Hô hấp của người đàn ông dồn dập, mang theo hơi nóng ẩm ướt cùng hương gỗ độc đáo, khiến nhiệt độ tai Hứa Tứ Nguyệt tăng vọt, làn da hơi tê dại. Cô không ngừng mặc niệm, phản ứng sinh lý, chỉ đơn thuần là phản ứng sinh lý, không còn gì khác nữa!
Giây tiếp theo, cô đã nghe rõ lời Cố Tuyết Trầm, chẳng khác gì một chậu nước đá đổ ập xuống đầu.
Tốt rồi, phản ứng sinh lý cũng không còn nữa.
Hứa Tứ Nguyệt nghĩ, trước khi chết vì bệnh tâm lý thì cô sẽ bị người chồng hợp pháp này của mình làm cho tức chết.
Cô đẩy Cố Tuyết Trầm ra: “Tôi gấp không chờ nổi? Còn không phải tôi chủ động cho anh tiện nghi sao? Cố tổng, anh nên rõ ràng một chút, là anh một hai đòi phải cưới tôi để trả thù, đêm tân hôn tôi để mặc cho anh tra tấn anh còn không hài lòng sao? Hay là nói… Anh thích dùng sức mạnh?!”
Đúng là không ngờ tới, một người thanh thanh lãnh lãnh như thế mà tâm tư lại rất vặn vẹo.
Đèn ở cửa phòng tắm không sáng lắm, ánh sáng được bao trong chụp đèn lưu ly, chỉ có một tầng sáng rất nhẹ chiếu lên mặt Cố Tuyết Trầm.
Hốc mắt anh hơi sâu, sống mũi cao và thẳng, màu môi nhợt nhạt, thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm bạc tình, nhưng lúc này dính chút hơi nước lại thêm vào đó một chút dục sắc, gương mặt mê người lúc này lại được bao phủ trong ánh sáng nhu hòa, mười phần khiến người ta động lòng.
Hứa Tứ Nguyệt càng nhìn càng tức giận, thực sự là mình bị vẻ ngoài của anh làm cho mù quáng rồi.
Hai tay Cố Tuyết Trầm rũ xuống trong bóng tối, âm thầm nắm chặt, cho đến khi các khớp xương trở nên trắng bệch căng chặt không thể chịu nổi mới dần dần thả lỏng, cuối cùng cũng kiềm chế được cảm xúc của mình.
Anh nhàn nhạt liếc cô: “Ai nói cho em tôi muốn dùng cách này để trả thù?”
Hứa Tứ Nguyệt đờ người.
… Đúng là trước đây anh chưa từng nói như vậy, cái chuyện lên giường này vẫn luôn là cô tự nghĩ.
Cố Tuyết Trầm nhếch khóe môi: “Lúc hôn lễ có phải em còn mong tôi hôn em không? Em tốt nhất nên hiểu rõ sớm một chút, tôi không có hứng thú với thân thể em, ôm, hôn môi, hay chuyện gì khác cũng đều không được.”
Đối với một cuộc hôn nhân thương mại thì đây hẳn có thể xem là chuyện tốt, nhưng Hứa Tứ Nguyệt lại chỉ cảm thấy tên đàn ông khốn kiếp này đang nhục nhã cô.
Cô cúi đầu nhìn chính mình, cân xứng tinh tế, làn da trắng muốn, eo nhỏ đến mức hai tay có thể ôm hết, phía dưới cổ áo lộ ra rãnh ngực, có thể nói là hoạt sắc sinh hương!
Trước kia lúc ôm cô không phải rất hăng hái sao? Hiện giờ cưới về nhà lại lạnh như băng nói một câu không có hứng thú, đây là một cách để trào phúng cô không có sức hấp dẫn à?!
Hứa Tứ Nguyệt giơ hai tay siết lại cổ váy chữ V khoét sâu, căm tức nhin anh: “Nếu không lên giường thì anh muốn làm cái gì!”
Cố Tuyết Trầm không chút lưu tình: “Em có thời gian suy nghĩ linh tinh suốt ngày thì không bằng suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể trả lại tiền cho tôi đi.”
“Còn… tiền?!”
Điều hòa trong nhà để nhiệt độ thấp, Hứa Tứ Nguyệt lại ăn mặc mỏng manh, làn da trắng như sứ bị lạnh đến mức nổi da gà.
Cố Tuyết Trầm nhìn thấy liền nhíu mày, không lãng phí thời gian nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Những khoản tiền khác em không cần trả, nhưng bức tranh kia giá 300 vạn, em có muốn hay không? Chi phí viện điều dưỡng của bà ngoại em mỗi tháng là 35 vạn, đã ứng trước hai năm, không phải em nên tự mình chi trả sao?”
Hứa Tứ Nguyệt như gặp sét đánh giữa trời quang.
“Lúc trước tôi đồng ý kết hôn với anh chủ yếu chính là vì bức tranh và bà ngoại,” giọng cô không khỏi cao lên, “Vậy mà hôm nay anh lại nói với tôi là số tiền đó tôi đều phải tự bỏ ra?!”
Cố Tuyết Trầm nhìn cô thật sâu: “Hứa Tứ Nguyệt, em nên thu lại cái tâm lý đại tiểu thư được nuông chiều thành quen này đi. Thứ mà em muốn có, không thể thông qua hôn nhân hay người khác là có thể yên tâm thoải mái lấy được, em muốn có được cái gì thì cần tự mình phải bỏ ra một cái giá tương ứng. Yêu cầu của tôi cũng là hợp tình hợp lý.”
Hứa Tứ Nguyệt theo thói quen muốn bác bỏ lời anh nói, nhưng bao nhiêu lời nói tới bên miệng lại như có gì đó không đúng, chỉ có thể nuốt vào trong.
Giọng Cố Tuyết Trầm lạnh như băng: “Ở hội trường đấu giá tôi giải vây cho em, thay vì công khai xử tội thì trở thành việc riêng tư giữa hai người chúng ta, giữ lại mặt mũi cho em. Tôi đón bà ngoại từ chỗ Hứa Thừa ra, sắp xếp chỗ ở thích hợp cho bà. Những chuyện đó vẫn chưa đủ để khiến em cảm kích dù chỉ một chút sao? Tôi chỉ yêu cầu em trả tiền mà em đã cảm thấy oan ức thấu trời rồi sao?”
Sắc mặt Hứa Tứ Nguyệt trắng bệch, lui về sau nửa bước.
Cô… chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Cô tự động cho rằng chỉ cần gả cho Cố Tuyết Trầm thì việc anh mua lại bức tranh cho cô, chăm sóc bà ngoại cô, thậm chí chuyện ăn mặc của cô về sau cũng đều là bổn phận của anh. Mặc dù biết cuộc hôn nhân này có bao nhiêu giả dối cô cũng đều xem nhẹ… Cô là một người trưởng thành có đầy đủ năng lực, đúng là phải tự mình đi kiếm tiền.
Bệnh tâm lý không thể trở thành lý do, hôn nhân cũng chưa bao giờ là ô dù cho cô.
Cô gả cho anh là bởi vì đã từng tổn thương anh sâu đậm, anh không có nghĩa vụ phải làm bất cứ điều gì cho cô cả.
Có lẽ đây mới là cách Cố Tuyết Trầm tra tấn cô, để cô biết bản thân mình tiêu cực và kém cỏi đến mức nào.
Giờ khắc này Hứa Tứ Nguyệt cảm thấy hổ thẹn còn mãnh liệt hơn so với lúc Cố Tuyết Trầm phớt lờ thân thể cô.
Vành mắt cô hơi đỏ, nâng cằm nói: “Tôi… Tôi cũng chưa từng nói sẽ không trả cho anh mà! Nhưng tôi chỉ vừa về nước, cái gì cũng không quen thuộc, anh dù sao cũng phải… cho tôi thêm một chút thời gian để kiếm tiền chứ!”
Cố Tuyết Trầm gật đầu: “Được, số tiền em nợ tôi có thể trả góp hàng tháng.”
Hứa Tứ Nguyệt căm giận đẩy anh ra, bước vào trong phòng tắm khóa chặt cửa, dùng dòng nước rửa hết đi tật xấu của đại tiểu thư còn sót lại trên người. Hứa Thừa không phải cha cô, gia đình giàu có ngày xưa chẳng liên quan gì đến cô nữa, cô phải trở thành một người tự lập thì mới có thể chăm sóc cho bà ngoại.
Chờ đến khi Hứa Tứ Nguyệt lúng túng bước ra từ phòng tắm, Cố Tuyết Trầm đã nằm trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, cũng may vẫn còn lương tâm để lại cho cô nửa bên, không để cô phải ngủ trên mặt đất.
Cô nhìn nửa ngày, xác định tên đàn ông khốn kiếp kia đã ngủ rồi mới chậm chạp đi đến mép giường, chui vào trong chăn bông lanh lẹ như một chú cá nhỏ, trùm đầu lại rồi quay lưng về phía anh.
Không khóc một hồi thì đúng là không đủ để bày tỏ lòng kính trọng đối với thanh xuân đã bị cô phung phí.
Hứa Tứ Nguyệt khóc một lát liền thấy mệt mỏi, cổ họng khô ngứa, ló đầu ra nhìn xung quanh, phát hiện trên bàn có một cốc nước, cô cầm lấy uống hai ngụm, vài phút sau thành công đi vào giấc ngủ.
Lại qua một hồi lâu, khi hơi thở cô đã hoàn toàn an ổn, Cố Tuyết Trầm mới mở mắt ra và tắt nguồn đèn.
Thế giới của anh chỉ còn lại một màu đen kịt.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Hứa Tứ Nguyệt.
Cố Tuyết Trầm khàn khàn mở miệng: “... Hứa Tứ Nguyệt.”
Không có phản ứng.
“Tứ Nguyệt…”
Vẫn ngủ say như cũ.
Một lát sau, anh thấp giọng kêu: “Tiểu Nguyệt Lượng.”
Tiểu Nguyệt Lượng thực sự đã ngủ sâu giấc, chóp mũi thở từng nhịp đều đặn.
Cố Tuyết Trầm dịch người qua, chống khuỷu tay nương theo ánh trăng xuyên qua những khe hở trên tấm rèm nhìn cô không chớp mắt.
Cô đã tẩy trang, cởi bỏ đi vẻ công kích bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, môi mềm mại màu đỏ nhạt, hơi hơi cong lên, trông rất ngoan ngoãn.
Đêm nay Hứa Tứ Nguyệt không còn là giấc mộng mà anh lo được lo mất, cô là vợ của anh, đang nằm ngủ ở ngay bên cạnh anh.
Cố Tuyết Trầm kiềm chế những cảm xúc như dung nham mất khống chế đang phun trào, chảy qua xương tủy, gần như thiêu rụi anh thành tro bụi.
Hứa Tứ Nguyệt không biết mơ thấy gì, bỗng nhiên nhíu mày, miệng lẩm bẩm vài câu, hàm hồ mắng nhẹ “Đại ma vương”, một chút nước mắt còn sót lại trào ra từ khóe mắt.
Những giọt nước trong suốt lại chẳng khác gì thứ vũ khí sắc bén đánh bại anh.
Cố Tuyết Trầm rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, tay nắm thành quyền, trong màn đêm yên tĩnh cúi đầu, môi hơi run run, hôn lên vệt nước mắt kia.
Môi anh rất lạnh, nước mắt lại nóng, chạm vào khiến anh như bị bỏng.
“Đừng khóc,” giọng anh nhỏ đến mức như đang tan thành những hạt bụi, khàn khàn lẩm bẩm, “Là anh nói quá rồi, Tiểu Nguyệt Lượng không tệ chút nào… Lòng em trong sạch mềm yếu, chỉ là cứng miệng mà thôi, em cũng không yên tâm thoải mái nhận lấy những lời xu nịnh và tiền của người khác, em vẫn luôn âm thầm cung cấp tài nguyên cho đám chị em chơi cùng mình, lúc, lúc tìm người khác vay tiền còn biết đưa đồ giá trị cao cho người ta giữ trước…”
Nếu anh còn thời gian một đời thì sẽ chẳng nghiêm khắc với cô dù chỉ một chút, anh đã quen dỗ dành cô, dù cô kiêu căng cũng được, ương ngạnh cũng được, đều là bảo bối mà anh trân quý.
Nhưng thời gian còn lại quá ngắn…
Anh không có cách nào để thực hiện từ từ, Tứ Nguyệt phải nhanh chóng trưởng thành, học cách nhìn thấu lòng người, biết những đau khổ của cuộc đời, tìm một nghề nghiệp mình giỏi, tìm lại hứng thú với thế giới này lần nữa, chỉ có vậy cô mới có thể thực sự chuyển biến tốt hơn, giải thoát bản thân khỏi ốm đau bệnh tật, đối mặt với cuộc sống dài lâu sau này mà không có anh.
Môi Cố Tuyết Trầm dừng nơi khóe mắt cô, cẩn thận di chuyển xuống phía dưới, run rẩy chạm vào môi cô.
Anh nghiêng người, nửa ôm cô vào lòng, vừa cuồng nhiệt lại vừa ẩn nhẫn mà nhẹ nhàng hôn cô.
-
Hứa Tứ Nguyệt tỉnh dậy vào ngày hôm sau, người đàn ông bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng. Cô bịt mắt trầm lặng trong chốc lát, nghĩ lại tối hôm qua ngủ thật sự an ổn, hiếm khi có lúc tinh thần không tồi như hôm nay, vì thế quyết đình rời giường chuẩn bị đi kiếm tiền.
Đường trở về Minh Thành mất khoảng 2 giờ lái xe, Hứa Tứ Nguyệt còn đang lo lắng không biết làm thế nào để hòa hợp với tên đàn ông chó má kia, không ngờ Cố Tuyết Trầm lại trực tiếp ngồi vào ghế phụ, cô vừa lúc một mình độc chiếm hàng ghế sau.
Lúc đi xuống xe, Hứa Tứ Nguyệt mở chiếc túi Hermes bạch kim còn sót lại của mình, muốn lấy kẹo ra ăn, lại ngoài ý muốn sờ đến một gói lụa nhỏ mới nhớ đến tờ giấy bên trong.
“3 giờ chiều thứ 7, quán cà phê Ngô Đồng đường Mân Giang.”
Cô biết cửa hàng đó, môi trường tốt, vị trí kín đáo, thích hợp cho mấy cuộc gặp gỡ bí mật, cũng hợp để xé mặt nhau, tránh cho quá nhiều người vây xem.
Hứa Anh phải không?
Trả lại ngọc lục bảo cho cô là có ý gì chứ, giả vờ làm người tốt sao? Không cần thiết, vậy là có ý tuyên chiến à? Đúng là cô nên đến gặp một lần, hơn nữa không thể để lộ hoàn cảnh hôn nhân khốn khổ của chính mình được.
Hứa Nguyệt ngậm một viên kẹo để làm giảm vị thuốc trong miệng, nhẹ giọng nói: “Này, buổi chiều ngày mốt tôi muốn đi ra ngoài, cho tôi mượn một cái xe đi, chờ tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả tiền thuê xe cho anh.”
Cố Tuyết Trầm lạnh lùng hỏi: “Em mượn ai?”
“Anh đấy.”
Cố Tuyết Trầm không nói gì, đảo mắt liếc cô một cái.
Hứa Tứ nguyệt hiểu ra, khẽ cắn mối: “Tôi, Hứa Tứ Nguyệt, muốn mượn một chiếc xe của chồng hợp pháp của mình, Cố Tuyết Trầm tiên sinh, có được không? Tôi sẽ trả tiền!”
Cô nói nhiều như vậy nhưng chỉ đổi lấy một tiếng “Ừm” dè dặt và dửng dưng của anh.
Hứa Tứ Nguyệt che trán lại cố giữ bình tĩnh, khuyên bản thân ngàn vạn lần đừng nổi giận với anh ta, cầm điện thoại lên, không tình nguyện mà mở Wechat: “Vậy làm phiền ông xã cho tôi số điện thoại và kết bạn wechat có được không? Nếu không tôi sợ có ngày nào đó mình không cẩn thận chết ở bên ngoài cũng không có ai đến nhặt xác ——”
Cố Tuyết Trầm đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén ghê người.
Hứa Tứ Nguyệt chưa từng thấy anh như vậy, bị dọa đến mức phải dừng lại: “Anh tức giận cái gì chứ! Không muốn cho thì…”
Cố Tuyết Trầm ủ dột nhắm mắt lại, chờ cho sự căng thẳng đến mức tim đập nhanh khi nghe thấy cô nói từ “chết” qua đi mới đưa tay về phía cô: “Đưa di động cho tôi.”
Hứa Tứ Nguyệt hơi dùng sức ném cho anh.
Sau khi kết hôn mới trao đổi phương thức liên hệ giữa hai vợ chồng, đúng là mới mẻ thật, nhưng vì anh đã đồng ý cho mượn xe nên cô cũng không so đo nữa.
Mãi đến buổi chiều thứ bảy, Hứa Tứ Nguyệt mới hiểu mình đúng là quá ngây thơ rồi.
Cô đặc biệt trang điểm đậm tạo khí thế bức người cho mình, mặc quần áo chỉnh tề đứng ở trước biệt thự Cẩn Viên, nhìn chằm chằm chiếc Audi đơn giản đang đi tới đón cô.
“Là cái xe này sao?”
Tài xế ân cần đi xuống mở cửa xe: “Cố tổng bảo tôi đến đón phu nhân.”
Tay Hứa Tứ Nguyệt có chút không ổn, chụp lại hình chiếc Audi, trực tiếp gửi cho Cố Tuyết Trầm: “Đây là????”
Thiết lập hình tượng của cô ngày hôm nay không phải là phu nhân nhà giàu sao? Ngồi trên một chiếc Audi mấy chục vạn là sao chứ! Còn đâu là hào quang? Còn đâu là mặt mũi nữa?”
Di động kêu lên một tiếng.
Cố đại ma vương: “Đều vì tốt cho em cả thôi, xe quá đắt tiền tôi sợ rằng em sẽ không trả nổi.”