Trăm Năm Không Hợp

Trăm Năm Không Hợp - Chương 44




Lúc Phương Tri Cẩn tám, chín tuổi đã rất ít khi được gặp ba mình rồi, dần dần hàng xóm cũng mặc nhận nhà cậu là gia đình đơn thân, nhưng thật ra Phương Phi và ba cậu vẫn chưa ly hôn.

Trong nhà chỉ có hai mẹ con, ba cậu ở bên ngoài có người mới cũng có nhà mới, mỗi dịp tết đến ba cậu có về một chuyến, Phương Tri Cẩn đều sẽ nói: “Lại có khách tới rồi, trông lạ quá, hình như không quen.”

Cuộc hôn nhân thất bại của Phương Phi kéo dài đến tận lúc Phương Tri Cẩn học lớp Mười Một, vừa ký xong thỏa thuận ly hôn, nhà Phương Tri Cẩn mới được xem như thật sự là gia đình đơn thân. Những ngày sau đó đều trôi qua như bình thường, sự nghiệp của Phương Phi ngày càng thành công, Phương Tri Cẩn ra mắt được nổi tiếng, không ai biết chút chuyện đau buồn này.

Ai mà ngờ có ngày sẽ bị bới móc ra chứ.

Các bài viết liên quan được các diễn đàn và trang web lớn truyền tải, nhất thời tất cả mọi người đều thảo luận về gia cảnh của Phương Tri Cẩn, độ chủ đề đạt tới mức cao nhất trong mấy ngày nay.

Phương Tri Cẩn lái xe về nhà, cậu biết Phương Phi chắc chắn đã xem tin tức rồi. Trong nhà lạnh lẽo lạ thường, dì giúp việc không có nhà, Phương Tử Lâm bị nhốt trong phòng, Phương Phi ngồi thẫn thờ một mình trên ban công.

“Mẹ, trời lạnh lắm, vào nhà đi.” Cậu đi đến trước mặt Phương Phi ngồi xổm xuống, sau đó làm ấm tay cho bà, “Hôm nay không đến công ty sao? Dì đâu, đi mua thức ăn rồi à?”

Phương Phi không nhìn cậu, hỏi: “Con có căm ghét ba con không?”

Phương Tri Cẩn lắc đầu: “Con xem như chưa từng có người này trên đời, sống hay chết con cũng không có cảm giác gì.”

“Vậy lúc con đọc tin tức có cảm giác gì không?” Phương Phi rút tay lại, cúi đầu nhìn con trai mình, “Ông ta sống hay chết cũng không sao, những vết thương của mẹ và con đã bị vạch ra cho người khác xem rồi, con coi rẻ bản thân mình như vậy sao?”

Lòng bàn tay nhấc lên che mắt Phương Tri Cẩn lại, nhưng không đợi thấy một cái bạt tai thì Phương Phi đã bỏ tay xuống rồi.

“Mẹ, mẹ đừng giận.” Phương Tri Cẩn giơ tay lên tự cho mình một cái bạt tai, làm Phương Phi sợ đến nỗi ôm chặt lấy cậu.

Ở nhà với Phương Phi nguyên một ngày, ăn tối xong cậu chuẩn bị về căn hộ của mình, trước khi đi, cậu nói: “Mẹ, con đi thu dọn ít đồ, tạm thời sẽ ở nhà.”

Phương Phi hỏi: “Chỉ vì ở bên mẹ à? Mẹ ngủ một đêm sáng mai là quên thôi.” Bà đưa áo khoác và chìa khóa xe cho Phương Tri Cẩn, tiễn ra tới cửa còn chỉnh cổ áo cho cậu, “Con ở chung với Tiểu Xuyên, có thể có được một người bầu bạn.”

“Nhưng mà không thể ở chung với cậu ấy được.” Phương Tri Cẩn thay giày, “Bây giờ tin tức của con tràn ngập trên mạng, chuyện rời nhóm vẫn chưa được giải quyết, cậu ấy là trưởng nhóm, cho nên quá thân thiết sẽ khiến cậu ấy khó xử.”

Phương Phi cười nói: “Hai đứa con chung một nhóm thân thiết đâu có ít, lúc trước còn suốt ngày phân cao thấp.”

“Chỉ đùa thôi mà.” Phương Tri Cẩn cũng cười, cậu đã mở cửa đi ra ngoài, nhưng lại chần chừ dừng lại, quay đầu nhìn Phương Phi nói, “Mẹ, hai người con thương yêu nhất, một là mẹ, hai là cậu ấy, nếu không có mẹ con sẽ không sống nổi, nếu không có cậu ấy thì con sống không vui vẻ, chắc cậu ấy cũng như vậy.”

Phương Tri Cẩn nói xong quay người đi, cậu không dám nhìn phản ứng của Phương Phi, không dám nghe Phương Phi sẽ nói gì. Đạp chân ga, mắt nhìn chằm chằm phía trước, con đường phía trước rất thoáng đãng, vừa đủ cho cậu và Hoắc Học Xuyên sóng vai đi.

Lâu rồi chưa quay lại, trong căn hộ không biết có bám bụi không, vừa ra khỏi thang máy là vào nhà ngay, không ngờ đèn lại sáng, còn mở máy sưởi. Hoắc Học Xuyên mang dép lê từ trong phòng ngủ đi ra, nói: “Sao tâm linh tương thông thế này.”

Phương Tri Cẩn không nói nên lời, cậu bỏ cặp xuống cùng đi vào trong phòng, thẳng thắn nói: “Em tới thu dọn đồ đạc, khoảng thời gian này em muốn về nhà ở.” Cậu thấy trên sàn đặt túi hành lý, đột nhiên hơi hoảng sợ, “Anh cũng tới thu dọn đồ à? Giống như đang chia tay vậy.”

Hoắc Học Xuyên bật cười, liền ôm lấy Phương Tri Cẩn ngồi lên giường, anh nhìn gương mặt Phương Tri Cẩn thật tường tận, phát hiện một bên má hơi sưng, hỏi: “Tự phơi bày gia cảnh nên bị đánh à?”

“Mẹ em không nỡ, nên em tự đánh.” Phương Tri Cẩn cúi đầu, “Sao anh biết là em tự tung ra.”

Hoắc Học Xuyên giữ chặt đối phương: “Em cầm đũa lên là anh đã biết em muốn gắp món nào, em cúi gằm mặt là anh biết em muốn mắng ai. Mấy ngày nay độ chủ đề rất cao, đã từ chối diễn còn đắc tội với đoàn phim, bao nhiêu người nhìn chằm chằm muốn đào xới em, nhưng ba em làm quan lớn đó, người bình thường không đào ra được đâu, hơn nữa tin tức này mà tuồn ra, thì quần chúng đều sẽ thương xót và thương hại cho hai mẹ con em.”

So với việc ngồi đợi bị người ta thêm mắm dặm muối tung tin bôi nhọ thì không bằng tự mình trực tiếp tung tin hấp dẫn nhất, như vậy chẳng những sẽ không nằm ở thế bị động, mà còn có thể nắm giữ được chiều hướng dư luận.

Phương Tri Cẩn khẽ nói: “Mẹ em mắng em, nói em vạch vết thương ra cho người ta xem, nói em coi rẻ bản thân mình.”

“Nghe có quen tai không?” Hoắc Học Xuyên nắm lấy một bàn tay của Phương Tri Cẩn, “Có phải anh cũng từng nói với em như vậy đúng không? Anh cũng tương đương như người mẹ thứ hai của em rồi đấy.”

Phương Tri Cẩn ấp úng cười một tiếng, sau đó vùi mặt vào hõm cổ Hoắc Học Xuyên: “Lúc ra khỏi nhà, em nói với mẹ, anh và mẹ là hai người em thương yêu nhất, không có mẹ em sống không nổi, không có anh em sống không vui.”

Hoắc Học Xuyên hơi sửng sốt: “Em thật sự nói như thế à? Dì Phương có phản ứng gì?”

“Em nói xong thì đi ngay.” Phương Tri Cẩn ngẩng đầu lên, “Nhưng thật ra em nói dối đấy, không có anh, em cũng sống không nổi.”

Cậu nói một hồi lại thấy mũi cay cay, nói xong hôn lên miệng Hoắc Học Xuyên, trời đất ngả nghiêng bị ném vào giữa giường, sau đó lại bị giữ gáy hôn triền miên.

Hoắc Học Xuyên bị kích thích rồi, tình yêu thật sự quá kích thích.

Giày vò nhau đến một giờ mới nhớ ra là đến để thu dọn đồ đạc, chỗ ở này đã bị phát hiện rồi, Phương Tri Cẩn lại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, cho nên xung quanh đây không chừng có rất nhiều phóng viên đang chầu chực.

Hai người thu dọn xong thì phải tạm chia tay, Hoắc Học Xuyên choàng khăn quàng cổ cho Phương Tri Cẩn, đứng ở cửa ôm nhau như luyến tiếc lắm, anh hỏi: “Còn có sức lái xe không đấy, mông có đau không?”

Mặt Phương Tri Cẩn vẫn chưa hết đỏ, khàn giọng nói: “Chân đã không khép lại được, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa.”

Hoắc Học Xuyên cười xấu xa: “Vậy không hỏi nữa, đi đi, đến nhà thì báo với anh một tiếng.”

Căn hộ ở chưa được bao lâu đã vườn không nhà trống rồi, từ khi lên kế hoạch vô cùng ngọt ngào cho tới lúc mặt nặng mày nhẹ kiểm tra trang trí, từ khi bước vào thế giới riêng của hai người cho tới khi bị phát hiện bận thanh minh, hộp bao cao su của Hoắc Học Xuyên vẫn chưa dùng được bao nhiêu cái, tối nay anh lại phải một mình một túi chuyển đi.

Tin tức lên rất nhanh, hai người Hoắc Phương lần lượt chuyển ra khỏi chung cư, mọi người nghi ngờ vì chuyện rời nhóm mà họ cãi nhau.

Một tuần sau Uông tổng và Phí tổng cuối cùng cũng về, các bộ phận của Ái Giản cũng đi làm, sáu người tập hợp, chính thức thảo luận về vấn đề hợp đồng.

Văn phòng Uông tổng rất lớn, bảy, tám người ngồi cũng vẫn thấy rộng rãi, tổng giám trước tiên báo cáo tình hình với Uông tổng, Uông tổng nghe xong thì hỏi: “Tiểu Phương đã ký bộ phim hành động đó chưa?”

“Đã ký rồi ạ, ba hợp đồng đại diện phát ngôn cũng ký luôn rồi.” Phương Tri Cẩn bị điểm tên lập tức trả lời.

“Ký lúc này thì công ty có còn hoa hồng không.” Uông tổng cười, sau đó nói chuyện như đang hàn huyên “Gần đây thế nào rồi, trước tết khiến mọi người mệt nhọc như vậy, chắc mắng tôi dữ lắm đúng không?”

Hoắc Học Xuyên nói: “Chỉ có nhiêu đó, tụi em chịu được.”

Uông tổng đi tới ngồi xuống: “Vậy nghĩa bóng là chê tài nguyên ít phải không, bây giờ cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi chơi đi, đợi ‘Nếu là em’ phát sóng thì cho cậu bận tối mắt tối mũi luôn.”

Đùa giỡn vài câu, cuối cùng cũng vào vấn đề chính, mấy bản hợp đồng hết hạn đặt trên bàn, Uông tổng nói: “Ban đầu tạo nhóm chỉ là nhất thời hứng lên, các cậu cũng là sản phẩm thử nghiệm, dù sao Ái Giản cũng không có kinh nghiệm về mặt này, nhưng kết quả lại khá tốt, các cậu cũng đều rất cố gắng. Nhưng mà nói thật thì các cậu suốt ngày vác mặt lên báo, Phí tổng phiền gần chết rồi, nên hôm nay tôi tới xử lý.”

Sáu người ngại ngùng cười cười, thầm nhủ cũng may Phí tổng không tới. Uông tổng tiếp tục nói: “Trước tiên nói về Tiểu Phương đi, tôi biết cậu không muốn ở trong nhóm nữa, chuẩn bị chuyển hẳn sang con đường phim ảnh, con người phải biết leo tới đỉnh núi cao hơn, chọn như vậy cũng tốt, vậy đã tìm được công ty mới chưa?”

Phương Tri Cẩn lắc đầu: “Không tìm ạ.”

“Ừm, hợp đồng hết hạn chưa giải quyết thì rất khó tìm.” Uông tổng lấy hợp đồng của Phương Tri Cẩn ra, “Thế đã có công ty nào hài lòng chưa, hay là chuẩn bị mở văn phòng riêng?”

Phương Tri Cẩn liếc Hoắc Học Xuyên một cái, sau đó nói: “Em vẫn muốn ký với Ái Giản, nhưng mà chuyển sang mảng phim ảnh.”

Uông tổng cũng nhìn Hoắc Học Xuyên, hỏi: “Tiểu Hoắc thì sao?”

Hoắc Học Xuyên đáp: “Delete không giải tán thì em vẫn sẽ tiếp tục ký, tiếp tục làm trưởng nhóm, nếu Delete giải tán, công ty vẫn muốn ký với em, em sẽ lập tức đi đặt bánh kem chúc mừng.”

Uông tổng hài lòng gật đầu, sau đó chuyển sang hỏi Biên Mai Tuyết: “Tiểu Biên, tôi biết cậu muốn làm MC của chương trình vương bài, vậy có muốn ký tiếp không?”

Biên Mai Tuyết không ngờ nhanh như vậy đã tới lượt mình, trả lời: “Nhóm có giải tán hay không em vẫn sẽ ký, nếu không giải tán thì sau này em sẽ vừa làm MC vừa đi hát, nếu giải tán thì em vừa làm MC vừa đi đóng phim, vai phụ lướt qua cũng được.”

“Còn cậu thì sao, Euler.” Uông tổng cầm hợp đồng gõ Euler một cái, “Hai mươi tuổi đã công khai hẹn hò, giỏi đấy nhỉ, cả ngày tập thể hình để bồi bổ cơ bắp, không biết ăn thêm hai cây óc chóc thì có bồi bổ não được không.”

Euler tủi thân nói: “Công ty còn ký với em thì em sẽ ở lại, nếu công ty không ký nữa thì em về Mỹ đi học.”

“Sao cậu nói nghe thiếu đòn thế nhỉ, công ty ký với cậu cứ như là đang làm chậm trễ việc học của cậu vậy.” Uông tổng cười đùa, cười xong nhìn bọn họ một lượt, “Tiểu Tạ thì tôi không hỏi nữa, bên chỗ Hải Ca đã sốt ruột lắm rồi, sau này cậu muốn tổ chức tour thì tổ chức, muốn đóng phim thì đóng phim, khuyến mãi hát ca khúc chủ đề cho Ái Giản thì càng tốt hơn nữa.”

Tạ Kinh Niên cười cười: “Cám ơn Uông tổng, không có công ty thì em vẫn không biết mình đang lăn lộn ở đâu nữa, ca khúc chủ đề em sẽ không lấy tiền đâu.”

Uông tổng không nói gì nữa, làm thinh một lúc lại rút ra hợp đồng của Nguyên Viễn: “Bộ phim chiếu mạng của Tiểu Nguyên khá thành công, nhưng đại diện phát ngôn trò chơi thì cậu lại từ chối, một vài hoạt động tuyên truyền lúc trước cậu cũng từ chối, cho nên lúc nãy tôi hỏi một vòng cũng không hỏi đến cậu, vì tôi không dám hỏi.”

Nguyên Viễn đã gầy đến mức cằm nhọn hoắc, hai má cũng không còn đầy đặn như trước, cậu trịnh trọng nói: “Uông tổng, em không ký tiếp nữa.”

Uông tổng ngước mắt lên: “Cậu vẫn luôn tiến bộ, sau khi bị đóng băng thì ngày nào cũng tới công ty luyện tập, đáng lẽ phải muốn xông pha hơn một chút chứ, hơn nữa những tháng ngày cực khổ lúc trước đã vượt qua được rồi, tại sao bây giờ lại muốn từ bỏ?”

Nguyên Viễn im lặng một lúc rất lâu, vẫn nói câu đó: “Em không ký tiếp nữa.”

Nhóm sáu người đi hết ba, một hát chính, một nhảy chính, một cân bằng cả hát lẫn nhảy, chỉ còn lại ba người, Hoắc Học Xuyên có nhân khí tạm ổn, nhưng còn ý nghĩa gì nữa đâu chứ.

Xử lý thủ tục cần vài ngày, bọn họ rời khỏi văn phòng Uông tổng, sau đó cùng đến căn tin ăn cơm. Hoắc Học Xuyên lấy khay bưng sáu bát cơm, Euler bưng sáu bát canh, Biên Mai Tuyết đang chọn thịt ở chỗ thịt nướng, Tạ Kinh Niên đi lấy một túi bia thật to.

Phương Tri Cẩn còn đang kéo Nguyên Viễn đi lòng vòng: “Ăn thịt xào dứa không? Canh sườn chua thì sao?”

Nguyên Viễn gật gật đầu, sau đó lau mồ hôi, Phương Tri Cẩn bỏ vào khay, rồi lấy một dĩa cùi dưa hấu trộn, lúc đi về chỗ ngồi cậu nhìn thấy cổ Nguyên Viễn ướt nhẹp.

Phương Tri Cẩn hơi lo lắng: “Tiểu Nguyên, em đang ra mồ hôi kìa.”

Căn tin rộng lớn chỉ có mấy người bọn họ, Hoắc Học Xuyên và Euler đã rồi xuống rồi, Biên Mai Tuyết đã ăn được một miếng thịt, Tạ Kinh Niên đứng bên bàn rót bia.

“Choang” một tiếng, khay rớt xuống sàn, thịt xào dứa và canh sườn chua rơi vãi khắp nơi, Phương Tri Cẩn xông lên dìu Nguyên Viễn đang ngã xuống, cậu thấy tay mình toàn là mồ hôi.

“Đau, em đau quá.” Nguyên Viễn thở hắt ra một hơi sau đó ngất lịm.

Con đường sau này của bọn họ đã chọn lựa xong cả rồi, Delete có thể sẽ chẳng còn nữa, nhưng đây không phải là bữa tiệc chia tay, mà là tiệc mừng công. Sáu chàng trai bị bêu xấu, bị vạch trần đi cùng nhau suốt hai năm, sau này mỗi người sẽ đi trên con đường rộng mở của riêng mình, cũng nên cụng ly chứ.

Tạ Kinh Niên chạy tới ôm Nguyên Viễn dậy, hắn dường như nghe thấy tiếng đồng hồ đang văng vẳng bên tai.

Xin đừng là đồng hồ đếm ngược thời gian của họ.