Trầm Mê Sưu Tầm Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 20: C20: Hói




*Đã Beta



*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.



“Hắn bị phạt phải đứng im còn lẩm bẩm liệu có muốn bị đánh không”.



Phong La bước ra với đôi chân dài và khí chất ưu tú sắc bén, Văn Ánh thầm nghĩ nếu đeo kính, mặc áo sơ mi trắng và vest đen thì có thể vào làng giải trí đóng vai một người dạ thú ăn mặc bảnh bao hoặc một kẻ cặn bã lịch sự trong vài phút, nhưng giọng nói của thầy ấy không giống với ông già hung bạo, sắc bén.



Phong La bước ra trước, nắm lấy tai Myers: "Ba mẹ của em đã chào hỏi chúng tôi rồi, dù đánh chết em họ cũng không nói gì, Ma Vương đại nhân cũng cho phép."



Văn Ánh: “…” Tại sao Ma Vương đại nhân không ban hành nội quy cấm thân thể ở nhân giới?



"Xèo... đau, đau quá," Myers kiễng chân lên, "Đừng kéo tai em nữa, em chỉ đặt một cục đá sợ hãi mà ngay cả trẻ con cũng có thể chơi. Chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi!"



Myers cảm thấy lần này hắn cũng ước ao, ở ma giới đá sợ hãi là công cụ để trẻ con thử thách lòng dũng cảm, hắn đặt tất cả lên bàn, ai biết Văn Ánh lại không khỏi kinh hãi như vậy? Ngọn lửa cháy cũng được phóng ra.



Văn Ánh: “…” Trong lòng có rất nhiều cỏ mọc.



Bởi vì lời nói của Myers, ánh mắt của Phong La hướng về phía Văn Ánh, trái tim Văn Ánh đập thình thịch, lộ ra vẻ mặt của một học sinh ngoan ngoãn và học giỏi.



Phong La buông tai Myers ra, đi tới trước mặt Văn Ánh, trong tâm trạng căng thẳng của Văn Ánh, cậu siết chặt cánh tay của mình, sau đó di xuống phía dưới, bàn tay, eo, bàn chân...



Cơ thế Văn Ánh căng thẳng, chuông báo động trong lòng vang lên, chẳng lẽ Phong La phát hiện mình mang dòng máu nhân loại và lớn lên ở Nhân Giới?





Phong La đứng thẳng dậy, cau mày hỏi: "Aruda đã cho em ăn gì?"



Văn Ánh theo bản năng báo ra buổi sáng ăn những gì, Phong La sửng sốt, cái này so với hắn ăn đều phong phú, cau mày lại nói: “Thân thể em không phù hợp với tuổi tác, em bị suy dinh dưỡng trầm trọng." Trước đây có những ác ma nông thôn chết đói vì suy dinh dưỡng trầm trọng, nhưng bây giờ thì rất ít.



Tình trạng thể chất của Văn Ánh như là mới từ bờ vực sắp chết đói kéo về.





"Hổ Phách nói cậu là người nông thôn, cậu đến từ đâu?" Myers lại giáng cho Văn Ánh một đòn chí mạng.



Văn Ánh căn bản không hiểu địa lý của Ma Giới, thậm chí còn không biết Vương Đô tên là gì, gần như toát mồ hôi lạnh, mơ hồ nói: “Tôi không nhớ, Bà cố đưa tôi về.”



Myers trầm tư suy nghĩ: “Thì ra tên Hổ Phách kia không có nói lung tung, cảm ơn cậu để cho tôi đánh thắng cược hắc hắc, Lychee tên kia lần này mất máu, còn nói Hổ Phách là đoán lung tung, nguyên lai cậu thật sự bởi vì Aruda đầu óc không tốt, đã quên rất nhiều chuyện... A!"



Myers bị Phong La vỗ vào sau đầu, hắn lên án nhìn Phong La, Phong La: “Trong học viện cấm đánh bạc, sẽ không có lần sau.”



"Thầy là ác quỷ à?"




Văn Ánh bỗng nhiên bối rối nói: Cảm ơn Hổ Phách.



Nhưng Hổ Phách là ai? Văn Ánh mờ mịt, chẳng lẽ là ác ma có tai và đuôi hổ kia?



Văn Ánh vội vàng thừa nhận đầu óc không hoạt động tốt, trong lòng mừng như điên, mơ hồ nói: "Sốt cao một thời gian, tôi quên mất rất nhiều chuyện.”



Vẻ mặt Phong La chậm lại một chút, ít nhất hắn không còn lạnh lùng như vậy nữa.



"Bình thường mà nói, em không nên bị một cục đá sợ hãi thông thường làm cho sợ hãi. Cho dù có sợ hãi thì cũng không phải do loại ma pháp tiêu hao ma lực này trực tiếp gây ra." Phong La chậm rãi nói: "Điều này rất có hại trận chiến tiếp theo. Điều này cũng chứng tỏ em quá dựa dẫm vào ma pháp, có khi trong lúc nguy cấp, không có thời gian sử dụng ma pháp, thể lực cũng phải theo kịp."



Phong La lời nói không hề gượng ép mà ngược lại lý lẽ với Văn Ánh, Văn Ánh gần như cảm động rơi nước mắt, hóa ra giáo viên lớp ác ma của cậu không chỉ nói về nắm đấm, sau này chính mình cũng sẽ không quá đau buồn.



Cậu vui mừng không bao lâu, Phong La lạnh lùng nói: "Sau này thầy sẽ thúc giục em rèn luyện, em yên tâm."



Văn Ánh: "..." Cậu đang lo lắng cái gì?



Phong La lại bước đến trước mặt Boros, Boros khoanh tay ánh mắt bễ nghễ, thể hiện đầy đủ cái gì gọi là đánh không lại khí thế cũng không thể thua.



Phong La bình tĩnh nói: “Biết vì sao ta cho em cùng đi ra không?”



Boros lắc đầu.



“Bởi vì em quá kiêu ngạo." Phong La ánh mắt sắc bén, lời nói đột nhiên trở nên sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén, "Ta biết em luôn luôn không nhìn ác ma nhỏ yếu, nhưng cho dù là ác ma nhỏ yếu cũng có xác suất sẽ khiến em té ngã, tựa như lần này."



“Nếu Văn Ánh bằng lòng, em ấy có thể mua chuộc ác ma ngồi bên cạnh em, nói em là người phóng lửa, Nếu tính tình ta nóng nảy, nghe theo lời người khác nói, em sẽ không bị ta đánh một trận? Hãy coi những người thực hiện các bước này là kẻ thù của em, chẳng hạn như những đảng phái cực đoan đang nổi lên gần đây, nếu em phớt lờ họ, họ có thể giết em vì sự thiếu hiểu biết."



Boros không nói gì và nhìn đi nơi khác, nhưng đôi mắt cậu ta trông có vẻ trầm tư.



Ác ma nhỏ yếu Văn Ánh: “…” Hôm nay, số lần im lặng nghẹn ngào hơi nhiều.



Vậy ông cố, ông lấy đâu ra niềm tin rằng những Ma Kính ác ma được tất cả các ác ma công nhận là những con ác ma yếu đuối có thể leo lên ngai vàng của Ma vương?



“Đi dọn sách đi,” Phong La xua tay, “Hai em đi.”



Văn Ánh nhìn Myers, hỏi Phong La có phải thầy còn bỏ sót một ác ma nào nữa không, Phong La không nói gì, vẫn có ý thả hai người họ đi.



Boros không quan tâm Văn Ánh có đi hay không, xoay người đi lấy sách, khi Văn Ánh nhìn thấy Boros đã đi được mấy mét, bất đắc dĩ theo sau.



Hy vọng bọn họ có thể học hỏi lẫn nhau một chút ưu điểm tính cách của nhau......



Phong La nghĩ ngợi, liếc nhìn sang mảng hói trên cánh của Myers, vẻ mặt bình tĩnh của anh hiếm khi lộ ra sự ngạc nhiên, vừa rồi lúc Myers bị hắn đá ra khỏi cửa kính nơi đó vẫn còn tốt, cũng không giống như là bị mình đá hói.



“Có ai chạm vào cánh của em không?” Phong La cuối cùng cũng hỏi.



Myers quay đầu lại nói: "Sao thầy lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ Ma Kính ác ma vừa rồi nhổ mấy cọng lông đẹp nhất của em đi? Cậu ta vừa rồi bảo em bồi thường."



Vừa mới nói Văn Ánh là một ác ma nhỏ yếu, Phong La: "...Không có việc gì."




Để cho Myers tự làm mình xấu hổ, cuối cùng cũng có người lừa gạt bản chất chủng tộc Cực Ác Điểu này, ngược lại hắn lại rất vui mừng khi nhìn thấy kết quả, vì thế Phong La trở về bộ dáng lạnh lùng nói: "Đi vào đi." Để chó càng nhiều ác ma học sinh nhìn xem.



Aruda thực sự đã tìm thấy một Ma Kính ác ma đặc biệt.





Myers quay trở lại lớp mà không biết gì, bản thân rất vui vì không phải buồn chán đứng ở bên ngoài, nhưng anh cảm thấy ánh mắt xung quanh không ổn, anh quay lại nhìn, Sycar vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi cánh của anh.



Myers chán ghét nói: "Này, đừng lúc nào cũng nhìn cánh của tôi như vậy, tôi không có hứng thú với cậu."



Ác ma từ các tộc khác nhau có những quy tắc khác nhau. Đối với những ác ma thuộc tộc chim, đôi cánh là một trong những dấu hiệu tinh tế của sự tán tỉnh.



Sycar cũng chán ghét nói: “Tôi dù có coi trọng ai cũng không có khả năng coi trọng cậu." Hắn có chút muốn hỏi cậu ta sao cánh lại hói một mảnh, Cực Ác Điểu tuy rằng ác liệt, nhưng bảo dưỡng đôi cánh xinh đẹp chính là hạng nhất trong đám ác ma tộc chim.



Myers bây giờ vẫn bình tĩnh như vậy, hắn hoàn toàn không biết mình bị hói cánh.



Đó là Phong La hay Boros? Sycar hoàn toàn không coi Văn Ánh là một trong những lựa chọn khả thi.



_________________________________________



*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho



*Xong chương 21



___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.



Người Edit: Chương này ngắn ha? Làm một chương nữa _(:з」∠)_