉ cần về nhà không thuận mắt liền rút thắt lưng da, giữ lấy chân bé gái, nện thật mạnh lên lưng nhỏ.

Đứa bé gào khóc, miệng không ngừng xin lỗi: “ Ba ơi con đau lắm,…con xin lỗi…”

Bé gái kiên định nhìn về phía mẹ gọi lớn, vẫn không có lời nào đáp lại. Mà người được gọi là ba ra tay rất nhẫn tâm, không vì đứa con còn nhỏ mà dừng lại.

Người mẹ có nhìn xuống, nhưng nhanh chóng dời tầm mắt đi. Hai người già không thể ngăn được, chỉ có thể bất lực chửi mắng bên cạnh.

“ Có mỗi chuyện nhỏ thế cũng làm không xong,…nuôi mày lớn làm gì…” Cứ ngắt một lời, người đàn ông lại quật xuống một roi.

Đánh đã mệt nhoài, Doãn Lâm Gia lại nằm lên giường ấm, quên trời đất ngủ. Bé gái lúc này mới khó khăn oằn người dậy, chỉ có thể khóc lóc trong lòng ông bà.

Giọng nói non nớt lại đau lòng người nghe: “ Mẹ ơi…đau lắm…mẹ…”

Bà nội thương cháu nhỏ khóc đến tâm liệt phổi liệt, trên lưng đầy vết đỏ, nói cũng không thành lời, từng từ rơi vãi.

Đứa trẻ đó chính là Doãn Ái.

1 lần chuông vang lên.

2 lần chuông vang lên.

Đến lần thứ 3 cô mới mê man tỉnh dậy. Doãn Ái tắt chuông điện thoại, mồ hôi trên trán đẫm cả vào gối. Đã rất lâu rồi cô mới mơ lại ngày tháng đó.

Cô nhìn đồng hồ, mới có 1 giờ sáng, ai lại gọi vào giờ này chứ.

Không đợi cô gọi lại, cửa nhà đã có người gõ mạnh. Doãn Ái bật đèn ngủ, còn không xỏ dép đi trong nhà, vội vàng ra xem ống mèo.

Doãn Ái hoảng hốt mở cửa, người kia lập tức xông vào, cả người đều là tuyết lạnh, do lực ôm lớn, chỗ tuyết đấy cũng hắt lên người cô.

Doãn Ái vỗ vỗ: “ Sao cậu tìm đến được đây vậy? Muộn vậy còn đến?”

Bạch Nhạc thả Doãn Ái ra, đóng sầm cửa lại. Khuôn mặt trắng bệch vì lạnh, chóp mũi vì hít thở nhiều mà đỏ ửng, khóe mắt cũng đỏ hoe rồi.

Cô nàng ấm ức: “ Cậu ly hôn rồi cũng không nói với mình, chuyển đi cũng không nói, dù cậu muốn cắt đứt quan hệ với Lục Tiêu Ngạn thì cũng phải giữ lại mình chứ,…”

Cô nàng rấm rứt khóc, đem bao ủy khuất thời gian qua nói ra.

“ Từ lúc chúng ta quen biết nhau,...rõ ràng người ngoài nói như hình với bóng…nhưng mình thấy cậu cứ biến mình thành con ngốc vậy. Lúc cậu được nhận nuôi, trở về đã thấy khác thường, mình hỏi cậu chỉ nói luyến tiếc bên đó…mình cũng tin như vậy…

Lúc Dịch Phàm rời đi, cậu nói không sao, cả nhà trường đuổi học cũng nói là chuyển trường…lúc cậu quen Lục Tiêu Ngạn mình phải thông qua người khác mới biết, thậm chí cậu ly hôn, mình cũng phải thông qua Phó Nhậm…”

Bao nhiêu năm qua cứ như đứa ngốc vậy.

Doãn Ái nói không sao, cô chỉ có thể an ủi bản thân rằng cậu ấy không sao.

Ngay cả lúc Doãn Ái khóc lớn, cô cũng không biết lý do, chỉ có thể đứng nhìn một bên lau nước mắt.

Doãn Ái thấy Bạch Nhạc khóc đến thương tâm, lồng ngực như muốn nổ ra: “ Bạch Nhạc, mình chỉ không muốn cậu lo lắng…”

Lời này của cô là thật, không hề giả dối. Từ nhỏ đã tự lập, Doãn Ái không cho phép bản thân lệ thuộc vào người khác, không cho phép mình là gánh nặng.

Bạch Nhạc vẫn khóc, Doãn Ái đem mọi chuyện kể ra, việc mẹ cô, việc vì sao ly hôn, tất cả đều kể ra. Một lúc sau Bạch Nhạc mới bình tâm, nhưng vẫn có tiếng thút thít.

“ Bà ấy có tội, câu nhận làm gì, sao phải mua dây buộc mình. Bà ấy đã bỏ rơi cậu bao lâu nay rồi…”

Doãn Ái cười khổ: “ Bà ấy là mẹ mình, dù có làm gì sai cũng là mẹ mình.”

Một tiếng mẹ khi xuất hiện trong cuộc đời sẽ là sợi dây kết nối, dù phủ nhận quan hệ cũng không rũ bỏ được dòng máu chảy trong người cô. Nhưng không phải thà có còn hơn không sao?

“ Mình định nói với cậu sau khi nhà dọn dẹp xong, kết quả cậu tự chạy đến rồi.”

Bạch Nhạc không cam tâm: “ Dọn xong? Dọn 1 tháng chưa xong sao?”

Doãn Ái thở dài, là một tuần đã xong, nhưng cô cần thời gian hồi phục tâm lý được chưa.

“ Định ở đây luôn sao? Mang hành lý to vậy?” Doãn Ái ngờ vực.

Bạch Nhạc lau nước mắt, kéo theo vali đã chuẩn bị mở ra, bên trong đều là quần áo.

“ Bọn mình đang tạm thời chia tay, tại anh ấy mãi mới chịu khai ra việc cậu ly hôn.”

Bọn mình ở đây chắc chắn là Phó Nhậm. Luật sư đảm nhiệm việc ly hôn không phải Phó Nhậm, có lẽ cũng là nghe từ người khác.

“ Anh ấy không biết gì đâu, đừng dỗi lung tung.” Doãn Ái dặn dò.

Bạch Nhạc mặc kệ, quay sang: “ Đừng bận tâm. Sắp tới là phiên phúc thẩm, cậu có đến không?”

Doãn Ái ngẫm lại một chút, có lẽ cô sẽ không xuất hiện trên tòa, nhưng vẫn sẽ đứng ở ngoài nhìn vào. Tự bản thân cô cũng biết, đây chỉ là cái cớ sứt sẹo, cô muốn quay lại Tam Châu chính là vì cái gì…

“ Có đến.”

“ Vậy thì tốt, mình ở đây đến phiên phúc thẩm.”

Doãn Ái ngập ngừng nhìn Bạch Nhạc: “ Đừng nói với ai mình ở đây được không, kể cả Phó Nhậm nhé.”

Bạch Nhạc gật đầu, Doãn Ái mới yên tâm ngủ tiếp.