Trầm Nịch

Chương 138: Phiên Ngoại 1 : Cuộc Sống Hạnh Phúc




Xuân tế (*) mỗi năm một lần lại sắp tới. Đây cũng là xuân tế lần đầu tiên sau khi Ngũ Tử Ngang đoạt quyền, y vô cùng coi trọng. Vì sao phải vô cùng coi trọng chứ? Chuyện kể rằng, trong lòng nhiếp chính vương của chúng ta vẫn có một oán niệm, đó chính là xuân tế. Y không biết đã từng ảo tưởng bao nhiêu lần dắt tay Tần Ca mang theo đối phương leo lên Thiên Ngự sơn, nghênh đón tia nắng sớm đầu tiên. Mỗi lần vừa nghĩ tới trên người Tần Ca rắc đầy ánh nắng màu vàng kim sẽ đẹp biết bao, Ngũ Tử Ngang liền ngây ngất không thôi.

(*) xuân tế: cuộc cúng lễ thần thánh vào mùa xuân

Hơn nữa y còn đặc biệt ảo tưởng một đoạn. Chính là Tần Ca leo núi mệt mỏi, y vươn tay nói: “Hoàng thượng, thần đỡ ngài đi lên.” Sau đó Tần Ca cũng rất là ngượng ngùng vươn tay ra, y nắm tay Tần Ca, nhân cơ hội sờ sờ, Tần Ca lườm y một cái, y cười cười vô lại với Tần Ca… Một màn “tình thơ ý họa” cỡ nào chứ.

Tóm lại, nhiếp chính vương của chúng ta có một ảo tưởng rất hạ lưu như thế, đặc biệt sau khi y biết tâm ý Tần Ca lại càng thường xuyên ảo tưởng đủ loại cảnh tượng hạ lưu, xuân tế này chính là một trong đó. Đương nhiên, nhiếp chính vương là tuyệt đối không dám nói với Tần Ca. Đừng nói Tần Ca có thể “ngượng ngùng” vươn tay hay không, không cho y một cước đạp đến dưới chân núi y đã nên cười trộm rồi.

Sau khi từ Lương châu trở lại kinh thành, Ngũ Tử Ngang bởi vì đủ loại nguyên nhân thế này hoặc thế nọ từ đầu đến cuối chưa từng cùng đi xuân tế với Tần Ca. Đây không chỉ là tiếc nuối của y cũng là áy náy của y. Cho nên, bởi vì quá nhiều lý do, nhiếp chính vương lần này nói cái gì cũng muốn cùng Tần Ca đi xuân tế. Từ tháng mười năm trước, Ngũ Tử Ngang đã bắt đầu bận chuyện xuân tế. Địa điểm chọn ở Thiên Ngự sơn, có núi mới có thể thực hiện ảo tưởng nào đó của y mà.

Tần Ca hiện nay là hoàng đế “đáng thương” bị đoạt quyền, tiểu hoàng đế lại quá nhỏ, nhiếp chính vương Ngũ Tử Ngang nắm giữ triều chính, sau lưng không biết có bao nhiêu người chỉ vào cột sống y mà mắng. Mắng y vong ân phụ nghĩa, lòng muông dạ thú. Nói chung, khó nghe thế nào mắng thế ấy. Ngũ Tử Ngang đã sớm luyện thành một thân công lực lưu manh mắt điếc tai ngơ, dù sao chỉ cần Tần Ca không mắng y là được, những người khác, không đếm xỉa.

Đã nắm giữ triều chính, vậy chuyện phải quản hiển nhiên cũng rất nhiều. Nhưng Ngũ Tử Ngang cảm thụ sâu sắc bài học kinh nghiệm Tần Ca làm hoàng đế lúc ấy. Y bố trí phần lớn việc cho nội các và đủ loại quan lại. Y mới không để cho chính mình bận đến không có thời gian cùng “vợ” và nhi tử đâu.

Ra từ Đông Noãn các, Ngũ Tử Ngang chạy thẳng tới Nhân Tâm đường. Nhi tử thời gian trước nhiễm phong hàn, hai ngày nay mới khỏi. Ngũ Tử Ngang đau lòng vô cùng. Nếu không phải là Tần Ca không thích y để lỡ triều chính, hôm nay vẫn còn chăm sóc nhi tử tại Nhân Tâm đường đấy. Vừa vào Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang liền hỏi: “Hoàng thượng hôm nay thế nào?”

“Bẩm nhiếp chính vương bệ hạ, hoàng thượng hôm nay khá hơn nhiều, vừa rồi còn chơi ấy, bây giờ được thái hoàng ôm đến thiên thính cho uống nước rồi.”

Vừa nghe nhi tử hôm nay không làm sao, Ngũ Tử Ngang yên tâm, vội vàng vào thiên thính. Vừa vào phòng, y liền nhìn thấy Tần Ca đang ôm nhi tử cho uống nước. Nhi tử nhìn thấy y lập tức vươn tay, phun thìa ra.

“Phụ thân.”

Trái tim Ngũ Tử Ngang cũng sắp nát. Vội vàng tiến lên ôm lấy nhi tử, sờ sờ trán nhi tử. Có mồ hôi, nhưng âm ấm man mát, không phỏng tay giống mấy ngày hôm trước.

“Dung Khâu đã tới. Nói mấy ngày nay lại chú ý một chút, Tử Quân sẽ không sao.” Tần Ca buông bát, nói.

Ngũ Tử Ngang hôn hôn nhi tử: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Hôm nay lúc nghị sự với các đại thần ta đây trong lòng vẫn là không yên lòng, chỉ sợ nó lại sốt.”

“Phụ thân, không đọc sách, không đọc sách có được không.” Tử Quân mềm nhũn yêu cầu.

Ngũ Tử Ngang hôn thật mạnh mấy cái trên khuôn mặt mềm mại của nhi tử, nói: “Không đọc sách không đọc sách, Tử Quân tháng này cũng không đọc sách.”

“Tử Ngang.” Tần Ca không vui.

Ngũ Tử Ngang vội vàng xin cho nhi tử: “Tử Quân bị bệnh chừng mấy ngày, ngươi cho nó dưỡng bệnh đi. Một tháng không đọc sách cũng không sao đúng không?”

Tần Ca trừng y: “Ngươi lại tùy theo nó.”

Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh hắn, cười trấn an: “Tử Quân là bảo bối của chúng ta, thỉnh thoảng tùy theo một lần cũng không sao mà.”

“Phụ phụ, ôm.” Tiểu hoàng đế vội vàng nịnh nọt.

Tần Ca ôm nhi tử, thổi thổi mũi nhi tử, xem như là đồng ý. Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu rất là cao hứng. Mặc dù bé mới chỉ có ba tuổi, nhưng bởi vì thân phận bé, phụ hoàng bé từ khi bé vừa mới biết nói đã cả ngày ép bé đọc thơ đọc văn học đạo đế vương. Cho nên tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu còn nhỏ tuổi đã biết làm sao tìm được cơ hội lười biếng.

Ngáp một cái, Tần Gia Hựu vừa bệnh nặng một phen, lại chơi hơn nửa ngày nên mệt nhọc. Ngũ Tử Ngang lập ôm bé về, dỗ bé đi ngủ. Bỏ lỡ trưởng thành lâu như vậy của nhi tử, Ngũ Tử Ngang lúc nào cũng lúc nào cũng nắm chắc mọi cơ hội đền bù nhi tử. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc y dỗ nhi tử, Tần Ca nhàn nhạt cười. Rời khỏi triều đình, cuộc sống bây giờ lại là hắn khát vọng rất lâu rất lâu.

Trong khi phụ thân dỗ vỗ về, Gia Hựu thiếp đi, Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử trở về phòng ngủ nhỏ của nhi tử, lại vỗ nhẹ một trận lúc này mới rời đi. Diêm Nhật thị vệ bên người Tần Gia Hựu làm hết trách nhiệm canh giữ bên giường tiểu hoàng đế, chờ bé tỉnh ngủ. Từ trong phòng ngủ của nhi tử đi ra Ngũ Tử Ngang lại quay về thiên sảnh, Tần Ca đang ở chỗ này. Thường ngày Tần Ca phần lớn đọc sách đánh đàn tại thiên sảnh, hắn lúc này đã không còn sợ tiếng đàn tiết lộ tình cảm của hắn.

Ngũ Tử Ngang vừa tiến đến, Tần Ca liền hỏi: “Lão thái thái vẫn còn không chịu tiến cung?”

Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh hắn, bất đắc dĩ nói: “Bà cô không rõ chân tướng, bà sợ bà vừa tiến cung người khác mắng ta càng thêm hung ác.” Vừa nói xong, y lập tức nói với Tần Ca: “Không cho ngươi áy náy, ta là phải chờ sau mấy năm thấy những người đó biến sắc mặt thế nào đây.”

“Lưu manh.” Tần Ca cười cười, quên đi, chuyện Ngũ gia vẫn là giao cho Ngũ Tử Ngang giải quyết đi. Ngũ Tử Ngang kéo Tần Ca vào trong lòng, thoải mái mà thở hắt ra. Cuộc sống bây giờ cũng là y chờ đợi đã lâu.

“Bà cô nhớ Tử Quân, hôm qua ta về phủ nhìn bà, bà ra sức dặn dò ta có rảnh mang Tử Quân thăm bà. Ngươi nói huyết mạch thật là một thứ kỳ lạ, bà rõ ràng không biết thân thế Tử Quân, nhưng vừa thấy nó đã thích vô cùng. Tử Quân thời gian này sinh bệnh, bà mỗi ngày cầu phúc cho Tử Quân tại Phật đường, thấy vậy ta mấy lần cũng nhịn không được muốn nói việc này cho bà.”

Tần Ca giương mắt: “Nếu không ngươi cứ nói cho bà đi.”

Ngũ Tử Ngang lại lắc lắc đầu: “Vẫn chưa tới lúc. Đợi thời cơ, ta sẽ nói cho bà.”

Tần Ca vừa nghe, cũng không muốn nói nhiều, ngược lại nói: “Xuân tế ấn quy củ là phải hoàng đế đích thân tới, năm nay ngươi có tính mang Tử Quân đi?”

Ngũ Tử Ngang lập tức nói: “Đương nhiên không mang theo. Tử Quân vừa mới khỏi bệnh sao có thể lại để nó bị gió, huống hồ gió trên núi lại lớn, thổi nó làm sao bây giờ? Ngươi là thái hoàng, từ ngươi thay Tử Quân không gì đáng trách, lại nói, xuân tế cùng ngươi là chuyện ta đợi rất nhiều năm, cho dù là nhi tử cũng không thể quấy rối. Bây giờ ai dám nói một chữ ‘không’?”

“Lưu manh.” Tần Ca cười, hắn sao lại không biết tâm tư nào đó của Ngũ Tử Ngang. Ngũ Tử Ngang cười hì hì, tuyệt không che giấu cái lưu manh của mình, cắn môi Tần Ca nói: “Ngươi không phải thích lưu manh ta đây?”

Tần Ca dùng sức cắn môi Ngũ Tử Ngang, sau đó liền quấn quít lấy đối phương. Thân thể nằm trên giường, Tần Ca ở dưới thân Ngũ Tử Ngang hôn sâu với y, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Gian ngoài, Khổng Tắc Huy đứng ở góc tường lôi Ôn Quế rời đi, nhiếp chính vương bệ hạ là sẽ không hi vọng có người ở bên ngoài nghe góc tường. Thực ra hắn lần này là nhìn lầm Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang không phải cái loại người tùy thời tùy chỗ động dục, y chỉ là muốn ôm Tần Ca thân thiết, hôn một cái, trong khoảng thời gian nhi tử sinh bệnh này hai người cũng không có tâm tình thân thiết, bây giờ cơ thể nhi tử khỏe rồi, đương nhiên phải đền bù đền bù, chẳng phải vậy sao?

“Ưm…” Thở hổn hển, Tần Ca đẩy Ngũ Tử Ngang ra, “Ban ngày ban mặt, đừng.”

Ngũ Tử Ngang giật tay Tần Ca lại, liếm hôn cổ hắn: “Vậy có làm sao? Ai quy định ban ngày ban mặt ta không thể hoan hảo với ngươi? Yên tâm, Khổng Tắc Huy và Ôn Quế chắc chắn đều dọn người linh tinh đi rồi.”

“Đường đường nhiếp chính vương… Ưm… Ban ngày ban mặt đừng…” Lời của Tần Ca cũng không nói ra được, bởi vì bị một vị lưu manh ngăn chặn. Y phục trên người chưa qua chốc lát đã rời khỏi thân thể mình, trên miệng Tần Ca nói không muốn nhưng trên hành động lại cũng là phóng túng. Giương cổ lên cho người này có thể càng sâu vào nhấm nháp gáy mình, Tần Ca một chút cũng không giấu giếm sự vui sướng của mình, đương nhiên, một gã cũng sẽ không cho hắn giấu giếm, người này thế nhưng thích nhất nghe tiếng kêu Tần Ca ở dưới thân mình không khống chế được, mỗi lần đều có thể khiến y thú tính đại phát.

Bởi vì một số nguyên nhân ngày trước, Tần Ca về chuyện tình dục ưa thích có chút đau, hai ngón tay Ngũ Tử Ngang ra vào trong nhị huyệt Tần Ca mấy chục cái, thấy chỗ đó đã ươn ướt, y liền rút ngón tay ra đỡ thứ cứng rắn của chính mình trực tiếp cạy mở thân thể Tần Ca. Tần Ca đau đến nhíu mày, đôi chân lại vòng chặt eo Ngũ Tử Ngang. Ngũ Tử Ngang bây giờ chính là rất có kinh nghiệm, ngừng một chút giữa chừng, sau đó y lại hăng hái vọt vào toàn bộ, khống chế lực đạo vừa vặn, vừa khiến Tần Ca cảm thấy đau, cũng sẽ không làm bị thương Tần Ca.

Một tay nhẹ nhàng làm Tần Ca không chỉ không có mềm đi, trái lại càng thêm thẳng cứng dục vọng, phần eo Ngũ Tử Ngang chậm rãi ra vào. Trong cúc nhị càng lúc càng trơn, Ngũ Tử Ngang bỗng nhiên rút ra, lại trong nháy mắt toàn bộ cắm vào. Tần Ca hét to hai tiếng, thân thể trở nên đỏ bừng, tiếp đến, bên trong phòng liên tục không ngừng vang lên tiếng rên rỉ của Tần Ca, hoàn toàn sa vào trong kích tình Ngũ Tử Ngang gây cho hắn.

Nhìn Tần Ca dưới thân y bày ra mị thái chỉ có y mới có thể nhìn thấy, nghe Tần Ca không hề kiềm chế hoan tình kêu la, trong lòng Ngũ Tử Ngang căng ra đến tràn đầy. Một tay lưu luyến sờ qua lại trên bụng Tần Ca có vết rạn da mang thai lờ mờ, Ngũ Tử Ngang phóng túng dục vọng của mình, bởi vì đây là Tần Ca thích nhất. Mấy tháng Tần Ca mang thai y không bên người, đây là tiếc nuối trong lòng hai người, nhưng nếu muốn Ngũ Tử Ngang lựa chọn, cho dù trên tay y bây giờ còn có một quả phượng đan, y cũng tuyệt đối sẽ không lại cho Tần Ca ăn, đau khổ Tần Ca chịu khi đó, chịu đựng một lần là đủ.

Bởi vì nhi tử sinh bệnh, hai người mấy ngày không hoan hảo rất nhanh bắn ra trong thoải mái mà đối phương mang cho mình. Cũng không có lập tức rời khỏi từ trong cơ thể Tần Ca, Ngũ Tử Ngang tỉ tỉ mỉ mỉ hôn môi Tần Ca và thân thể hắn. Có thể dựa vào nhau cùng một chỗ hạnh phúc như thế này, là y từng nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Tần Ca.”

“Ừ?”

Dưới nụ hôn của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca buồn ngủ. Hạ xuống một nụ hôn trên mắt Tần Ca, Ngũ Tử Ngang mắt chứa mong đợi nói: “Trước đây ta ngày ngày ngóng trông có thể sớm một ngày làm quyền thần dưới một người trên vạn người, bây giờ mục đích đạt được. Nhưng mà vừa rồi, ta lại có một mục tiêu.”

“Cái gì?” Tần Ca mở mắt ra, trong mắt là cười, là vui mừng nhàn nhạt lại không kiềm chế.

Gặm một cái thật mạnh trên miệng Tần Ca, Ngũ Tử Ngang cười nói: “Ta muốn có một ngày có thể ở trên Thiên Ngự sơn hướng về phía thiên hạ này hô to ‘Ta yêu Tần Ca’ ‘Tần Ca là vợ của ta’!”

Mắt Tần Ca híp lại: “Cái gì?”

Ngũ Tử Ngang cười hì hì, khí thế yếu đi: “Ta là vợ ngươi, vợ ngươi.”

“Vậy còn tạm được.”

Vỗ vỗ Ngũ Tử Ngang bảo y ra, Tần Ca lười biếng nói: “Muốn tắm rửa.”

“Ta sai bọn họ lập tức chuẩn bị.”

Từ trong cơ thể Tần Ca chậm rãi lui ra ngoài, Ngũ Tử Ngang tùy tiện choàng cái áo khoác liền đi ra ngoài. Kéo thảm qua đắp hạ thân trần trụi của mình, nụ cười trên mặt Tần Ca sâu hơn: “Lưu manh này.”



Ngủ hai canh giờ, Tần Gia Hựu tỉnh, còn chưa có mở mắt ra bé đã vươn cánh tay kêu: “Nhật Nhật Nhật Nhật.” Lập tức, bé liền bị người bế lên.

“Bệ hạ.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tần Gia Hựu nhắm mắt lại cọ cọ gáy đối phương: “Đi tiểu.”

Ma ma lập tức nhấc bô gỗ tới, sau khi các ma ma lui ra, Diêm Nhật cởi quần của tiểu hoàng đế, ôm bé đi tiểu. Nước tiểu trong suốt từ trong tiểu kê kê của tiểu hoàng đế vẩy ra, chính xác rơi vào trong bô gỗ. Đợi bé đi tiểu xong, Diêm Nhật lau sạch sẽ cho tiểu hoàng đế, lại mặc quần vào.

“Nhật Nhật, khát.”

Gọi ma ma đi vào nhấc bô gỗ, Diêm Nhật rửa tay lại ôm tiểu hoàng đế cho bé uống nước. Phải nói Diêm Nhật, không chỉ là thị vệ bên người tiểu hoàng đế, càng là người hầu bên cạnh bé. Thường ngày gã vừa phải bảo vệ an nguy của tiểu hoàng đế, lại phải hầu hạ sinh hoạt thường ngày của tiểu hoàng đế. Nhưng Diêm Nhật chưa từng có bất luận bất mãn gì, gã thích hầu hạ hoàng thượng, thích hầu hạ bảo bối thái hoàng trăm cay nghìn đắng mới sinh hạ được.

Uống nước xong, Tần Gia Hựu mới mở hai mắt ra, ngáp một cái. Diêm Nhật khẽ lắc bé, hỏi: “Bệ hạ có muốn lại ngủ một lát hay không?”

“Không ngủ. Nhật Nhật, bay bay.” Nhịn chừng mấy ngày, tiểu hoàng đế cuối cùng cũng khỏi bệnh không nhịn được nữa.

Vẻ mặt Diêm Nhật khó xử: “Hoàng thượng, ngài vừa khỏi, bên ngoài lạnh.”

“Nhật Nhật, bay bay, khỏi rồi khỏi rồi.” Tiểu hoàng đế bĩu môi, muốn bay.

Diêm Nhật không thể không tiếp tục dỗ: “Hoàng thượng, bên ngoài lạnh, ngài nếu lại nhiễm phong hàn thì lại phải uống những thứ thuốc đắng ngắt ấy. Ngài bị bệnh, nô tài đau lòng, ngài lại nhịn nhịn, chờ ngài hoàn toàn khỏe hẳn nô tài mang ngài bay.”

“Nhật Nhật, bay bay…” Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu dùng tuyệt chiêu, làm nũng.

Diêm Nhật nói không nên câu cự tuyệt.

“Nhật Nhật Nhật Nhật…”

Cắn cắn răng, Diêm Nhật cầm lấy nhất cái chăn nhỏ che kín tiểu hoàng đế, ôm tiểu hoàng đế ra khỏi phòng.

“Nhật Nhật Nhật Nhật…” Tiểu hoàng đế chỉ lộ ra hai con mắt ôm Diêm Nhật cười ha hả vẫn gọi. Nghe thấy tiếng cười của hoàng đế, Diêm Nhật cảm thấy cho dù sẽ bị vương gia và thái hoàng đánh bằng roi, gã cũng đáng.

Nhưng Diêm Nhật hiển nhiên là quá lo lắng. Tiểu hoàng đế Gia Hựu chắc chắn sẽ không nói với hai vị cha ruột của mình bé bay bay bên ngoài, Ôn Quế và Khổng Tắc Huy lại càng không phải người sẽ lắm miệng, huống chi bọn họ đương nhiên rõ ràng nhất định là hoàng đế bệ hạ quấn Diêm Nhật đòi bay. Còn những người khác, càng không dám lắm miệng trước mặt thái hoàng và nhiếp chính vương, ai dám hại Diêm thống lĩnh bị phạt, sẽ chờ bị tiểu hoàng đế xử trí đi.

Tần Gia Hựu buồn bực hơn mười ngày trong phòng cười ha ha ha không ngừng trong lòng Diêm Nhật, bên ngoài rất lạnh, mặt Diêm Nhật tái nhợt giống như dĩ vãng, nhưng trong mắt lại là vui sướng rõ ràng, vui sướng được tiểu hoàng đế cần.

“Nhật Nhật Nhật Nhật, cao, cao.”

“Ôm chặt, bệ hạ.”

Diêm Nhật ôm tiểu hoàng đế nhảy thẳng lên ngọn cây, tiếng cười của Tần Gia Hựu vang vọng Nhân Tâm đường.

Trong phòng ngủ của thái hoàng, Tần Ca nằm trong lòng Ngũ Tử Ngang lười biếng mở miệng: “Tử Quân lại bảo Diêm Nhật mang nó ra ngoài bay?”

“Ta sai Diêm Nhật ôm nó về.” Ngũ Tử Ngang nói xong liền muốn xuống giường, Tần Ca ngăn cản y.

“Ngươi sai hắn ôm Tử Quân về, đợi một lát Tử Quân lại bảo Diêm Nhật lén lút dẫn nó ra ngoài bay. Ngươi còn không hiểu nhi tử của ngươi sao?”

Ngũ Tử Ngang thu chân về trong chăn, Tần Ca lại nói: “Diêm Nhật có chừng mực, mặc kệ bọn họ.”

Suy nghĩ một chút cũng phải, nhưng Ngũ Tử Ngang vẫn không yên lòng, cao giọng hô ra ngoài: “Ôn Quế, ngươi nói cho Diêm Nhật, hoàng thượng bệnh vừa khỏi, đừng bay quá lâu.”

“Dạ.”

Một lần nữa ôm Tần Ca, Ngũ Tử Ngang mặc kệ hai người bên ngoài nọ, Tần Ca gối lên trên bụng y hỏi: “Ngươi tính toán khi nào để Tử Quân tập võ? Ta coi nó thích bay như thế, vậy khinh công nhất định có thể luyện tốt.”

Ngũ Tử Ngang không sốt ruột lắm nói: “Nói sau đi. Tử Quân là hoàng thượng, bây giờ thiên hạ thái bình, bên cạnh nó lại có tiểu quỷ bảo hộ, học mấy chiêu phòng thân là đủ rồi.”

Tần Ca lườm y: “Ngươi chính là không muốn nó chịu khổ. Nó là hoàng thượng, chỉ học mấy chiêu phòng thân sao có thể đủ?”

Ngũ Tử Ngang vội vàng nhéo nhéo eo Tần Ca, khuôn mặt tươi cười: “Được được được, nếu Tử Quân thích, ta đương nhiên tìm cho nó một sư phó giỏi dạy nó. Nhưng nếu nó không thích, ngươi ta cũng đừng miễn cưỡng. Nó là hoàng đế, sau này lấy quốc sự làm trọng, tập võ hay không cũng không quá quan trọng.”

“Ngươi chính là sủng nó.”

“Tử Quân là nhi tử ngươi sinh cho ta, ta yêu mẹ của nhi tử ta, đương nhiên phải sủng nhi tử rồi.”

“Lưu manh.”

“Khà khà, ngươi không phải thích lưu manh ta đây?”

Tần Ca nhéo một cái trên cánh tay rắc chắc của Ngũ Tử Ngang: “Ngươi là càng lúc càng lưu manh, tính tình Tử Quân là mười phần mười giống ngươi.”

“Ha ha ha, nếu không sao là nhi tử ta chứ.”

Nhiếp chính vương bệ hạ có con vạn sự đủ ôm thái thượng hoàng tình ý đậm đà trên giường, chỉ ngóng trông nhi tử mau chút lớn lên, y có thể một thân vô sự cùng vợ.

Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu bị phụ thân và phụ phụ của chính mình biết mình đang bay bay cũng không dám quá làm càn, mặc dù còn chưa có bay đủ, nhưng lúc Diêm Nhật ôm bé về phòng bé không ầm ĩ, mà là muốn Diêm Nhật hứa với bé ngày mai còn muốn bay, Diêm Nhật đương nhiên là đồng ý. Khổng Tắc Huy nghe ngoài phòng thì lắc đầu suốt, tiểu hoàng đế ăn sạch Diêm Nhật, sau này có Diêm Nhật đau đầu.

Tiểu hoàng đế bay xong đói bụng, Diêm Nhật sai thị nữ của tiểu hoàng đế đi lấy đồ ăn. Tiểu hoàng đế vui tươi hớn hở cưỡi trên cổ Diêm Nhật, chờ thức ăn đến.

“Nhật Nhật, ngày mai còn muốn bay bay.” Rất sợ Diêm Nhật quên mất.

“Nô tài sẽ không quên.”

Tiểu hoàng đế cười, nước miếng suýt nữa rơi vào mặt Diêm Nhật.

Rất nhanh, thị nữ lấy tới thức ăn, sau đó như cũ lui ra, tiểu hoàng đế ngoài cha và phụ hoàng của mình ra, cũng chỉ cho phép Diêm Nhật cho bé ăn cơm. Để tiểu hoàng đế ngồi trên đùi mình, Diêm Nhật trước tiên ăn một lần mỗi món, không có độc, gã lúc này mới bón tiểu hoàng đế ăn cơm. Tiểu hoàng đế rất kén ăn, trước mặt phụ hoàng bé bé không dám kén chọn, nhưng những người khác bé sẽ mặc kệ, cho dù là cha bé cho bé ăn, bé không thích ăn chính là không ăn.

Nhìn Diêm Nhật gắp lên sơ củ cải, tiểu hoàng đế quay đầu: “Không ăn không ăn, không ngon.”

“Bệ hạ…” Diêm Nhật bắt đầu màn cầu xin mỗi ngày.

“Không ăn không ăn.” Tiểu hoàng đế che miệng lại luôn.

“Bệ hạ, nô tài vừa nếm thử, không có vị củ cải.”

“Nhật Nhật gạt người, không ăn.” Tiểu hoàng đế không chịu thả tay xuống.

Diêm Nhật không có cách nào, gã ăn một miếng nhỏ, biểu hiện ăn rất ngon nuốt xuống, sau đó đút tới bên miệng tiểu hoàng đế: “Bệ hạ, ngài nếm thử, thật sự không có vị củ cải. Sơ củ cải này là lấy canh gà nấu nhừ. Nô tài không lừa ngài.”

“Nhật Nhật ăn củ cải, ta không ăn.”

“Bệ hạ, ngài nếm một miếng.”

“Không ăn, Nhật Nhật xấu, không ăn.”

Khổng Tắc Huy nghe bên ngoài là trợn trắng mắt, y đã nói Diêm Nhật kiếp này cũng không có ngày thoát ra. Nhưng mà mặc dù Khổng Tắc Huy bên ngoài nghe thấy rất muốn nói cho thái hoàng hoàng đế bệ hạ lại kén ăn, nhưng Diêm Nhật lại không cảm thấy buồn bực một chút nào. Gã vừa dỗ vừa cầu xin, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu rốt cuộc ăn một miếng sơ củ cải. Mùi vị vẫn là mình không thích, Tần Gia Hựu sau đó lại nói không ăn nữa, Diêm Nhật đương nhiên là tiếp tục dỗ. Dỗ đến sau cùng, Tần Gia Hựu ăn non nửa đĩa sơ củ cải, còn ăn một ít món bé không thích ăn. Ăn no bụng, tiểu hoàng đế rất tức giận chỉ chỉ thức ăn còn lại của bé, phạt Diêm Nhật.

Diêm Nhật ôm tiểu hoàng đế, ăn toàn bộ thức ăn còn dư lại của tiểu hoàng đế. Nhìn Diêm Nhật ăn sạch sẽ, vẻ giận dữ trên mặt tiểu hoàng đế mới chuyển thành tươi cười. Xuống từ trên đùi Diêm Nhật, tiểu hoàng đế muốn đi ra ngoài tản bộ, Diêm Nhật nhắm mắt theo đuôi, rất sợ bé ngã. Nhìn Diêm Nhật theo sau mông tiểu hoàng đế, trong lòng Khổng Tắc Huy vui mừng khi đó thái thượng hoàng không có phái Ôn Quế đi hầu hạ tiểu hoàng đế.

Yên tâm giao nhi tử cho Diêm Nhật, Ngũ Tử Ngang cùng Tần Ca dùng bữa tối trong phòng, từ buổi chiều đến sáng sớm hôm sau, hai người cũng không ra khỏi phòng. Thân Mộc cùng Hà Hoan đi Cẩm Đà tự tế bái Phượng Minh vương đã qua đời, cho nên mấy ngày nay Ôn Quế liền vất vả một chút, mỗi ngày đều phải đi qua. Tiểu hoàng đế ngủ trong khi Diêm Nhật đung đưa, Diêm Nhật cơ hồ bị quấn cả ngày lúc này mới có thời gian lấp đầy bụng của mình. Chút thức ăn tiểu hoàng đế còn dư lại đâu đủ hắn ăn.