Trảm Nam Sắc

Quyển 2 - Chương 88: Cướp "sắc"




Dịch: CP88

Cố Tân Tân vặn vẹo người muốn tránh ra, tiếng vải cọ vào nhau giống như âm thanh của màn mưa tuyết. Một tay cô còn cầm ô nên càng không thể xuất ra bao nhiêu lực.

Cận Ngụ Đình dễ dàng đem hàm cô cạy mở, nhấm nháp hương vị ấm áp kèm theo chút chua ngọt của nước trái cây. Bầu không khí xung quanh dường như dần tụ về nơi bọn họ đang đứng, cũng dần trở nên ám muội. Cố Tân Tân còn rất tỉnh táo, biết đây là không đúng, cũng cực lực muốn đẩy anh ra, nhưng cô bị anh siết chặt, dù là một chút khí lực phản kháng cũng không có.

Chỉ sợ là Cận Ngụ Đình đã sớm động đến cái ý niệm này nên mới lừa cho cô cầm ô, Cố Tân Tân càng không thể ngờ được anh lại có mưu đồ làm chuyện xấu.

Anh đưa một tay ra sau đỡ lấy đầu Cố Tân Tân, cô liền nhân lúc anh lơ đãng cắn một cái, nhưng Cận Ngụ Đình vẫn không có ý định buông cô ra.

Cố Tân Tân chật vật tránh khỏi môi lưỡi của anh, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu. "Buông ra....... Đừng như vậy, có người."

Dù hôm nay tuyết rơi lớn nhưng vẫn không cản được có người xuống lầu nô đùa nghịch tuyết, tiếng cười đùa cách đó không xa càng ngày càng đến gần, Cố Tân Tân gấp gáp đến mức đưa tay ra đánh liên tục lên người anh.

Người đàn ông càng thêm quấn quýt, giống như phát điên vậy, Cố Tân Tân thậm chí ảo giác eo mình sắp gãy.

Chiếc ô trong tay rơi xuống nền tuyết trắng xóa, tuyết rơi xuống lưng Cận Ngụ Đình, trên vai, trên đầu cũng đều là tuyết. Trên mặt Cố Tân Tân có cảm giác lành lạnh, không sao mở được mắt.

Bộp ------

Có thứ gì đó rơi xuống vai Cận Ngụ Đình, anh không quay đầu, cũng không có ý định phản ứng lại.

"Ném người tuyết đi, ném người tuyết đi......." Một đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi cầm quả cầu tuyết trên tay, hướng về lưng Cận Ngụ Đình ném tới.

Cố Tân Tân ngờ ngợ còn nghe được tiếng của một người phụ nữ. "Cầu Cầu, không được nghịch, mau qua đây."

"Mẹ, ở đây có một người tuyết cực lớn."

Người phụ nữ đứng ở chỗ rẽ đi vào tiểu khu, lạnh đến mức liên tục giậm chân, cũng bắt đầu nỏng nảy hơn. "Mau quay lại! Ở ngoài đó thêm lát nữa là đông cứng đấy!"

Nhưng trẻ con đâu có dễ dàng nghe lời như vậy, mãi mới chờ được tuyết rơi, cậu nhóc hưng phấn đến mức liên tục nhảy nhót xung quanh. Cậu nhóc chạy về phía một bụi cây, cầm lên hai nắm tuyết rồi bắt đầu nặn thành quả cầu tuyết.

Người phụ nữ không mang ô, cậu nhóc thì mặc một chiếc áo mưa, thấy có gọi thế nào cũng vô dụng, bà ấy liền dứt khoát bước nhanh tới. "Về ngay cho mẹ!"

Cố Tân Tân co rúm người, hai tay nắm chặt vạt áo choàng của Cận Ngụ Đình muốn đẩy anh ra. Người đàn ông biết cô sợ cái gì, khuôn mặt tuấn tú hơi ngẩng lên, một tay ấn đầu cô xuống cho cô chôn mặt vào hõm cổ mình.

Bộp -------

Lại thêm một quả cầu tuyết nữa đập vào lưng Cận Ngụ Đình, người phụ nữ vội vàng kéo cậu nhóc về, liên tục nói xin lỗi với anh. "Xin lỗi nhé, thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện."

Cận Ngụ Đình hơi nghiêng người qua, khóe miệng cứng ngắc kéo lên một nụ cười. Đôi mắt anh sáng như sao, ánh đèn từ bốn phía chiếu tới tạo ra một tầng mông lung, ngũ quan sắc bén dường như cũng được nụ cười ấy làm cho ôn hòa hơn. "Không sao."

Người phụ nữ nắm tay cậu nhóc bước nhanh đi, được một đoạn lại không nhịn được mà quay đầu nhìn người đàn ông tuấn lãng kia. Phong thái như vậy, hẳn là đoàn phim nào đó chọn thời điểm cuối năm đến nơi này quay phim thần tượng đi?

Cố Tân Tân lén lút nhìn ra, thấy xung quanh đã khôi phục lại vắng vẻ như ban đầu, hai tay cô còn đặt trên lưng Cận Ngụ Đình, nhận ra áo của anh đã ướt một mảng lớn.

Cô hơi lùi về sau, cánh tay Cận Ngụ Đình cũng chỉ hơi buông lỏng nên Cố Tân Tân miễn cưỡng cách ra được một bước, cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi lồng ngực của anh.

Cố Tân Tân oán hận nhìn anh, hai cánh môi hồng hồng, e lệ như cánh hoa đào dưới sương sớm. Cận Ngụ Đình hơi cúi đầu nhìn xuống, từ góc này có thể nhìn được hàng lông mi vừa cong lại vừa dài, như hai cây quạt nhỏ.

Cô muốn rút tay ra, nhưng Cận Ngụ Đình lại ép hai cánh tay lại, kẹp chúng lại thật chặt.

"Cuối năm rồi mà em vẫn muốn ra tay với tôi?"

"Cận Ngụ Đình, anh -------"

Cận Ngụ Đình chăm chú nhìn cô, giống như chỉ sợ rời mắt một giây thôi là cô sẽ biến mất. "Cái này coi như là lì xì năm mới em cho tôi đi."

"Không biết xấu hổ. Nhân lúc tôi còn chưa ra tay thì anh mau đi đi."

Cận Ngụ Đình khẽ thở ra một hơi, một tay cầm chiếc khăn trên cổ Cố Tân Tân kéo lên che trên đầu cô, "Lát nữa sẽ bị đau đầu."

Ánh mắt Cố Tân Tân nhìn anh vẫn cực kỳ không tốt, "Cận Ngụ Đình, anh....... tự mình quay về đi thôi."

"Được thôi, chút chuyện đó với tôi không đáng kể."

"Anh nói xem. Bây giờ anh ở nhà có phải là tốt không, có người thân ở bên, còn có nơi ấm áp để tránh gió tuyết. Dù sao thì vẫn hơn là ở đây."

Cận Ngụ Đình trầm ngâm nhìn thẳng vào đáy mắt cô. "Nếu em có thể đứng với tôi thêm một chút nữa thì có bị đông cứng lại cũng không sao. Bây giờ tôi cảm thấy rất ấm áp, không lạnh chút nào cả."

"Cận Ngụ Đình, hôm nay là giao thừa, anh phải ở nhà quây quần với người thân mới phải."

"Em cũng là người nhà của tôi."

Cô đã sớm không muốn tranh luận chủ đề này với anh, dù sao cô có nói gì thì anh cũng nghe không lọt, giống như đàn gảy tai trâu. Cô nói là chuyện của cô, còn anh lại cứ lơ đi làm như không nghe thấy.

Không còn ô che nữa, hơn nữa tuyết càng ngày càng lớn. Cố Tân Tân cúi đầu nhìn chăm chú chiếc ô rơi trên mặt đất, phát hiện ra nó đã sớm đựng một tầng dày tuyết trắng.

"Đi thôi, tôi đưa anh ra ngoài."

Cận Ngụ Đình đứng đó không nhúc nhích, Cố Tân Tân dùng sức rút tay ra. "Tiểu khu này có rất nhiều người biết chúng ta, cũng có cả những người biết tôi đã từng mang Tu Tư Mân về nhà. Tôi biết có một số việc anh không hề để ý, nhưng bây giờ là cuối năm, tôi không muốn nhớ lại những chuyện thương tâm, chỉ muốn yên ổn ăn Tết."

Cận Ngụ Đình giống như vẫn không đành lòng, hai tay đặt trên bả vai Cố Tân Tân, nhưng cuối cùng vẫn thu về.

Cố Tân Tân khom lưng nhặt ô lên, một tay còn lại nắm chặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình. Người đàn ông chuyển tầm mắt xuống bàn tay kia. "Em muốn đánh tôi thật đấy à?"

"Anh luôn làm những chuyện khác người."

"Chuyện gì cơ?" Cận Ngụ Đình biết rõ còn hỏi.

Cố Tân Tân rũ chiếc ô trong tay, hoa tuyết bên trong rơi xuống lả tả. Cô nâng tay lên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt. "Anh hoàn toàn có thể tự mình về."

Cận Ngụ Đình nhận lấy ô từ trong tay cô, "Đi thôi."

Cố Tân Tân xoay người muốn quay về, nhưng bị Cận Ngụ Đình kéo lại. "Đưa tôi ra ngoài đi, chờ tôi gọi được xe rồi hẵng quay về."

"Chỉ có một đoạn đường đó thôi......" Cố Tân Tân muốn nói anh có thể tự mình đi, nhưng tuyết trên đường đã đóng lại thành một lớp băng mỏng, ngộ nhỡ Cận Ngụ Đình trượt chân....... Cố Tân Tân theo bản năng kéo cánh tay anh, không nói gì nữa.

Cận Ngụ Đình phủi tuyết trên bả vai đi, có một chút bắn vào mặt Cố Tân Tân, cảm giác lành lạnh.

Người đàn ông nhìn thấy cô đi đã được một đoạn, liền bắt lấy ống tay áo cô, kéo cô về phía mình. "Em thích đi dưới tuyết thế cơ à?"

"Không sao cả, dù sao cũng không phải mưa."

Hai người sóng vai đi về phía trước, trong tiểu khu cực kỳ thanh tĩnh, giờ này có lẽ nhà nhà đều đang đoàn tụ quây quần trong căn nhà ấm áp của mình. Cố Tân Tân đút hai tay vào trong túi áo, hai người đi ra đến ngoài, phát hiện trên đường vắng vẻ không thấy bóng dáng một chiếc xe taxi nào cả.

Cố Tân Tân hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. "Không thì anh gọi cho tổng đài đặt xe đi."

"Em không đọc tin tức hả? Gọi tổng đài đặt xe không an toàn, cướp tiền cướp sắc không thiếu."

Cố Tân Tân liếc anh một cái. "Anh cũng chỉ có một cái điện thoại trên người thôi, còn có thể cướp được cái gì, lại nói...... anh thân là nam nhi đại trượng phu, sợ cái gì hả?"

"Ngộ nhỡ là nữ tài xế thì sao?" Cận Ngụ Đình cảm thấy khả năng đó cũng không thể không có.

Cố Tân Tân nhấc môi, "Vậy phải làm sao đây? Trong nhà anh còn tài xế không?"

"Tài xế cũng là người, quanh năm suốt tháng phải đi theo tôi rồi, giao thừa cũng phải thả cho bọn họ về với người thân chứ." Cận Ngụ Đình cầm chiếc ô, dịch gần sang Cố Tân Tân hơn một chút, "Sao em có thể yên tâm cho tôi ngồi một mình trở về như vậy được nhỉ."

Anh vẫn chưa chịu dừng lại cái chủ đề này, còn làm ra khuôn mặt không thể hiểu được.

Cố Tân Tân càng lúc càng cảm thấy quái lạ. "Anh yên tâm đi, có người phụ nữ nào dám động ý đồ cướp sắc với anh chứ. Anh khỏe như vậy, đẩy một cái là cô ta văng ra xa rồi."

"Ngộ nhỡ là cả nhóm người gây án thì sao?"

Cố Tân Tân liên tục nhìn theo xe cô đi lại trên đường. "Cuối năm rồi nữ tài xế người ta cũng phải về nhà chứ, đâu ra lập nhóm gây án. Rảnh rỗi như vậy sao?"

"Biết đâu là vì ao ước sắc đẹp của tôi từ rất lâu rồi, ngày thường không hạ thủ được nên hôm nay thấy tôi lạc lõng một mình, cảm thấy đây chính là một cơ hội tuyệt vời."

Cố Tân Tân lấy điện thoại ra, mở ứng dụng thuê xe, nhanh chóng định vị chỗ hai người đang đứng. Nhưng trên màn hình hiện lên thông báo xung quanh không có xe, xem ra đều đã trở về ăn Tết rồi.

Cô kéo khăn quàng cổ từ trên đầu xuống, quấn quanh cổ. "Không thì đi tàu điện ngầm đi, tàu điện ngầm và xe buýt hôm nay chắc chắn không nghỉ."

Cận Ngụ Đình đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, "Em nói tôi ngồi xe buýt?"

"Có vấn đề gì hả? Trạm tàu điện ngầm cách đây cũng không xa."

Cận Ngụ Đình lắc đầu, "Em cứ bỏ tôi ở đây đi. Em muốn về như thế thì cứ về trước."

"Quyết định như vậy nhé." Cố Tân Tân xoay người chui ra khỏi ô, chạy được hai bước quay đầu lại nhìn, thấy Cận Ngụ Đình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có ý định muốn nhấc chân lên rời di, càng không có xoay người nhìn xem cô đã đi chưa.

Cố Tân Tân giậm chân, thật đúng là khó hầu hạ.

Người đàn ông đứng đó, sống lưng thẳng tắp, cũng không biết là đang nghĩ cái gì mà bộ dạng có vẻ khá nhập tâm. Cố Tân Tân che hai tay trên đỉnh đầu, bất tri bất giác có chút tức giận. Cuối cùng lại không nghĩ ra rốt cuộc mình đang bực mình cái gì, cô nhúc nhích chân, bực bội quay lại trước mặt Cận Ngụ Đình. "Rốt cuộc là anh muốn gì?"

Cận Ngụ Đình nhìn cô, ánh mắt sáng như sao, "Đúng rồi, còn có một chuyện này. Phía Tu Phụ Thành tạm thời em đừng manh động."

"Là sao?" Cố Tân Tân nhàn nhạt hỏi.

"Thay vì lao tâm cực khổ đi tìm chứng cứ thì chi bằng bình thản ngồi nhà chờ đợi tin tức. Nói chung là em cứ tập trung sống cuộc sống của chính mình là được."

Cố Tân Tân nghe ra có gì đó không đúng. "Anh nói rõ ràng cho tôi."

"Rồi sẽ có người đối phó với anh ta. Dù em có lao tâm cực khổ đi tìm chứng cứ thì cùng lắm cũng chỉ có thể cho anh ta một cái án tù chung thân, đến lúc đó giở chút mánh khóe còn có thể giảm nhẹ hình phạt, sau đó lại sớm được thả ra thôi." Cận Ngụ Đình nâng ô lên cao, che cho Cố Tân Tân. "Nhưng nếu như lấy một mạng đổi một mạng, hoặc là cho anh ta sống không bằng chết thì thù của Tu Tư Mân mới coi như được báo."

Ánh mắt Cố Tân Tân tràn ngập nghi hoặc nhìn anh không buông, "Cận Ngụ Đình, có phải anh muốn làm gì không?"

"Tôi có nói vậy sao?"

Cô không nhịn được kéo cánh tay anh. "Ý của anh tôi hiểu cả rồi, chuyện của Tu Tư Mân không liên quan gì đến anh, anh tuyệt đối đừng có nhúng tay vào."

Cận Ngụ Đình đặt tay lên mu bàn tay cô, lòng bàn tay anh rất lạnh. Thời tiết lạnh như vậy nhưng anh chỉ mặc đơn bạc, hẳn là đã sớm bị đông cứng. "Em chỉ cần nghe lời tôi thôi, đừng đặt bản thân vào hiểm cảnh, được không?"

"Không được." Cố Tân Tân thu tay về, túm lấy cổ áo choàng của anh, "Cận Ngụ Đình, anh không liên quan gì đến chuyện này cả. Anh đừng có làm tôi cuối năm rồi còn phải lo lắng đề phòng."

"Vì tôi sao?"

"Đừng có đánh lạc hướng, tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh đấy."

Cận Ngụ Đình chăm chú nhìn cô, "Yên tâm, tôi sẽ không động thủ."

"Được, anh đồng ý rồi đấy. Nói lời giữ lời."

"Em đang dây dưa ở trước cửa tiểu khu với tôi đấy, không muốn đi rồi sao? Không thì em dẫn tôi về nhà đi."

Cố Tân Tân buông lỏng tay, trốn tránh ánh mắt của anh. "Lát nữa tôi còn phải đưa Văn Văn về nhà, nếu con bé nhìn thấy anh nhất định sẽ lại nhớ anh trai."

Cận Ngụ Đình khẽ gật đầu. "Em về đi."

Cô lùi về sau một bước muốn đi, Cận Ngụ Đình tiến lên, kéo tay cô, nhét ô vào tay. Cố Tân Tân vội vàng trả lại, "Tôi chạy về là được rồi, anh cứ cầm đi."

"Trên đường có tuyết đọng, chạy cái gì mà chạy?"

Cận Ngụ Đình nói xong, đẩy vai Cố Tân Tân. "Đi đi, bây giờ về còn kịp xem chương trình Liên hoan chào năm mới, ba mẹ em chắc vẫn còn đang chờ đấy."

Cố Tân Tân bị anh đẩy lùi về sau hai bước, cô siết chặt ô trong tay, muốn trả lại cho anh. Người đàn ông đứng giữa một trời tuyết rơi đầy, ngũ quan có chút trở nên mơ hồ. Chóp mũi cô chua xót cực kỳ, trước mắt nổi lên lớp sương mù. Cận Ngụ Đình phất phất tay. "Có phải không nỡ bỏ lại tôi? Vậy thì cứ đưa tôi vào nhà là được rồi, cùng nhau uống trà hưởng thụ không gian ấm áp, thật tốt, cần gì phải hạ lệnh đuổi khách như vậy chứ."

Cố Tân Tân che ô rời đi, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Cô không dám quay đầu nhìn, cứ như vậy nhấc đôi chân cứng ngắc bước thẳng về phía trước.

Hoa tuyết rơi xuống mặt Cận Ngụ Đình, lành lạnh, lại giống như nước mắt rơi xuống, lạnh lẽo thấu xương.

Cận gia.

Lúc Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu đến, trong phòng khách trống vắng không có một bóng người. Cận Duệ Ngôn đưa áo khoác cho người giúp việc, lúc này mới nhìn thấy Tần Chi Song ngồi trên ghế sô pha.

"Mẹ, Hàn Thanh và tiểu Cửu đâu?"

"Một lang thang bên ngoài, một không có tâm trạng đến ăn cơm."

Cận Duệ Ngôn nhìn bốn phía xung quanh. Năm nay đúng là quá vắng vẻ rồi, Thương Lục mất tích, Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình mỗi người một ngả. Căn nhà đang đông vui tấp nập như vậy cuối cùng lại thành cái dáng vẻ này.

"Con gọi điện kêu chúng nó qua."

"Bỏ đi," Tần Chi Song khẽ lắc đầu. "Dù bọn chúng có tới thì trên mặt cả đám cũng đều như đưa tang, chúng ta cứ ăn đi thôi."

"Không được, đâu ra có cái kiểu đó?" Cận Duệ Ngôn cứng rắn, "Hôm nay là giao thừa, có phải xách cổ thì cũng phải kéo được chúng nó tới."

Cận Duệ Ngôn đi đến bên cửa sổ, lần lượt gọi cho Cận Ngụ Đình và Cận Hàn Thanh.

Cận Hàn Thanh đến trước, cơm tối ăn được một nửa Cận Ngụ Đình mới đến.

Người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, ghế bên cạnh trống không, đối diện kia cũng là ghế không người, khung cảnh đúng là thê lương vô cùng.

Tần Chi Song liên tục thúc giục bọn họ ăn nhiều một chút, Cận Ngụ Đình cầm bao lì xì đưa cho bà, "Mẹ, đây là cho mẹ."

"Có lòng ghê nhỉ."

"Chị, đây là của chị." Cận Ngụ Đình nói xong, lại đưa cho Cận Duệ Ngôn một cái.

Đàn ông sẽ không có phần, năm nay Cận Hàn Thanh thật sự không có tâm tình, cũng không nhớ được những thứ này. Anh ta nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ, tuy là Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân mỗi người một phương, nhưng ít ra anh còn biết cô ở đâu. Còn anh ta thì sao?

Từ khi Thương Lục mất tích đến bây giờ không hề có một chút tin tức, bây giờ còn đang là giao thừa, cô ấy một thân một mình ở bên ngoài, khẳng định là rất nhớ nhà đi?

Chưa biết chừng bây giờ cô đang trốn ở góc nào đó khóc.

Sao cô ấy lại cứ phải bướng bỉnh như vậy làm gì chứ? Vì sao không chịu về nghe anh ta giải thích một câu?

"Chị," Cận Ngụ Đình nhấc tay đặt lên bả vai Cận Duệ Ngôn. "Bây giờ cũng chỉ còn lại chị và anh rể, hai người nhất định phải thật hòa thuận đấy."

"Chị thấy hôm nay cậu cũng không có uống rượu, vậy mà nói mê sảng cái gì vậy?" Cận Duệ Ngôn đẩy tay anh ra.

Cận Ngụ Đình dứt khoát ôm lấy cô ấy, "Chị, em nói thật đấy. Nếu có thể thì hãy sống thật hòa thuận vào, tốt nhất là sinh một đứa nhỏ, em cũng muốn làm cậu rồi."

Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn chằm chằm cánh tay Cận Ngụ Đình, nửa người trên của Cận Duệ Ngôn đều bị Cận Ngụ Đình kéo qua. Nhìn hai người thân mật như vậy thật sự khiến anh ta khó chịu không thôi.

"Được rồi được rồi, buông tay ra đi." Cận Duệ Ngôn ghét bỏ đánh lên mu bàn tay Cận Ngụ Đình.

Đoàn Cảnh Nghiêu túm lấy cánh tay cô ấy, kéo Cận Duệ Ngôn về phía mình, ánh mắt thâm trầm lướt qua gò má Cận Duệ Ngôn thẳng tắp chiếu vào bàn tay Cận Ngụ Đình.

Thương gia.

Thương Dư Khánh rót hai chén rượu uống cạn, Thương phu nhân ngồi bên cạnh đột nhiên đặt đũa xuống.

"Làm sao thế? Đã ăn được mấy đâu."

"Còn tâm trạng gì mà ăn nữa, Thương Lục không có tin tức gì, Thương Kỳ thì không về nhà, ôi......"

"Mẹ, mẹ......"

Bên ngoài có tiếng đập cửa rầm rầm, Thương phu nhân còn tưởng mình bị ảo giác. "Có phải là Kỳ Kỳ gọi tôi không nhỉ?"

Thương Dư Khánh đặt chén rượu xuống, cũng nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, sau đó là tiếng cửa bị mở ra. Thương phu nhân nhanh chóng đứng lên, nghe được tiếng cửa ầm một cái, bà bước nhanh về phía trước, thấy được một bóng người co rúm trước cửa.

"Kỳ Kỳ!"

Thương Kỳ co rúm chỗ đó không nhúc nhích, Thương phu nhân bước nhanh về phía trước, "Chuyện gì thế này? Kỳ Kỳ?"

Thương phu nhân vội vàng dìu Thương Kỳ, cô ta suy nhược đứng đó, đầu rũ xuống. Thương phu nhân hoảng hốt gọi cô ta, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ."

Nửa bên mặt Thương Kỳ đều là máu, một con mắt còn không mở ra nổi, cuối cùng ngã vào lòng Thương phu nhân. "Mẹ, cứu con."

"Chuyện gì thế này? Con đừng làm mẹ sợ."

Thương Dư Khánh đi đến, nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta cũng bị dọa cho hoảng hồn. "Bình tĩnh trước đã, mau gọi xe đi bệnh viện."

"Đúng đúng, đi bệnh viện."

Thương Kỳ thoi thóp thở, được hai người đỡ dậy. Bên ngoài tuyết lớn, lấy đâu ra xe chứ?

Cận Hàn Thanh ngồi trước bàn ăn, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên. Từ sau khi Thương Lục mất tích anh ta chưa bao giờ dám để chế độ yên lặng.

Vừa nhìn hiển thị trên màn hình, là Thương gia gọi tới, không lẽ đã có tin tức của Thương Lục?

Người đàn ông nhanh chóng đứng dậy, ấn nghe, "Alo, mẹ."

"Hàn Thanh, không hay rồi, Kỳ Kỳ bị thương, chúng ta đang đưa con bé đến bệnh viện."

Chút hi vọng le lói trong lòng bị đánh tan, anh ta không kiên nhẫn hỏi. "Cô ta làm sao vậy?"

"Đầy mặt đều là máu, bị thương rất nặng, mẹ với ba con cũng không trông cậy được vào ai. Hàn Thanh......"

"Được, nói cho con là bệnh viện nào, con qua ngay."

Cận Hàn Thanh ngắt trò chuyện, cầm lấy áo khoác. "Thương Kỳ bị thương, con đến bệnh viện một chuyến."

Tần Chi Song không khỏi hỏi thăm một câu. "Con bé làm sao?"

"Ai biết, không chết được là được rồi."

"Cuối năm nói gở, chị thấy cậu đúng là thèm đòn." Cận Duệ Ngôn không vui lườm anh ta một cái.

"Mọi người ăn tiếp đi, con đi trước."

Toàn bộ Lục Thành sau trận mưa tuyết dường như được phủ lên một lớp áo bạc, cuối năm nên con đường trước cửa bệnh viện vắng tanh, đến ngay cả trước khoa cấp cứu cũng không có mấy người.

Lúc Cận Hàn Thanh đến nơi, Thương Kỳ đã được đẩy vào phòng hồi sức, bác sĩ đứng ngoài cửa, bộ dạng muốn nói lại thôi. Thương phu nhân gấp gáp hỏi, "Con gái tôi rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

Người đàn ông bước nhanh về phía trước, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt. "Thế nào rồi?"

"Mắt phải không giữ được."

Thương phu nhân nghe vậy, giống như bị rút cạn sức lực ngồi thụp xuống, Thương Dư Khánh dựa lưng vào vách tường, ngẩn người.

"Sao...... Sao lại có thể như vậy?"

"Trên mặt còn có ngoại thương, vết thương ở khóe mắt đã được khâu lại. Chúng tôi đã tận lực, tuy là nhãn cầu không cần bỏ đi nhưng thị lực nhất định sẽ không có cách nào khôi phục."

"Không có cách nào khôi phục là thế nào?" Thương phu nhân kéo ống tay áo của bác sĩ.

"Thị lực hoàn toàn không còn, nói cách khác thì chính là mắt phải không thể nhìn được nữa."

"Không thể nào, vì sao có thể như vậy?" Thương phu nhân đau lòng khóc thành tiếng, "Con bé còn trẻ tuổi như vậy. Bác sĩ, ông nhất định phải cứu con bé."

Cận Hàn Thanh vặn tay nắm cửa, Thương Dư Khánh và Thương phu nhân còn đang lôi kéo bác sĩ muốn ông ấy nghĩ cách. Người đàn ông đi đến trước giường bệnh, thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng, Thương Kỳ mơ mơ màng màng nằm đó. Cận Hàn Thanh rút điện thoại ra, chụp lại một tấm.

Khóe môi người đàn ông kéo ra một nụ cười lạnh, chỉ tiếc là Thương Lục không có ở đây, nếu không anh ta nhất định sẽ dẫn cô ấy đến xem.

Một con mắt đền lại đứa con đã mất của anh ta, còn rất rất xa mới đủ.

Cận Hàn Thanh lạnh lùng nhìn cô ta thêm một cái, nhét điện thoại vào trong túi rồi đi ra ngoài.

Cố gia.

Lục Uyển Huệ muốn giữ Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn ở lại một đêm, nhưng Cố Tân Tân biết Tu Thiện Văn không quen nơi lạ, hơn nữa cũng không có chỗ để ngủ, liền quyết định quay về.

Cô khởi động xe, tốc độ xe không dám để quá nhanh. Đã tối muộn nên tiểu khu rất yên tĩnh, Cố Tân Tân cho xe chạy ra khỏi tiểu khu, theo bản năng nhìn về phía Cận Ngụ Đình hồi tối vừa đứng.

May là chỗ đó trống trơn, không có lấy nửa bóng dáng của anh.

Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, nhưng cô đơn trong mắt không có cách nào giấu đi được.