Trảm Nam Sắc

Quyển 2 - Chương 42: Tìm được người làm chứng quan trọng nhất




Dịch: CP88

***

Ngày hôm sau.

Cố Tân Tân mệt đến mức không muốn mở mắt, thế nhưng cổ chân đau nhức khiến cô không thể không tỉnh dậy. Cô vén chăn lên, nhìn thấy mắt cá chân phải sưng phồng, cô vốn nghĩ rằng sau một đêm sẽ tốt hơn một chút, thế nhưng hiển nhiên là chưa hề tiêu sưng.

Cô dụi mắt, nhìn đồng hồ, lại gắng gượng đi vào nhà vệ sinh.

Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô thay quần áo sau đó xỏ đôi dép trong nhà, bàn chân lúc này mới hơi thoải mái một chút. Cố Tân Tân xuống lầu, thấy Tu Tư Mân đang ngồi trong phòng khách.

"Dậy sớm thế?" Tu Tư Mân thấy cô đi đến thì dứng dậy, tiến lên nắm lấy tay cô để cô mượn lực dựa vào, lại nhìn mắt cá chân cô, "Có đỡ hơn chút nào không?"

"Khá hơn chút chút rồi."

"Em ở nhà đi, tôi sẽ về đó một mình."

Cố Tân Tân khó hiểu hỏi, "Vì sao?"

"Hôm qua vất vả như vậy, cơ thể em đã đến giới hạn chịu đựng rồi. Hơn nữa trên đường đi không an toàn, mang theo em sẽ không tiện."

Cố Tân Tân biết trong lòng hắn nghĩ gì. "Luật sư và mấy người Tam thúc thì sao?"

"Tôi cho người trực tiếp đón qua đây sau đó cùng nhau về bên kia."

Cố Tân Tân nắm lấy cổ tay Tu Tư Mân. "Có phải anh sợ trên đường đi Tu Phụ Thành sẽ làm gì đó ngăn cản chúng ta?"

"Đây là cơ hội cuối cùng của anh ta, với tính cách đó thì có lẽ anh ta sẽ không dễ dàng cam chịu như thế."

"Thế nên anh thật không muốn mang em theo?" Cố Tân Tân nói xong, nhấc chân đi về ghế sô pha sau đó nhanh chóng ngồi xuống. "Dù em có ở nhà thì cũng chưa chắc đã an toàn, nói không chừng anh vừa đi thì anh ta sẽ lập tức cho người đối phó với em. Chi bằng cùng anh trở về, tận mắt chứng kiến anh đoạt lại quyền từ tay anh ta, như vậy cũng đủ sảng khoái."

Tu Tư Mân vẫn còn nhìn chằm chằm mắt cá chân sưng đỏ của cô, "Bộ dạng này của em còn có thể chịu được sao?"

"Có thể, chờ ngày hôm nay kết thúc em sẽ lập tức trở lại bệnh viện kiểm tra."

Tu Tư Mân vẫn còn do dự, Cố Tân Tân kéo cổ tay áo hắn, "Đừng nghĩ nữa, đây là quyết định tốt nhất."

"Tôi vốn định để em và Văn Văn cùng nhau chờ ở nhà."

"Mang theo cả Văn Văn về nữa."

Tu Tư Mân cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý.

Tòa nhà Tây.

Khổng Thành đợi dưới lầu một lúc lâu, nhìn thấy người giúp việc từ trong nhà bếp đi ra thì nhanh chóng gọi. "Tới đây."

Đợi cho người giúp việc đi đến trước mặt mình, Khổng Thành liếc nhìn trên lâu rồi nói. "Cô đi gọi thử xem Cửu gia đã dậy chưa."

"Tôi không dám đâu." Người giúp việc sợ đến mức xua tay liên tục. "Tôi khuyên anh cũng đừng lên đó."

"Làm sao thế?"

"Mấy ngày nay tâm tình của Cửu gia rất tệ, tóm lại là đừng có ai chọc đến ngài ấy."

Người giúp việc vừa nói xong câu này thì trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cô ấy vội vàng ngậm miệng rồi bước nhanh về nhà bếp.

Khổng Thành tiến lên vài bước đến trước chân cầu thang, thấy Cận Ngụ Đình ăn mặc chỉnh tề, thần thái không hiện ra chút nào gọi là chán chường. Chỉ mới có một buổi tối mà thôi, anh ta không biết anh đã làm thế nào để xốc lại tinh thần, nói chung là tình hình như thế này đã vượt ngoài dự liệu của Khổng Thành.

"Cửu gia."

"Hôm nay phải đến Thượng Hải."

"Tôi nhớ rõ, chỉ là sợ ngài quên nên mới đến đây đón."

Cận Ngụ Đình đi ra cửa đổi giày, dáng người anh thẳng tắp, đôi mắt cũng có chút thần sắc, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú không giấu được nét phờ phạc. Khổng Thành đã sắp xếp xong xe, hai người đi ra ngoài. Mặt trời hôm nay có phần rực rỡ chói mắt, Cận Ngụ Đình theo bản năng híp mắt lại.

"Cửu gia, ngài dặn dò tôi điều tra chuyện của Tu Phụ Thành, tôi đã tra ra được một tin tức rất quan trọng."

Cận Ngụ Đình quay mặt về phía ngược lại, lúc này mới mở mắt ra. "Tin gì?"

"Năm đó ba mẹ Tu Tư Mân đột nhiên qua đời, Tu Phụ Thành là con trưởng trong nhà nên vẫn tham dự vào chuyện của công ty. Rất nhiều chức vụ quan trọng đều đã bị anh ta khống chế trong tay, hiện tại Tu Tư Mân muốn lấy lại công ty e là không có dễ dàng như vậy. Chỉ là sáng sớm nay Tu Tư Mân đã cho người đi đón luật sư và các vị trưởng bối của Tu gia, nghe nói là muốn đi tìm Tu Phụ Thành yêu cầu anh ta giao quyền."

Cận Ngụ Đình đi ra ngoài hai bước, mở cửa xe ngồi vào trong, tài xế đợi cho Khổng Thành cũng ngồi vào ngay ngắn mới bắt đầu khởi động xe.

"Nói cách khác, nếu như Tu Phụ Thành không muốn ngồi chờ chết thì hôm nay nhất định sẽ có hành động?"

Khổng Thành khẽ gật đầu. "Tai nạn xe của Tu Tư Mân lúc trước, và cả......" Anh ta hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói. "......tai nạn xe của Cố Tân Tân, tám phần là có liên quan đến Tu Phụ Thành. Ngày hôm nay có lẽ không phải là một ngày yên bình rồi."

Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lên tiếng, "Cố Tân Tân chắc là cũng phải trở về?"

"Hẳn..... là vậy đi."

"Nguy hiểm như vậy cô ấy không thể nào không có chuẩn bị trước đã đâm đầu vào, hơn nữa còn có Tu Tư Mân ở đó. Anh ta cũng đã chịu không ít vố đau từ Tu Phụ Thành, nhất định hiện tại đã phải nhớ kỹ."

Khổng Thành nghe Cận Ngụ Đình nói vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Vâng."

Hàm ý chính là không cần bọn họ phải quản, vả lại bây giờ Cố Tân Tân là Tu phu nhân, Cận Ngụ Đình lấy thân phận gì mà đòi giúp cô đây?

Cố Tân Tân và Tu Tư Mân cùng ngồi trên một chiếc xe trở về, Tu Thiện Văn cũng đi theo, trước sau đều có xe bảo vệ.

Tu Thiện Văn cũng đã quen với cảnh này, cô bé ngồi ở hàng ghế sau, chờ xe khởi động thì bắt đầu lấy điện thoại ra, cắm tai nghe chuẩn bị xem phim.

Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn, "Văn Văn, xem ít thôi, cẩn thận mỏi mắt đấy."

"Chị dâu yên tâm, em chỉ xem một tập thôi."

Chiếc xe chậm rãi lái đi, Cố Tân Tân nhìn theo mấy chiếc xe xung quanh không ngừng lượn lách thay đổi đường đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có thể đảm bảo phía trước và sau bọn họ đều có xe.

Toàn bộ dây thần kinh của Cố Tân Tân đều kéo căng, cô nhìn chằm chằm phía trước, chỉ sợ sẽ bỏ sót gì đó. Tu Tư Mân đưa cho cô một bình nước. "Không cần phải lo lắng."

"Chiếc xe của Tam thúc và luật sư an toàn chứ?"

"Đương nhiên là an toàn."

Cố Tân Tân không nói nữa, tự thấy mình nói nhiều rồi, chỉ là nếu như không tìm chuyện gì đó để nói thì cô sẽ lại cảm thấy hoảng hốt.

Phía trước là trạm thu phí, mấy chiếc xe từ từ giảm tốc độ, Cố Tân Tân xuyên qua cửa xe nhìn lên bầu trời. Hôm nay khí trời trong lành mát mẻ, từng đám mây trắng như kẹo bông lững lờ trôi.

Từng chiếc xe một đi qua trạm thu phí, Cố Tân Tân nhìn thấy đầu đường bên kia có mấy chiếc xe đen dừng ở đó, vừa nhìn thấy xe của bọn họ liền đồng loạt khởi động.

Trái tim Cố Tân Tân treo lơ lửng, Tu Tư Mân dĩ nhiên cũng thấy được. Tài xế thả chậm tốc độ hết sức có thể, lại thấy mấy chiếc xe kia đầu tiên là vượt lên sau đó đi trước dẫn đường, còn có cả mấy chiếc xe nữa dàn hàng xung quanh đường xe chạy.

Lòng cô nóng như lửa đốt. "Bọn họ là ai?"

"Không phải sợ." Vẻ mặt Tu Tư Mân hết sức bình thản, "Sẽ không xảy ra chuyện."

Sau khi tiến lên mấy km, mấy chiếc xe kia dường như không hề có ý định động thủ, Cố Tân Tân nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt bắt đầu dâng lên nghi ngờ.

Thế nào mà Cố Tân Tân càng nhìn lại càng có cảm giác như mấy chiếc xe này đang bảo vệ cô thế nhỉ?

"Là anh tìm đến hả?"

"Không phải." Tu Tư Mân khẽ lắc đầu.

Trong lòng Cố Tân Tân tức thì nhảy ra đáp án, ngoại trừ Cận Ngụ Đình cô cũng không thể nghĩ ra ai khác nữa.

Tu gia.

Tu Tư Mân trở về, Tu Phụ Thành hiện tại đứng trong phòng khách, có ảo giác căn nhà này sớm sẽ không còn dung nạp anh ta nữa.

Bước tường phía xa treo ảnh của hai vợ chồng Tu gia, anh ta không tiến lên mà đứng chôn chân tại chỗ.

Người giúp việc đi đến, đặt ấm trà ngon đã pha sẵn lên bàn. Điện thoại trong túi Tu Phụ Thành vang lên, anh ta đi ra ngoài, nhìn hiển thị trên màn hình sau đó ấn nghe. "Alo?"

"Tu tiên sinh, chúng tôi thực sự không tìm được cơ hội hạ thủ."

"Đường đi dài như vậy, không có cơ hội thì cậu phải tạo ra cơ hội cho tôi."

"Tu Tư Mân rất cẩn thận, không chỉ vậy còn có Cận Ngụ Đình nhúng tay vào, chúng tôi thực sự hết cách."

Tu Phụ Thành cười lạnh, mỗi một chữ đều mang theo nghiến răng nghiến lợi, "Lại là anh ta."

"Nếu anh ta đã thò một chân vào thì chúng ta chỉ có thể bó tay, nếu đắc tội anh ta, Cận gia phía sau......"

Quan hệ lợi hại như vậy, hơn nữa sau lưng Cận Ngụ Đình còn có Cận Duệ Ngôn, ai ai cũng biết vị nữ thị trưởng này của Lục Thành không phải là người dễ chọc, Tu Phụ Thành dĩ nhiên cũng hiểu rõ.

Mấy người Cố Tân Tân bình an về đến nhà, vừa xuống xe liền nhìn thấy Tu Phụ Thành đi ra nghênh đón.

"Anh đã chờ mấy đứa lâu lắm rồi đấy."

Tu Tư Mân khẽ gọi một tiếng, "Anh cả."

Tu Thiện Văn lại không hề che giấu tâm tình, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Tu Phụ Thành, không tiến lên, cũng không lên tiếng chào hỏi. Tu Phụ Thành hướng về phía Tu Thiện Văn vẫy tay, "Làm sao thế? Trên đường gặp chuyện gì sao?"

"Không ạ." Cố Tân Tân nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tu Thiện Văn rồi đi về phía trước. "Chỉ là lúc trước em gặp tai nạn xe nên làm con bé hoảng sợ thôi, khiến con bé bây giờ dù là đi xe gì cũng luôn cảm thấy không an toàn."

"Đó chỉ là không may mắn thôi mà," Tu Phụ Thành hời hợt nói, "Xe đi trên đường lớn như vậy, ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì được chứ."

Tu Thiện Văn đi lướt qua anh ta, lạnh lùng đáp lại. "Đó không phải là không may mắn, là mưu sát."

Đáy mắt Tu Phụ Thành trong khoảnh khắc hiện ra tia âm trầm, "Thế sao?" Sau đó cũng xoay người đi theo mấy người vào trong, "Vậy em nói cho anh cả biết, là kẻ nào lớn mật như vậy, lại dám hại Tân Tân. Anh sẽ giúp em dâu đòi lại công bằng."

"Cám ơn anh cả quan tâm." Bàn tay của Cố Tân Tân đặt trên vai Tu Thiện Văn vỗ nhẹ, để cho cô bé nhẫn lại không nói lung tung. "Tư Mân đã cho người đi điều tra, em tin là kẻ đó sẽ không đắc ý được lâu đâu."

Tu Phụ Thành gật đầu, đi vào nhà.

Bên trong thư phòng Tu gia, người cần đến cũng đã đến đông đủ, Cố Tân Tân dẫn theo Tu Thiện Văn về phòng sau đó đóng cửa lại.

Tu Thiện Văn ngồi ở mép giường nhìn cô, "Chị dâu, chị không đi ạ?"

"Chị đi làm gì? Anh trai của em nhất định sẽ xử lý êm xuôi."

"Nhưng em sợ là chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế."

"Nếu anh ấy không giải quyết được thì chúng ta có ra mặt cũng vô dụng thôi." Cố Tân Tân cầm gối, tựa người về đầu giường.

Mãi đến tận hơn mười hai giờ, Cố Tân Tân mới nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cô vểnh tai lên, nghe thấy Tu Thiện Văn reo lên. "Anh."

Tu Tư Mân đi vào, nét mặt ung dung. "Chắc đều đói lả rồi hả? Xuống ăn cơm trưa thôi."

"Xong rồi?"

Người đàn ông tiến lên, ôm Cố Tân Tân từ trong chăn ra, "Xong rồi."

"Kết quả thế nào vậy?"

"Như chúng ta mong muốn."

"Có thật không?" Hóa ra mọi bình tĩnh lúc trước của Cố Tân Tân đều chỉ là giả vờ, Tu Tư Mân hiện tại cũng đã gỡ bỏ mọi căng thẳng xuống, "Lúc trước anh ta nhất quyết không chịu giao quyền cũng chỉ là dựa vào bốn chữ "hôn lễ kết thúc" trên di chúc mà thôi. Ba không biết mấy chữ này có thể mang đến nhiều phiền phức đến vậy, tạo cơ hội cho anh ta nói lời của người lớn không thể không tuân theo. Bây giờ tôi cũng đã kết hôn rồi, lại có Tam thúc ở bên cạnh hỗ trợ, so với bị người ta đẩy xuống đài thì chi bằng đường đường chính chính từ bỏ, ít nhất còn có thể giữ lại chút thể diện."

Cố Tân Tân ngồi dậy, xỏ dép lê, "Vậy thì phải chúc mừng anh rồi."

Khóe miệng Tu Tư Mân cong lên, Tu Thiện Văn ngồi bên cạnh không ngừng vỗ tay, "Quá tuyệt rồi, như vậy từ sau sẽ không có ai dám bắt nạt chúng ta nữa."

"Vốn dĩ là không có ai dám bắt nạt em."

Cố Tân Tân cười cười nhìn Tu Tư Mân, đây hẳn là chuyện tốt, thế nhưng cô lại có cảm giác như người đàn ông ngồi đối diện còn có tâm sự nặng nề gì đó, giống như trong lòng mãi chôn giấu một bí mật không ai biết.

Lục Thành.

Sắc trời đã tối, Khổng Thành đi vào văn phòng, nhìn thấy Cận Ngụ Đình cũng không làm việc mà đang thất thần nhìn chằm chằm một điểm vô định.

Anh ta bước nhanh về phía trước, đứng trước mặt Cận Ngụ Đình. "Cửu gia, ngày hôm nay ngài vất vả rồi, chạy qua chạy lại giữa Thượng Hải và Lục Thành như vậy. Không còn sớm nữa, ngài mau quay về nghỉ ngơi đi."

"Không cần, đêm nay tôi ở lại đây."

Tòa nhà Tây và nơi này cũng không có gì khác biệt lắm, cũng chỉ là cần một nơi để ngủ mà thôi.

"Sáng sớm nay đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, người cũng đã an toàn về đến nhà, hiện tại ngài nên thả lỏng ngủ một giấc mới phải."

"Cậu về trước đi."

Khổng Thành thực sự không yên tâm, nhưng anh ta ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, đứng chôn chân ở đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ rời đi.

Một tháng sau.

Cố Tân Tân ở Tu gia làm con sâu lười suốt một tháng ròng, thân thể lúc này đã hoàn toàn bình phục, chỉ là một tháng này khiến cô buồn gần chết, không chỉ không được đi lại lung tung, mà ngay cả cổng lớn Tu gia cũng không được ra khỏi.

Mấy ngày nay cô lẽo đẽo quấn lấy Tu Tư Mân không ngừng năn nỉ, người đàn ông mới rốt cuộc đồng ý thả cho cô đến công ty.

Tòa nhà Tây.

Mấy ngày nay Cận Ngụ Đình đều không ngủ đủ giấc, điện thoại đặt chế độ yên lặng, lúc đứng dậy vẫn theo bản năng liếc nhìn sang bệ cửa sổ.

Cái bàn nhỏ Cố Tân Tân thường dùng vẫn được anh giữ lại, đặt nguyên xi chỗ cũ, anh rửa mặt sau đó vào phòng thay đồ, thay quần áo rồi xuống lầu.

Khổng Thành dưới phòng khách đang lo lắng đi tới đi lui, vừa nghe được tiếng bước chân liền vội vàng đi lên. "Cửu gia, tôi gọi cho ngài mà không được."

"Để chế độ yên lặng, có chuyện gì sao?"

"Nhân viên bán hàng ngài dặn dò tôi đi tìm, tôi đã tìm được rồi."

Động tác xắn tay áo của anh thoáng khựng lại, "Người đâu?"

"Bây giờ tôi lập tức đưa ngài qua."