Trảm Nam Sắc

Quyển 1 - Chương 121: Em đi đi




Dịch: CP88

***

Thương Lục ra sức giãy dụa, muốn đẩy Cận Hàn Thanh ra, nhưng anh ta sao dám buông tay, "Thương Lục, đứa bé vẫn còn, vẫn còn. Đừng sợ."

Tiểu Vu từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy bộ dạng của Thương Lục thì sợ hãi đến mức ngồi co quắp trên mặt đất, run rẩy nghĩ đến vừa rồi là do mình thất trách.

"Còn không?"

"Còn, còn." Cận Hàn Thanh nói những câu này, trong lòng giống như có bàn tay ai đó siết chặt, "Đứa nhỏ rất khỏe, không sao cả. Con của chúng ta vẫn còn."

Thương Lục sẩy thai, người đau nhất có lẽ chính là anh ta, nhưng dù là như vậy thì anh ta cũng không thể biểu hiện ra mặt.

Nơi ngực Cận Ngụ Đình đau dữ dội, nếu vừa rồi anh không đỡ kịp Thương Lục thì không phải là cô ấy sẽ giống với Tần Niệm năm đó?

Cận Ngụ Đình không dám nghĩ tiếp, Thương Lục là một người tốt như vậy, vì sao hiện tại lại biến thành cái dạng như thế này?

Đáp án, hình như đều là từ trên người anh.

Lúc trước là bởi vì Tần Niệm, sau đó, là vì Cố Tân Tân.

Tất cả mọi người đều nói dối Thương Lục, Tần Chi Song cũng vậy, đều nói con của cô ấy còn khỏe mạnh. Cũng bởi vì cô ấy điên rồi, cô ấy không thể hiểu rõ mọi chuyện, cuối cùng lừa dối chính là...cách làm có thiện ý nhất.

Thương Lục khóc khóc cười cười, gương mặt xinh đẹp khi thì vặn vẹo, khi lại tràn đầy kinh hoảng. Cố Tân Tân đứng ngây ở đó, cô nhìn Cận Hàn Thanh ôm lấy Thương Lục, nhưng cô ấy giãy dụa mãnh liệt đến mức anh ta cũng suýt chút nữa không giữ lại được.

Thương Kỳ đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng Thương Lục lại có chút không dám tiến lên.

Tính tình Thương Lục từ nhỏ vốn rất hiền hòa, cảm giác như hoàn toàn khác biệt với những người trong nhà họ Thương nóng nảy và hấp tấp. Thương Kỳ cũng là chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy quá mức đáng sợ. Hóa ra một người tất cả các phương diện đều hoàn mỹ lại có thể bị tàn phá đến thế này, Thương Lục lúc này đâu còn nửa điểm bóng dáng của năm đó chứ.

Sau khi cô ấy điên, những vết thương xuất hiện nhiều không đếm xuể, nếu có một ngày cô ấy thật sự có thể tỉnh lại, nhìn thấy những vết sẹo sâu kia thì sẽ nghĩ thế nào đây?

Thương Lục đẩy Cận Hàn Thanh ra, người đàn ông lảo đảo, sơ ý lùi lại đập trúng bậc cầu thang, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Cận Ngụ Đình muốn kéo lại cánh tay cô ấy, cũng bị Thương Lục dùng sức tránh đi. Cô ấy bước nhanh về phía cửa, Cận Ngụ Đình nhanh chóng chạy theo. "Thương Lục!"

Thương Lục nhìn thấy Cố Tân Tân đứng ngây ngốc ở đó thì không khỏi ngừng lại bước chân, Cận Ngụ Đình thấy thế, không chút do dự kéo cô ấy về.

Anh chỉ lo cô ấy lại chạy nữa, từ phía sau giữ chặt hai cánh tay của cô ấy, Cận Hàn Thanh cũng bước từng bước dài tiến lên.

Cố Tân Tân biết, bọn họ là không muốn để cho Thương Lục đến gần cô.

"Tôi dẫn em đi xem đứa nhỏ nhé." Cận Hàn Thanh kéo cô ấy về, ôm vai Thương Lục. "Em quên chúng ta đã chuẩn bị một căn phòng cho trẻ con sao? Đứa nhỏ đang ở trong đó, một mình hẳn là đang rất buồn chán nên đang tìm mẹ đó."

"Ở đâu?"

"Trong phòng trên lầu."

Thương Lục nửa tin nửa ngờ, theo bản năng lại sờ sờ bụng, Cận Hàn Thanh gọi tiểu Vu, "Mang Cận phu nhân đi."

"Vâng." Tiểu Vu nghe vậy, bước nhanh đến kéo cánh tay Thương Lục.

Tần Chi Song không yên lòng, cũng đi theo lên lầu.

Cận Hàn Thanh giương mắt nhìn Cố Tân Tân, "Nhìn Thương Lục biến thành như vậy, trong lòng cô có cảm giác gì?"

"Em vẫn luôn hi vọng chị dâu khỏe mạnh, hi vọng chị ấy có thể mau chóng khôi phục lý trí."

Cận Hàn Thanh không khỏi cười lạnh, nghiến răng gằn ra từng chữ. "Khôi phục rồi thì cô còn là gì nữa?"

Cố Tân Tân phảng phất như bị dội một gáo nước lạnh, hóa ra tình cảnh của cô trong mắt người khác chính là như vậy. Lẽ nào mấy ngày nay đều là cô tự lừa mình dối người sao? Có phải là tất cả mọi người đều nhìn thấu cô và Cận Ngụ Đình sẽ không có kết quả? Cô mấp máy môi, muốn tìm cho mình một đường sống. "Sau khi chị dâu khỏe lại chúng em cũng mới có thể tiếp tục hòa thuận sống. Em và Cận Ngụ Đình đã kết hôn."

"Nhưng cuộc hôn nhân này của hai người có thể giữ được cô sao?"

Cố Tân Tân lấy hết dũng khí nhìn về phía Cận Ngụ Đình, "Mọi người đây là đang định tội tôi sao?"

"Cô nói cô chưa từng làm, ai có thể tin cô?"

Cố Tân Tân mở to mắt không dám chớp, cô chỉ lo nước mắt sẽ rơi xuống. Cô biết hiện tại nước mắt chỉ là vô dụng, nước mắt của cô sớm đã không thể lấy được sự đồng tình của người khác, bởi vì không có một ai để cô vào trong lòng, "Cận Ngụ Đình, anh cũng không tin tôi sao?"

Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh cô, nắm cổ tay cô muốn đưa cô ra ngoài.

Cố Tân Tân rút tay về. "Không phải anh đã nói tin tôi sao?"

"Cố Tân Tân, chỉ bằng một câu tin tưởng là cô nghĩ mình có thể thoát khỏi mọi trách nhiệm? Tội của cô lớn như vậy, còn mong người khác tin tưởng? Có những lúc không phải chỉ bằng một câu tin tưởng đơn giản là có thể mang mọi chuyện từng làm ra xóa sạch. Tới bây giờ mà cô còn không thừa nhận, không sao hết, tôi sẽ lý giải đó là giãy dụa trước khi chết. Cô thích mạnh miệng có phải không? Vậy thì tôi sẽ để cho cô nếm thử mùi vị gọi là có nỗi khổ mà không nói được."

Cố Tân Tân nghe từng câu chữ của Cận Hàn Thanh, cảm thấy trong lòng không rét mà run, cô ít nhiều gì thì cũng đã biết được chút ít thủ đoạn của anh ta.

"Chuyện này không liên quan gì đến ba mẹ tôi, xin anh đừng kéo bọn họ vào."

Cận Hàn Thanh nhếch khóe miệng, chuyện này chỉ có thể chấm dứt ở đây, cô không thừa nhận anh ta cũng hết cách. Hiện tại anh ta chỉ cần đảm bảo Thương Lục sẽ không có chuyện gì, không để cho bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng thêm, sau đó, mới là khiến cho Cố Tân Tân trả một cái giá thật lớn.

Bất kể là Cận Ngụ Đình bảo vệ thì cũng không thể bảo vệ chu toàn, hại người là dễ nhất, ngàn phòng vạn phòng cũng luôn sẽ có những lúc không thể phòng ngự được.

Cận Hàn Thanh lo lắng cho Thương Lục, nói xong những câu này liền xoay người đi lên lầu.

Thương Kỳ nhìn Cố Tân Tân một chút, cũng không lên tiếng. Cố Tân Tân rũ mi mắt, bên chân vẫn là bừa bộn những mảnh thủy tinh vỡ.

Việc này đã không thể nói gì nữa, Cố Tân Tân xoay người, vô tri vô giác đi ra ngoài.

Trở lại tòa nhà Tây, đầu Cố Tân Tân đau như búa bổ. Hôm nay truyện tranh vẫn chưa cập nhật chương mới, nhưng đã là lúc này rồi cô cũng không còn tâm tư nghĩ đến những chuyện này nữa.

Cô ngồi ở mép giường, mất thật lâu để tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra nơi mắt cá chân đau dữ dội. Cô kéo ống quần, nhìn thấy trên mảng da thịt trắng nõn có máu không ngừng tuôn ra.

Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, cô thả lại ống quần, mắt nhìn chằm chằm bóng người đang bước đến gần. "Cận Ngụ Đình, anh thì sao, anh định làm gì tôi đây?"

"Em thấy tôi nên làm gì em?"

"Chúng ta không cần phải như vậy." Cố Tân Tân đã hoàn toàn tuyệt vọng, "Thật ra cho tới nay đều là tôi trốn tránh mà thôi, lòng của anh chưa bao giờ từng dao động, là do tôi không biết tự lượng sức mình đi có những tâm tư khác. Tôi và Thương Lục, anh còn thiếu lần làm ra lựa chọn sao? Tôi thật xót xa cho chính mình, hạnh phúc đều phải nhìn Thương Lục, cô ấy tốt đẹp, anh đối với tôi muôn vàn tốt, tất cả đều tốt đến đẹp đẽ. Nhưng có khác gì trên người tôi đang buộc theo một quả bom hẹn giờ đâu, vừa nhìn thấy cô ấy, tôi liền sợ hãi, sợ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể bị nổ tan xương nát thịt."

Cận Ngụ Đình tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân. "Chuyện đến nước này rồi mà em còn muốn nói những câu như vậy?"

"Sau tiệc mừng thọ lần trước của ông ngoại, vì sao anh còn muốn tìm tôi trở về? Giữa chúng ta không phải cứ hòa như vậy là tốt nhất sao?"

Cận Ngụ Đình cúi người, chiếu thẳng vào mắt Cố Tân Tân, "Vậy từng có bao giờ sau khi em cảm thấy mọi thứ quá đỗi bất công với mình liền nghĩ tới muốn làm hại Thương Lục không?"

Cố Tân Tân đón lấy tầm mắt của người đàn ông, "Anh cho rằng việc này là tôi làm?"

"Tôi chỉ biết em mang người phụ nữ khác đưa vào phòng tôi, trong một thời gian ngắn như vậy vì sao em lại có thể đồng ý người khác hãm hại tôi? Chỉ là vì tôi cứu Thương Lục trước mà không quan tâm đến em thôi sao?" Huống hồ sự kiện kia anh đã hết lần này đến lần khác giải thích với cô, lúc đó là anh thật sự cho rằng Cố Tân Tân ở trong căn phòng đó.

Cố Tân Tân há há miệng, phát hiện giờ phút này đây lại không thể giải thích được cái gì rõ ràng cả. "Ừ, cũng còn là vì tôi muốn rời đi mà anh nhất quyết không cho, nên tôi phải nghĩ cách tự mình rời đi thôi."

"Em có từng nghĩ tới, nếu như người phụ nữ kia mang tới không phải là một cái túi đựng tiền mà là một thứ độc càng nghiêm trọng hơn, em không sợ tôi sẽ bị hại chết sao?"

Cố Tân Tân đẩy tay lên ngực Cận Ngụ Đình, người đàn ông lùi về sau hai bước.

Cố Tân Tân rốt cuộc đã hiểu ra, cô thật là đã từng hại qua Cận Ngụ Đình, vì thế nên trong mắt người khác chính là, anh cô còn có thể hại huống chi là Thương Lục?

"Cận Ngụ Đình, lần này anh không ngăn được tôi, anh cũng không cần phải ngăn cản."

"Ý của em là gì?"

Cố Tân Tân đứng dậy, bước nhanh đến trước bệ cửa sổ, thu lại bảng vẽ điện tử và máy tính. "Tôi còn lý do gì để lưu lại đây sao?"

Cô "hại" người trong lòng anh quan tâm nhất, anh không cùng với Cận Hàn Thanh đưa cô vào đường chết coi như đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Cận Ngụ Đình thu hết tất cả mọi động tác của cô vào trong mắt, lúc cô chất vấn anh, lẽ nào không nhận ra thật ra cô một chút cũng không tín nhiệm anh sao?

Cô không tin anh sẽ tin tưởng cô, dù cho anh đã thay cô đứng ra nói chuyện, thay cô thanh minh, thay cô toàn lực tìm ra kẽ hở. Nhưng hôm nay chuyện này bị dồn vào bước đường cùng, ai cũng không dễ chịu, đối với Cố Tân Tân mà nói, mọi chịu đựng và đau khổ này đều là đến từ Thương Lục, "Tôi đi rồi, chúc tâm nguyện của anh sớm thành sự thật. Tôi hi vọng không có tôi Thương Lục có thể mau chóng khỏe lại, hai người sau đó có thể vui vẻ mà sống đến đầu bạc răng long!"

"Tôi cho em lặp lại một lần nữa."

"Đây không phải vốn là suy nghĩ trong lòng anh sao?"

Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía trước, giật lấy chiếc túi của cô ném ra ngoài.

Cộp một tiếng, máy tính đập xuống đất. Cố Tân Tân bước nhanh tới muốn kiếm tra, lại bị Cận Ngụ Đình thấy được đá văng ra, "Bây giờ em còn tâm tư quản nhứng thứ đồ này phải không?"

"Vậy tôi có thể làm gì đây? Ngồi đây chờ chết sao?"

Cận Ngụ Đình kéo cô đứng dậy, Cố Tân Tân giật ra, nhanh chóng lùi lại.

"Em tốt nhất là ngoan ngoãn ở chỗ này, nơi nào cũng không được đi. Có chuyện gì cũng phải nói trước với tôi......"

Cố Tân Tân lại ngồi xổm xuống, ôm máy tính lên, Cận Ngụ Đình không ở lại nữa, bước nhanh ra ngoài.

Cô không thể không tiếp nhận sự thật rằng hiện tại đã không còn ai có thể cứu mình, Cận Ngụ Đình không chỉ không cứu cô mà nói không chừng còn phải giúp Thương Lục trừng phạt cô. Cố Tân Tân nghĩ tới đây liền cảm thấy vừa buồn cười vừa xót cho thân mình, cô hồn bay phách lạc ngồi ở mép giường, lúc này làm sao còn có thể nghĩ đến những chuyện yêu hận kia nữa, cô phải nghĩ cách cứu mình thôi.

Những viên ngọc trai dự phòng kia nếu như không phải trộm ở tòa nhà Tây, cũng không phải là Thương Kỳ lấy, vậy có khả năng là nhân viên bán hàng kia động chân động tay không?

Cố Tân Tân tuy là không biết đến tột cùng khả năng này lớn đến đâu, nhưng lòng người khó đoán, ai có thể biết được một phút nổi tâm tư liền chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Cô nghĩ tới đây, cầm túi sau đó đi ra ngoài.

Mãi đến khi ra đến ngoài cổng chính cô cũng không thấy được bóng dáng của Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân không quản được nhiều như vậy, cô trực tiếp tìm đến khu trung tâm thương mại kia.

Bên trong quán cà phê tầng dưới cùng của khu trung tâm thương mại, nhân viên bán hàng kia còn mặc quần áo công sở, cô ta nhìn cà phê trên mặt bàn, cũng không có đưa tay ra lấy.

"Phu nhân tìm tôi có việc gì không?"

"Tôi chỉ là muốn hỏi một câu cho rõ ràng, ngày đó hộp trang sức cô đưa cho tôi xác định là có đúng sáu viên sao?"

Người phụ nữ nghe vậy thì có chút giật mình. "Rốt cuộc là làm sao vậy? Không phải là mấy người vừa kiểm tra camera giám sát thấy không có vấn đề gì rồi sao? Còn có, mấy viên ngọc trai dự phòng đó rốt cuộc là làm sao?"

Cố Tân Tân biết rõ những thông tin này đối với mình là cực kỳ quan trọng, cô nhất định phải tìm ra đầu mối nào đó. "Lúc đó cô thật sự đã nhìn rõ ràng sao?"

"Ngọc trai dự phòng không phải là chúng tôi cho vào, là vốn dĩ đã có sẵn trong hộp, nên khẳng định là không thể sai."

Hai tay Cố Tân Tân nâng cốc cà phê, đôi mắt nhìn chằm chằm nhân viên bán hàng kia, "Cô đã nhìn qua rồi? Cũng đã đếm rồi sao?"

"Đúng, công việc của tôi là phải kiểm tra lại."

"Thế nhưng ngọc trai bị thiếu một viên."

"Làm sao có thể?" Nhân viên bán hàng lộ vẻ mặt giật mình. "Có phải là rơi mất?"

"Từ sau khi tôi cầm về đều chưa từng động tới nó."

"Vậy thì đúng là kỳ lạ."

Cố Tân Tân nhìn chằm chằm cốc cà phê bên tay người phụ nữ đó, cô ta thậm chí còn chưa chạm đến nó.

"Vì sao cô không uống?"

"À, tôi không thích uống cà phê. Phu nhân cứ tự nhiên, tôi về trước, cửa hàng chúng tôi có quy định......"

Cố Tân Tân nhìn cô ta sốt ruột muốn đứng dậy, cuối cùng chỉ có thể quyết đến cùng thử một phen. "Đối phương cho cô bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho cô gấp đôi."

"Gì cơ?" Nhân viên bán hàng dừng lại động tác, "Tiền gì?"

Cố Tân Tân vốn định lừa cô ta, dù là có chuyện như vậy hay không thì cô cũng phải tận lực thử một chút, "Chuyện ngọc trai dự phòng là do cô động chân động tay, phải không?"

Trên mặt người phụ nữ đó trong nháy mắt thoáng tia hoang mang, nhưng cũng rất nhanh đã có thể thu lại tâm tình. Cô ta ngồi lại trước mặt Cố Tân Tân, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn khi bán hàng. "Phu nhân thật là thích đùa giỡn, tôi động vào những viên ngọc trai kia làm gì chứ? Một khi con số không đúng nhất định sẽ bị trừ tiền thưởng."

"Vậy nếu như có người cho cô một khoản tiền, mà số tiền kia so với số tiền thưởng của cô gấp vài lần thậm chí là mấy chục lần thì sao?"

Người phụ nữ đó nghe vậy thì không khỏi khẽ nhíu mày. "Rốt cuộc ý của phu nhân là gì? Nếu như phu nhân thật sự nghi ngờ tôi thì có thể báo cảnh sát."

"Tôi không có ý đó," Cố Tân Tân không muốn trở mặt với cô ta, "Tôi chỉ là muốn chứng minh một vài điều, nếu như cô có thể nói một câu nói thật thì tôi cũng sẽ không bạc đãi cô."

"Tôi thật sự không hiểu phu nhân đang nói cái gì." Nhân viên bán hàng vẫn kiên trì với lời giải thích của chính mình, "Tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình, điểm ấy phu nhân có thể yên tâm, cũng xin phu nhân đừng nói những lời như vậy nữa."

Dù là người khác đã tìm được chỗ yếu của cô, nhưng Cố Tân Tân cũng không tin tất cả mọi chuyện đều hoàn hảo không có kẽ hở, chỉ là hiện tại cô không biết đến tột cùng vấn đề là ở đâu, chỉ có thể thử từng chỗ một.

"Nếu cô không tin tôi, tôi có thể đưa trước cho cô một khoản tiền."

Nhân viên bán hàng khẽ lắc đầu, "Xin phu nhân đừng như vậy."

"Bao nhiêu tiền cô cũng không hỏi sao?" Một chút do dự cô cũng không có, đây vốn không phải là vấn đề tiền bạc.

"Không phải tiền của tôi, dĩ nhiên là tôi không thể nghĩ tới. Tôi không biết phu nhân đã gặp phải rắc rối gì, nhưng thật sự xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được."

Lòng Cố Tân Tân như lửa đốt, hiện tại cô giống như đã bị người ta buộc chặt trên giàn thiêu, chỉ có thể nhân lúc lửa chưa thiêu cháy trụi mình nghĩ cách. "Giấy không thể gói được lửa, lẽ nào cô không nghĩ tới một ngày sẽ bị bại lộ sao? Cận gia không phải là nơi dễ chọc vào, cô không nghĩ tới việc cân nhắc qua sao?"

Trên mặt nhân viên bán hàng kia vẫn không xuất hiện thần sắc khác thường, mi mắt vừa nhẹ giương liền rất nhanh bị đè ép trở lại. Cô ta cầm thìa cà phê đảo quanh, cao giọng nói. "Xin lỗi, tôi không giúp được cô việc này."

"Tôi có thể cho cô thêm tiền, hoặc là cô mở miệng nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể đồng ý?"

Cố Tân Tân gấp gáp lên tiếng, người phụ nữ đó vẫn cương quyết lắc đầu. "Tôi không giúp được phu nhân, chuyện này làm trái nguyên tắc làm người của tôi."

"Cửu phu nhân."

Cố Tân Tân còn muốn nói gì đó, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Khổng Thành, trái tim cô trong nháy mắt co lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cận Ngụ Đình và Khổng Thành đứng sau lưng. Sắc mặt cô trong phút chốc trắng bệch, vừa muốn đứng dậy, vai đã bị Cận Ngụ Đình đè trở về.

Một bàn tay khác của người đàn ông chống trên bàn, "Hai người đang nói cái gì?"

Cố Tân Tân cầm chiếc túi bên cạnh, nhưng cô không có cách nào đứng lên.

Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống người phụ nữ ngồi đối diện, "Giữa hai người có giao dịch gì đó sao?"

Vẻ mặt của nhân viên bán hàng kia cũng có chút hoang mang, "Không có."

"Tôi không có nhiều kiên nhẫn, tốt nhất là nhanh nói thật cho tôi."

Cố Tân Tân cảm giác được bàn tay nóng bỏng của anh, cơ hồ khiến cô đứng ngồi không yên. "Vì sao anh lại ở đây?"

"Vậy còn em?" Gương mặt đẹp trai không tì vết của Cận Ngụ Đình không có một chút biểu cảm, anh nghiêng mặt nhìn chằm chằm Cố Tân Tân. "Vì sao em lại ở đây với cô ta?"

"Tôi..... Tôi muốn hỏi rõ ràng chuyện ngọc trai dự phòng."

Cận Ngụ Đình nhếch môi cười nhạt, "Còn gì nữa không?"

Cố Tân Tân cắn chặt môi, bàn tay Cận Ngụ Đình hơi tăng thêm sức lực, siết chặt khiến toàn bộ bả vai cô đều cảm thấy đau đớn. "Tôi còn nghe được là hai người vừa nói đến tiền, có đúng không?"

Nhân viên bán hàng ngồi đối diện, bộ dạng chỉ lo dẫn hỏa lên người, nhanh chóng mở miệng nói. "Cô ấy là muốn tôi nói ngọc trai dự phòng là do tôi giữ, sau đó cô ấy sẽ cho tôi một khoản tiền."

"Cô nói cái gì?" Cố Tân Tân nghe cô ta nói vậy thì kinh ngạc trợn mắt, "Lúc nào thì tôi nói như vậy?"

"Là tôi đã cự tuyệt, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù là cho tôi nhiều tiền hơn nữa thì tôi cũng sẽ không làm được chuyện đó. Xin lỗi."

Toàn thân Cố Tân Tân phát lạnh, ánh mắt trói chặt trên người phụ nữ kia không tha. "Thế nên, ngọc trai dự phòng đúng là cô giữ?"

"Sao phu nhân còn có thể nói lời như vậy?" Người phụ nữ kia khó có thể tin lắc đầu, "Từ đầu đến cuối đều là phu nhân nhất quyết muốn cho tôi tiền, không phải sao?"

Kỳ thực Cố Tân Tân cũng biết câu nói cuối cùng kia nhất định là đã bị Cận Ngụ Đình nghe được. Mấy ngày nay cô giống như tiến vào trong địa đạo sâu vậy, dù là người khác không tính toán cô thì cô cũng vẫn sẽ liên tiếp té vào hố. "Tôi chỉ là muốn cô nói ra, là ai sai khiến cô giữ lại một viên ngọc trai dự phòng?"

Nhân viên bán hàng kia làm vẻ mặt giống như cảm thấy Cố Tân Tân thật sự là quá hoang đường. "Vì sao phải làm như vậy? Phu nhân mua dây chuyền trong cửa hàng của chúng tôi là không sai, nhưng cách làm của phu nhân......"

Người phụ nữ kia tựa như cũng bị kích động lên. "Tôi không muốn vì một khoản tiền mà chôn vùi cuộc sống sau này của mình, chuyện ngọc trai dự phòng tôi đã nói rất rõ ràng rồi."

Cận Ngụ Đình đứng dậy, người phụ nữ đó cũng không lưu lại nữa, đứng lên sau đó rời đi.

Cận Ngụ Đình không ngăn cản, coi như đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của cô. Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, dù là hiện tại có miệng không thể nói, nhưng ít ra là đã có thể xác định được một việc.

Chuyện ngọc trai dự phòng nhất định là có liên quan đến người phụ nữ này, nếu không thì cô ta cần gì phải nói như vậy?

Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên vai cô buông ra, Cố Tân Tân ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cô cũng không muốn đi ép anh phải tin cô nữa.

Người đàn ông nhìn chằm chằm gò má cô, "Đến cả cách đó mà em cũng nghĩ ra được?"

Nếu như nhân viên bán hàng kia thật sự đồng ý với cô, tội danh trên người Cố Tân Tân coi như là được rửa sạch rồi. Anh thật sự không nghĩ tới đầu óc cô lại xoay chuyển nhanh như vậy, chỉ trong thời gian ngắn mà có thể nghĩ tới giở trò ở phía này.

Cô không nói rõ ràng, cũng không biết phải giải thích ra làm sao.

Cố Tân Tân đẩy Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh ra, cầm túi sau đó bước nhanh ra ngoài.

Người đàn ông thấy thế lập tức tăng nhanh bước chân đuổi tới, anh kéo tay cô, đúng lúc này tài xế lái xe đến trước cửa, Cận Ngụ Đình lôi Cố Tân Tân đi về phía xe.

"Anh thả tôi ra."

"Thả em? Để em tiếp tục đi tìm người sao?"

Cận Ngụ Đình mở cửa xe, đẩy cô vào trong.

Cố Tân Tân gần như là ngã ngồi vào trong ghế, "Hai chúng ta đừng hành hạ nhau như vậy nữa. Dù sao chúng ta cũng chưa có giấy đăng kí kết hôn, anh để cho tôi đi đi."

Cô thật sự không chịu được nữa, tất cả mọi chuyện đều đè nặng lên vai cô, hiện tại lại còn phải nơm nớp lo sợ không biết trong lòng Cận Ngụ Đình rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nếu như hai người ở cùng nhau mệt mỏi như vậy, thì vì sao phải tiếp tục?

Cận Ngụ Đình khép mắt lại, không nói lời nào, trên khuôn mặt đều là lạnh lẽo.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Khổng Thành vang lên, cực kỳ chói tai, Cố Tân Tân nghe vào, chỉ cảm thấy màng nhĩ của cô sắp bị phá thủng rồi.

Anh ta đưa điện thoại đến bên tai, alo một tiếng.

Ngay sau đó, ngữ điệu của anh ta rất nhanh biến đổi. "Cái gì?"

Cận Ngụ Đình mở mắt ra, trái tim nhảy lên một cái.

Khổng Thành kết thúc trò chuyện, ánh mắt lo âu quay về phía Cận Ngụ Đình, trong lòng người đàn ông không khỏi hoảng hốt, "Xảy ra chuyện gì? Nói."

Khổng Thành có chút do dự, nhưng không dám giấu diếm. "Cận phu nhân tự sát."

Vẻ mặt Cận Ngụ Đình khiếp sợ cực kỳ, trong giọng nói run rẩy rõ ràng mang theo bi thương. "Hiện tại...... thế nào rồi?"

"Đã đưa đến bệnh viện cấp cứu."

Thân thể anh chùng xuống, hồi lâu không lên tiếng.

Tài xế có chút không chắc, "Cửu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Cố Tân Tân nắm nhẹ tay, Cận Ngụ Đình không nói gì. Xe tiếp tục đi về phía trước, Khổng Thành chỉ chỉ. "Đến bệnh viện đi."

"Về tòa nhà Tây trước." Cận Ngụ Đình cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng là nói về nhà.

Cố Tân Tân có chút không hiểu nhìn về phía anh, khuôn mặt người đàn ông không đổi nhìn về phía trước, "Không phải là em muốn rời đi sao? Vậy thì đi thôi."

Đi thôi.