Khương Thanh Vũ mang hoành thánh vào phòng, sau khi chụp một bức ảnh cô thổi thổi rồi háo hức đưa vào miệng.
Kỳ thực tối nay cô ăn chưa đủ no, cô thích thức ăn thanh đạm không thích ăn cay, nhưng nghĩ đến Cố Diễm nên cô không nói gì.
"Phù ——"
Cô húp hết bát nước hoành thánh, vài giọt mồ hôi lấp lánh trên đầu mũi như những hạt pha lê.
Mở weibo đã bị bỏ quên mấy ngày, cô đăng tấm ảnh vừa chụp lên.
[Bữa ăn khuya]
Vừa đăng lên được vài giây đã có thêm một lượt like, bình thường cô không để ý đến mấy thứ này nên đã không quan tâm mà thoát ra, tiếp tục quay lại bàn làm việc để hoàn thành bản thảo còn dang dở.
Nhưng hôm nay cô cảm thấy có chút bế tắc ở phần nội dung cốt truyện. Việc sáng tác rất huyền học, nếu đã vẽ không được thì dù có tốn thời gian kiểu gì cũng không vẽ được. Đầu óc cô lúc này đang lang thang bên ngoài, Khương Thanh Vũ dứt khoát không vẽ nữa mà nghe nhạc một lúc. Sau đó cô ngẩng lên nhìn đồng hồ hơn 12 giờ rồi.
Cô chuẩn bị về phòng ngủ nhưng đi tới cửa phòng thì dừng bước lại, ánh mắt vô thức liếc về phòng làm việc của Cố Vân Dực.
Phòng làm việc của anh nằm ở cuối hành lang, cửa phòng đang mở, ánh đèn huỳnh quang màu xanh nhạt mờ ảo hắt lên tường, một làn khói bay ra bao trùm lấy ánh sáng trông như dải ngân hà rơi xuống.
Trên ghế không có người, Khương Thanh Vũ cau mày.
Chiếc ly trong tay người đàn ông ngừng lắc lư khi nghe tiếng bước chân, khóe miệng điềm tĩnh của anh nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, tò mò vang lên nhẹ nhàng giữa đêm khuya, dường như con chuột nhỏ lại không nhịn được mà rục rịch chạy ra ngoài.
Ánh mắt anh nhìn về phía cửa, thân hình cao lớn chìm trên ghế sofa. Hai chân dài xếp chồng lên nhau, sau khi tắm xong anh khoác hờ chiếc áo tắm lỏng lẻo lên người, thắt lưng buông thõng xuống đất lộ ra một vùng ngực lớn, phía dưới còn nhìn thấy được hình dáng cơ bụng của anh.
Tóc mái ẩm ướt đung đưa theo hơi từng nhịp thở, anh hơi hếch cằm lên, hàng mi dày cụp xuống, đôi mắt dài hơi nheo lại sâu thẳm, đen tối và ẩn chứa tà mị khó lường.
Khương Thanh Vũ khẽ gọi "Anh Cố", bước vào phòng nhìn vào bàn máy tính bên cạnh xác nhận là không có ai ở đó.
Trong phòng rất tối, người đàn ông ngồi ở góc khuất đặt chiếc ly xuống, tiếng va chạm rất nhỏ khiến cô giật mình, đột nhiên phát hiện Cố Vân Dực ngồi phía sau mình.
Khi nhìn thấy Cố Vân Dực cô hơi sửng sốt rồi ngay lập tức cúi đầu xuống.
"Sao em chưa ngủ?"
Giọng nói anh trầm khàn như một lữ khách lạc giữa sa mạc nhiều ngày. Khóe miệng Cố Vân Dực nhuốm màu rượu vang đỏ, một màu đỏ đậm đầy mê hoặc giống như ác nhân vừa uống máu người.
"Dạ."
"Hoành thánh có ngon không?"
"Dạ ăn rất ngon."
Khương Thanh Vũ cảm thấy mình không nên bước vào đây, những đường cong trên ngực anh lộ ra như khắc sâu vào trong mắt cô. Cô chưa từng thấy cơ thể đàn ông, không tính những ông lão ngồi hóng mát bên lề đường, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy một cơ thể đẹp đến thế.
Mình đã thực sự sa ngã.
"Vậy em tới để cảm ơn anh sao?"
Cố Vân Dực lấy một chiếc ly khác, rót rượu vào rồi đặt lên bàn tròn, anh giơ ly về phía cô với ánh mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng.
Khóe mắt anh đỏ nhẹ, ánh mắt hơi mơ màng. Khương Thanh Vũ suy nghĩ giây lát trầm mặc không từ chối ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh, nâng ly lên chạm một cái với anh.
Cố Vân Dực cuối cùng cũng nhếch môi.
"Anh có điều gì buồn phiền sao?"
Một lúc sau, Khương Thanh Vũ mới thận trọng hỏi anh.
Thực ra cô hiểu rõ, bố của Cố Vân Dực mất sớm, Cố Chính Minh và Cố Chân lại không có hứng thú với chuyện công ty. Xét về tuổi tác của Cố Vân Dực, khi anh thay thế Cố Giang tiếp quản Cố Thị thì chắc chắn có rất nhiều người bất mãn.
Khi Khương Thanh Vũ bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng mình, ly rượu chạm môi Cố Vân Dực rồi dừng lại, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay đầu lại với khuôn mặt tươi sáng hơn.
"Anh không có gì buồn phiền cả."
Anh không ngạc nhiên khi Khương Thanh Vũ có thể hỏi anh điều này. Cô gái này trông thì có vẻ ngây thơ và vô tư, nhưng thực tế nội tâm cô rất nhiều suy nghĩ. Khi vừa mới đến Nam Thành, trước khi mối quan hệ giữa anh và cô chưa được làm rõ, cô và anh luôn giữ một khoảng cách vừa phải.
Với Cố Diễm tối nay cũng vậy, nếu anh không nói về khoản đầu tư thì cô cũng sẽ tìm cách trả lại cho Cố Diễm thứ gì đó có giá trị tương đương.
Cho nên dù không thích đứa em họ này có tâm tư khác thường với cô và tiếp cận cô, anh vẫn để cô đi. Thứ nhất là vì anh không muốn giam cầm sự tự do của cô, thứ hai là vì anh hiểu rõ Khương Thanh Vũ.
"Hôm nay là ngày giỗ của bố anh."
Lúc lâu sau, Cố Vân Dực mới lên tiếng.
Khương Thanh Vũ giật mình.
Chẳng trách ban ngày cô lại nhận được cuộc gọi từ mẹ, dặn cô dành nhiều thời gian hơn cho Cố Vân Dực.
"Ông ấy?"
"Ông ấy bị bệnh và hai năm sau khi ông ấy đi, mẹ anh cũng qua đời."
Ấn đường cô gái khẽ nhíu lại, Cố Vân Dực mím môi dưới, nhẹ nhàng xoa nắn hai nếp nhăn trên trán cô.
“Trước đây anh cùng họ ra nước ngoài và chỉ về nước hai lần một năm. Sau khi bố mẹ qua đời, anh tiếp tục hoàn thành việc học và ở lại với bà ngoại. Khi bà ngoại già đi, anh cũng ít khi trở về hơn."
Ngón tay anh đặt trên má cô, chậm rãi để sát vào, mùi rượu và mùi sữa tắm phả vào mặt kích thích da đầu.
"Vậy nên anh đã bỏ lỡ cơ hội được gặp em."
Cố Vân Dực nâng cằm cô nhìn anh, đôi mắt đen tràn đầy sóng gió.
Khương Thanh Vũ cảm giác như mình uống rất nhiều rượu. Trong khoảnh khắc bất chợt tỉnh táo, phát hiện mình từ chuyển từ chiếc ghế sofa bên cạnh sang ngồi bên cạnh Cố Vân Dực. Hai người chen chúc ngồi chung một chỗ có vẻ hơi chật chội.
Bộ ngực của anh rắn chắc nóng bỏng, một bên mặt cô dựa vào anh như bị lửa đốt.
"Anh Cố."
"Đừng đi, Thanh Vũ, ở lại với anh được không?"
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng đầy say đắm, đốt cháy sự thất vọng và cô đơn ẩn dưới bóng tối trong mắt cô.
"Được..."
Khương Thanh Vũ như bị ma xui quỷ khiến đồng ý, cô cạn kiệt sức lực ngã vào lòng anh, mùi rượu nồng nặc mở ra từng lớp ký ức. Cố Vân Dực kể cho cô nghe về quá khứ, về tuổi thơ và thời niên thiếu của anh, lắng nghe anh nói, ánh mắt cô chậm rãi mơ hồ. Dòng thời gian không ngừng trôi qua, cô cố gắng hết sức để làm cho không gian và thời gian của chính mình trùng với anh.
"Thanh Vũ?"
Dây áo ngủ của cô tuột sang một bên, men say tăng lên, Cố Vân Dực nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn của cô, ánh mắt tối tăm đến cực điểm.
"Vâng."
Cô đáp lại và đưa tay nắm lấy tay áo anh.