Trầm Nịch

Chương 144: PN 1 - Chương 7




Đi một chút lại dừng, nghỉ ngơi vui đùa, lộ trình vốn tối đa ba ngày chính là bị Ngũ Tử Ngang đi sáu ngày mới đến huyện Thiên Ngự. Trong con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Ngũ Tử Ngang để Tần Ca đặt lên tay y vào hành cung, cũng trực tiếp yêu cầu y muốn ở cùng tẩm cung với thái hoàng. Hai người trước mặt các thần tử cơ hồ không có cử chỉ vô cùng thân thiết gì, huống chi dọc theo đường đi Tần Ca vẫn là bộ dáng đế vương nghiêm túc lạnh lùng ấy, cho nên các triều thần thế nào cũng không dám suy nghĩ theo hướng đó, vì vậy đối với chuyện nhiếp chính vương bệ hạ muốn ở cùng một tẩm cung với thái thượng hoàng bọn họ cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nhiếp chính vương có phải không yên lòng thái thượng hoàng ở “một mình” hay không, đương nhiên, lời này là dễ nghe, khó nghe chính là nhiếp chính vương bệ hạ muốn thời khắc giám thị thái thượng hoàng.

Cùng Tần Ca thoải mái ngâm nước trong bể tắm tại hành cung. Ngũ Tử Ngang ở trong phòng hai tay ôm Tần Ca rất hạnh phúc, chỉ thiếu nước lăn lộn trên mặt đất. Lần hành trình này y không biết ảo tưởng bao nhiêu lần, cũng bởi vậy y bây giờ vô cùng vui mừng, vô cùng kích động, đương nhiên cũng vô cùng hưng phấn. Nếu không phải tế trời là việc lớn, y không thể không lăn lộn mấy ngày trên giường trong hành cung.

Tần Ca chỉ mặc một cái áo lót đỏ thẫm tựa vào trong lòng Ngũ Tử Ngang cũng mặc một chiếc áo lót đỏ thẫm, trên người đắp thảm dày, tóc dài xõa ra. Mũ ngọc của Ngũ Tử Ngang cũng lấy xuống, tóc tản mát bên người giao với Tần Ca. Ngũ Tử Ngang ngồi dựa trên giường, Tần Ca ở trong ngực y, hai người khẽ nói lời bí mật, thỉnh thoảng cười mấy tiếng. Vẻ mặt hai người nhìn qua không giống như là đi ra tế trời, ngược lại giống như là một đôi tình nhân đi du ngoạn. Đương nhiên, đối với hai người mà nói cũng không sai mà chính thế.

Cuốn tóc Ngũ Tử Ngang, khóe miệng Tần Ca mỉm cười nói: “Có đôi khi ngẫm lại, ta luôn cảm thấy Tử Quân là ông trời ban cho ta.”

“Nói thế nào?” Môi dán dái tai Tần Ca, Ngũ Tử Ngang hỏi.

Nghĩ đến những gì đã trải qua, Tần Ca cảm khái nói: “Lúc trước, ta chính là tại tòa hành cung này gặp được cha con Dung Khâu, sau đó hồi kinh, ngươi đưa ra chuyện vịnh xuân yến. Lúc ấy biết Liễu Song có thai, trong lòng ta phiền, liền đi Cẩm Đà tự tĩnh tĩnh tâm, vậy mà lại gặp phải Hà Hoan. Lúc đó vừa thấy hắn ta đã thích hắn, bây giờ nghĩ lại, đây là huyết thống đi.”

Ngũ Tử Ngang khẽ hôn dái tai Tần Ca, nghe hắn nói tiếp, không lên tiếng quấy rầy.

Cười cười, Tần Ca nói tiếp: “Lại về sau, Phượng Minh vương gặp chuyện không may, Hà Hoan giao cái hộp kia cho ta, tất cả đều là nước chảy thành sông như thế. Ông trời trước tiên cho ta một Dung Khâu biết thuật điều dưỡng, sau đó lại đưa Hà Hoan đến bên cạnh ta khiến ta có thể có được phượng đan. Mà trước khi tất cả những chuyện này xảy ra Việt Lặc Sở lại đưa Việt Lặc Vân Sơn đến chỗ ta trước, để hắn giúp ta che giấu. Lại có lão thái sư sau khi ta có thai giúp ta xử lý triều chính. Thiên thời địa lợi nhân hòa, ta đều có, ngươi nói, Tử Quân có phải ông trời đặc biệt ban cho ta hay không? Từ Việt Lặc Vân Sơn ông trời đã sắp xếp hết thảy cho ta rồi.”

Ngũ Tử Ngang thở sâu một hơi, khẽ cắn dái tai Tần Ca: “Đúng vậy, Tử Quân là bảo bối ông trời ban cho chúng ta, nhưng ngươi lại thiếu chút nữa hù chết ta, cũng làm ta tiếc nuối cả đời. Ta không có nhìn Tử Quân của chúng ta lớn lên từng ngày trong bụng ngươi, kiếp này ta cũng không thể có cơ hội này nữa. Cho dù có, ta cũng không nỡ ngươi lại chịu khổ, ngươi nói, ngươi có phải nợ ta rất nhiều hay không? Ta bây giờ chỉ có thể tưởng tượng khi bụng ngươi mỗi một ngày đều to lên như thế nào.”

Tần Ca quay đầu, nụ hôn của Ngũ Tử Ngang vừa lúc dừng tại miệng hắn. Nụ hôn tinh tế, không kịch liệt, lại vô cùng triền miên. Nụ hôn kết thúc, Tần Ca áy náy nói: “Xin lỗi, chuyện Tử Quân ta không nên gạt ngươi. Nhưng khi đó ta sợ mình sẽ chết, sợ ngươi chịu không nổi, cho nên…” Môi bị chạm phải, Tần Ca không nói nữa.

“Cho nên ta bây giờ muốn phạt ngươi, giam ngươi, khóa lại, khiến ngươi cũng không có cơ hội gạt ta nữa.” Má dính sát vào má Tần Ca, Ngũ Tử Ngang khàn giọng nói: “May mà Khổng Tắc Huy bọn họ không có nghe ngươi, nếu không ta nhất định sẽ trách ngươi một đời. Ngươi không biết trên đường ta từ Nữ Trinh gấp trở về trong lòng sốt ruột thế nào sợ bao nhiêu. May mắn ta còn kịp, còn kịp thấy bộ dáng ngươi mang thai, còn kịp lúc ngươi sinh hạ Tử Quân. Tần Ca… Tần Ca… Ta trước đây sao lại ngốc như vậy chứ? Sao không phát hiện tâm tư ngươi chứ? Sớm một chút phát hiện tâm tư ngươi, ngươi ta cũng không đến mức lãng phí nhiều thời gian như vậy. Nếu không ta sẽ không đi Lương châu gì gì, ngươi không biết ba năm ta ở tại Lương châu gian nan thế nào. Muốn về kinh, lại không dám, chỉ sợ ngươi hiểu lầm.”

Tần Ca chủ động hôn Ngũ Tử Ngang: “Ta biết, ta bây giờ đã biết.”

“Ngươi ấy à…”

Lại là một nụ hôn triền miên, tại hành cung này, tại nơi không ai quấy rầy này, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang thỏa thích hồi ức quá khứ, thân tình mà nói ra tình của mình đối với đối phương, yêu của mình đối với đối phương.

Đem bàn tay thiếu ấm áp của mình vào bên trong vạt áo Ngũ Tử Ngang sưởi ấm, Tần Ca lần đầu tiên thổ lộ: “Năm mười ba tuổi, ta phát hiện mình có dục vọng đối với ngươi, không chỉ có dục vọng, thậm chí là khát vọng ngươi có thể đối xử với ta giống như đối xử với nữ tử, ta sợ hãi. Nếu không phải là đế vương học từ nhỏ, ta sợ là căn bản kiên trì không được.”

Ngũ Tử Ngang cực kỳ đau lòng, cũng cực kỳ tự trách. Hồi tưởng chuyện năm người này mười ba tuổi phát sinh, y không xác định hỏi: “Chính là lúc ngươi bị mấy cung nữ đó xông cho nôn?”

Tần Ca gật gật đầu: “Ta trời sinh không thích nữ nhân, phụ hoàng đưa nữ nhân tới khai huân cho ta ta lại chỉ muốn nôn, nhưng lại không dám nói với phụ hoàng ta căn bản không muốn chạm vào những nữ nhân ấy, đành phải nói mùi son phấn trên người các nàng quá nặng, ta ngửi buồn nôn.”

“Ngươi chính là cái hũ nút. Ngươi là thái tử, là hoàng thượng, ngươi không tiện mở lời, cũng có thể dùng thủ đoạn giữ ta bên cạnh mà. Chỉ cần ngươi hạ lệnh, ta nào dám không theo.”

Tần Ca trừng người nào đó một cái: “Chính là bởi vì ta thích ngươi mới không đành lòng ép buộc ngươi, nếu không ngươi còn phải đi Lương châu? Ta sớm nhốt ngươi ở hậu cung ngày ngày sủng hạnh.”

Ngũ Tử Ngang cười hì hì: “Ta ước gì hoàng thượng có thể ngày ngày sủng hạnh ta đấy. Ngươi không biết sau đêm đó ta khốn khổ thế nào, vừa nhìn thấy ngươi tiểu huynh đệ này của ta liền không thành thật, lại sợ ngươi tức giận còn phải cứng rắn đè xuống. Mỗi buổi tối đều mộng xuân, trong mộng tất cả đều là ngươi. May mà về sau ta liều mạng muốn ngươi, nếu không tầng cửa sổ giấy của hai ta kia còn không biết khi nào mới có thể đâm thủng đâu.”

Tần Ca sửng sốt: “Đêm nào?”

Ngũ Tử Ngang cách quần áo đè tay Tần Ca lại, chủ yếu là sợ lát nữa người này cấu y, y lúc này mới nói: “Chính là đêm ta uống say khinh bạc ngươi. Ngày hôm sau ta còn chọc ngươi tức giận.”

Tần Ca nhớ ra, trên mặt không vui, ngón tay nhéo thịt trước ngực Ngũ Tử Ngang liền muốn cấu, may mà Ngũ Tử Ngang nhìn xa, nắm tay Tần Ca.

“Ngươi nghe ta nói trước đã.” Dỗ vợ mất hứng, Ngũ Tử Ngang chặn lại nói: “Ta mặc dù uống say, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Lúc sáng sớm tỉnh lại còn cho là mình mộng xuân, đại nghịch bất đạo trong mộng đối với ngươi. Khi đó ta nào dám có tâm tư khác với ngươi, cho dù có cũng là khinh nhờn với ngươi, không dám suy nghĩ nhiều. Xuống giường liền nhìn thấy ngươi, lại nghĩ đến ta khinh nhờn ngươi trong mộng, thực sự là chột dạ không thôi, ta vẫn luôn cho là ta nằm mơ, mãi đến khi ta phát hiện ta thực sự ăn ngươi rồi mới bắt đầu nghĩ tới chuyện của ngươi ta.”

Tần Ca nhíu mày: “Ngươi làm thế nào phát hiện?” Rất nhiều chuyện đã qua hắn cũng chưa từng hỏi, nhưng mà cũng không biểu thị hắn không muốn biết. Đã người này hôm nay mở miệng, hắn cũng muốn nghe thử.

Ngũ Tử Ngang vẻ mặt tự đắc, nói: “Buổi tối ngày hôm sau ta không phải bị bệnh sao, ngươi để ta ngủ một cái giường với người.”

Tần Ca gật gật đầu, đêm đó hắn trải qua thế nhưng dị thường giày vò.

Ngũ Tử Ngang lặng lẽ cười hai tiếng, nắm chặt tay Tần Ca: “Thật ra ta không ngủ sâu, cố ý ngại lạnh cởi quần áo ngươi, sau khi ngươi ngủ ta cẩn thận kiểm tra một phen, phát hiện vết hôn trên người ngươi, ta liền biết đêm đó là sự thật. Hơn nữa ngươi lúc đó mặc dù gắng sức biểu hiện rất bình thường, nhưng ta vẫn nhìn ra hạ thân ngươi khó chịu, kết hợp với vết hôn, ta liền…”

“Ngươi giả bệnh?” Lưu manh này!

“Không phải giả bệnh, ta là thật sự bị bệnh, chẳng qua là không ngủ sâu.”

Tần Ca nguy hiểm hỏi: “Ngươi là cố ý bệnh lơ mơ chui vào trong chăn của ta, cởi quần áo của ta?”

Ngũ Tử Ngang vội vàng tiếp một khuôn mặt tươi cười: “Không cố ý ngươi chắc chắn sẽ không cho ta chui, cho ta cởi mà. A a a, hoàng thượng tha mạng hoàng thượng tha mạng.”

Hung hăng véo mặt Ngũ Tử Ngang, trên khuôn mặt Tần Ca thêm hai quầng đỏ ửng: “Ngươi lưu manh này!”

Ngũ Tử Ngang hôn người “tức giận”: “Ngươi không phải thích lưu manh như ta sao.”

“Lưu manh!” Tần Ca rất muốn biết mình vì sao lại yêu người này.

Mặc dù mỗi lần đều kêu tha mạng, nhưng mà đối với Ngũ Tử Ngang da dày thịt cứng mà nói cái loại cấu véo sẽ không thực sự dùng sức ấy của Tần Ca nhiều nhất cũng coi là tình thú. Xoa xoa mặt, y nắm tay Tần Ca tiếp tục nói thật: “Về sau ta phải về Lương châu, cùng ngày ta vào trong cung chào từ biệt ngươi, ngươi đang ngủ, ta liền điểm huyệt ngủ của ngươi, xem chỗ đó của ngươi, sưng tấy đỏ hồng, còn có vết thương, ta lại càng xác định.”

“Cái gì? !” Mặc dù ngay cả con cũng đã có với người này, nhưng nghĩ đến người này điểm huyệt của hắn, nhìn lén chỗ đó của hắn, Tần Ca lại muốn đạp Ngũ Tử Ngang xuống.

“Ngươi nghe ta nói đã.” Ngũ Tử Ngang ôm chặt Tần Ca, hôn hôn, “Ta lúc đó chính là muốn biết mình có ăn ngươi hay không. Ta nghĩ ấy à, Khổng Tắc Huy ở ngay bên ngoài, nếu ta dùng sức mạnh, thế nào cũng không có khả năng thực hiện được. Nếu ta thực sự thực hiện được, vậy cũng chỉ có một khả năng, chính là ngươi là cam tâm tình nguyện.”

Vẻ giận dữ trên khuôn mặt Tần Ca thối lui hơn phân nửa, thực ra cũng không phải thật sự tức giận, chính là, chao ôi, dù sao chỉ có thể hiểu ngầm.

“Biết ta là cam tâm tình nguyện ngươi có phải đặc biệt đắc ý hay không?” Lưu manh này nếu dám nói phải, hắn nhất định bỏ y!

Ngũ Tử Ngang lập tức phủ nhận: “Không phải đắc ý, là mừng như điên. Ta khi đó chỉ sợ ngươi đuổi ta về Lương châu, biết ngươi cam tâm tình nguyện, lại phát hiện ta là thật sự ăn ngươi, sao có thể không mừng như điên. Nhưng ta lập tức sẽ phải thành thân, nghĩ ngươi vì ta chịu ủy khuất lớn như vậy ta liền nói với mình, kiếp này phụ ai cũng tuyệt đối không thể phụ ngươi.”

Trên tay Tần Ca rút lực đạo, Ngũ Tử Ngang một tay ôm hắn, thở dài một hơi: “Nếu không phải là gặp được vị cao tăng ấy, ta còn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Tay Tần Ca ôm lấy eo Ngũ Tử Ngang, thanh âm thấp mấy độ: “Ta không thể sinh con với nữ nhân, chỉ có thể dựa vào ngươi. Nếu khi đó ta biết nam nhân có thể sinh con, ta nói cái gì cũng sẽ không để ngươi thành thân với Liễu Song, cướp cũng phải đoạt lấy ngươi.”

“Không cần cướp?” Trái tim Ngũ Tử Ngang bị tình tự nào đó căng đến tràn đầy, “Ta vốn chính là của ngươi, chỉ thuộc về ngươi. Từ khi vào cung làm thư đồng ngươi đến bây giờ, quan tâm duy nhất trong lòng ta cũng chỉ có ngươi. Chẳng qua ta ngốc, không phát hiện mình đã sớm yêu ngươi, cho nên mới đồng ý mối hôn nhân đó. Ngươi luôn nói sợ sau khi ta biết ngươi thích ta sẽ xa lánh ngươi, ngươi lại có biết ta nào dám suy nghĩ chuyện có thích hay không. Ngươi là thái tử, là hoàng thượng, là người cao quý nhất trong thiên hạ, mà ta chẳng qua là một người lỗ mãng, chỉ có thể đứng một bên ngửa mặt trông lên ngươi, đâu còn dám khinh nhờn nửa phần. Lúc ở Lương châu ta lúc nào cũng không qua truyền triệu tự mình về kinh, chính là sợ ngươi quên ta, sợ bên cạnh ngươi có sủng thần khác.”

“Tử Ngang…” Những lời này càng có thể làm cho hắn động tình xa so với “ta yêu ngươi”, hôn Ngũ Tử Ngang, Tần Ca không keo kiệt chút nào đưa lên chính mình, nam nhân này không có khiến hắn thất vọng. Hắn và y, vòng vòng vo vo nhiều năm như vậy vẫn không vòng được khỏi lẫn nhau, hắn và y, trời sinh đã nên cùng một chỗ. Bất kể giãy giụa thế nào, kiềm chế ra sao, đều chạy không khỏi cái lưới hai bên giăng ra.

Không có quên tế trời phải trai giới ba ngày, Ngũ Tử Ngang áp chế dục vọng, Tần Ca đã không khống chế được thối lui trước. Trong mắt Tần Ca đâu còn có nửa điểm không vui, chỉ có tình yêu nồng nàn vĩnh viễn không thể loại bỏ đối với Ngũ Tử Ngang.

“Lúc ta mang thai, thực sự coi được sao?” Không phải là không tiếc nuối quãng thời gian người này không bên cạnh ấy.

Hốc mắt Ngũ Tử Ngang ửng đỏ, hai tay vuốt ve bụng Tần Ca: “Đâu chỉ là coi được, quả thực là đẹp vô cùng. Đáng tiếc không có nhìn bao lâu ngươi đã sinh. Ngươi không biết, ngươi to bụng, trong bụng có Tử Quân của chúng ta, nhìn bộ dáng của ngươi ta cũng muốn ngây dại.”

Tần Ca say, bị lời tâm tình của Ngũ Tử Ngang làm mê say. Nằm úp sấp trên người Ngũ Tử Ngang, khóe môi hắn nhếch lên: “Vậy, ngươi cảm thấy trẫm so với Liễu Song, dung mạo của ai càng sâu một bậc?” Chạm vào môi Ngũ Tử Ngang, Tần Ca hạ chỉ: “Không được lừa trẫm, nếu không… trẫm tru cửu tộc của ngươi.”

“Ha ha,” xoay người đè Tần Ca dưới người, bàn tay Ngũ Tử Ngang bàn tay tiến vào trong quần áo đã nới lỏng của Tần Ca, vuốt ve phần bụng có vết rạn da của hắn, “Thần sao dám lừa gạt hoàng thượng. Trước không nói trong mắt người tình hóa Tây Thi, chỉ hỏi tiểu huynh đệ này của ta, nó cũng biết ai hơn một bậc.” Để Tần Ca cảm thụ một chút thứ cứng rắn nóng bừng giữa háng mình, thanh âm Ngũ Tử Ngang mang theo tình sắc: “Liễu Song có đẹp hay không ta chưa từng chú ý, nhưng đối với ngươi, ta chỉ nghe thanh âm của ngươi liền không nhịn được muốn ăn ngươi. Ngươi và Liễu Song, một trời, một đất, đâu có thể so sánh? Tần Ca của ta, là sắc đẹp độc nhất vô nhị trên đời, không ai sánh được.”

“Tần Ca của ta”… Đây là bốn chữ Tần Ca thích nghe nhất. Véo véo cái mũi cơ hồ giống nhi tử như đúc của Ngũ Tử Ngang, hắn cười mắng: “Lưu manh.”

“Ngươi không phải thích lưu manh như ta?” Kéo quần áo Tần Ca ra, Ngũ Tử Ngang hôn lên bụng Tần Ca.

“Ta phải trai giới ba ngày.”

“Trời ạ, thiếu chút nữa đã quên rồi.”

Cố nén kéo quần áo Tần Ca, Ngũ Tử Ngang đứng dậy một lần nữa chèn Tần Ca vào lòng, kéo tấm thảm bị y đá trên đất qua, đắp kín. Ngụm lớn hít khí áp chế dục vọng, Ngũ Tử Ngang tức giận nói: “Không được, phải mau chóng ném việc này cho Tử Quân.”

“Muốn ném cho nó ít nhất còn phải mười năm.” Tần Ca cũng nghẹn đến khó chịu.

Ngũ Tử Ngang nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra ta cũng cảm thấy Tử Quân sau mười tuổi là có thể giao triều chính cho nó. Ít nhất loại việc tế trời này nó có thể ứng đối, cái khác ta giúp nó là được. Ta vẫn muốn sớm một chút làm hoàng hậu tốt của ngươi. Làm nhiếp chính vương vẫn có nhiều bất tiện, ít nhất ta vẫn không thể chiêu cáo thiên hạ ta là vợ ngươi.”

Cười một tiếng, Tần Ca chỉnh chỉnh tóc của vị nhiếp chính vương bệ hạ không ôm chí lớn này hắn, thản nhiên nói: “Ngươi xem rồi làm đi. Tử Quân bị các ngươi làm hư, để nó sớm một chút tiếp nhận cũng không phải chuyện xấu.”

Ngũ Tử Ngang bản năng nói tốt thay nhi tử: “Tử Quân lại bị làm hư chỗ nào, nó sau này nhất định là một hoàng đế tốt.”

Tần Ca mặc kệ y.

Nghĩ đến vị tăng nhân từng tính số cho Ngũ Tử Ngang kia, Tần Ca hỏi: “Ngươi về sau còn gặp vị cao tăng đó không?”

Ngũ Tử Ngang tiếc nuối lắc lắc đầu: “Không. Ta từng đi tìm mấy lần cũng không tìm được. Về sau ngẫm lại, đây chính là duyên phận, đã không thấy được vậy ta cũng không cần cưỡng cầu.”

Tần Ca thở dài: “Tuy nói Tử Quân là nhi tử của ngươi, nhưng nó suy cho cùng theo họ ta. Ta cũng không muốn nhìn thấy Ngũ gia không người nối nghiệp. Tử Hoa thì không nhắc tới, Tử Anh lại là đáng tiếc. Cái thai thứ hai của Liễu Song nếu không phải bị kinh sợ, cũng không đến mức không thể lại sinh con.”

Ngũ Tử Ngang lại cười cười, nói: “Ngũ gia thực ra tính từ cha ta thiếu chút nữa đã tuyệt hậu. Tiên hoàng chịu để mẹ ta sinh hạ ba người huynh đệ chúng ta ta cũng rất là kinh ngạc. Lấy tính tình tiên hoàng, hắn sao chịu để cha ta sinh ba nhi tử với mẹ ta? Cho nên, Ngũ gia tại đời chúng ta cắt đứt hương hỏa cũng không sao. Có Tử Quân, phụ thân dưới đất có biết, cũng sẽ vui mừng.”

Trong lòng Tần Ca nhảy lên, nhịn không được hỏi: “Ngươi nói… ba huynh đệ các ngươi…” Tần Ca không nói rõ, nhưng Ngũ Tử Ngang đã hiểu.

“Ngươi là nói ba huynh đệ chúng ta có liệu có giống như ta và Liễu Song?”

Tần Ca không muốn gật đầu, hắn không nên hỏi vấn đề này.

Ngũ Tử Ngang lại cười cười: “Mặc kệ nó. Cha ta mẹ ta đều đã không còn ở nhân thế, quấn quýt vấn đề này không phải tự tìm phiền não sao.” Nói xong, y sờ sờ mặt mình, “Nhưng mà ta và cha ta trông còn rất giống, không nên chứ.”

“Quả thực rất giống.” Tần Ca sờ mắt Ngũ Tử Ngang, “Nhất là mặt mày này, nếu Ngũ thúc còn trên đời, hai người đứng chung một chỗ, người khác đều sẽ cho rằng hai người là huynh đệ. Ngược lại Tử Anh và Tử Hoa càng giống thẩm thẩm hơn.”

“Ha ha, ” Ngũ Tử Ngang khẽ vuốt mặt mày Tần Ca, “Tử Quân giống ngươi.”

Tần Ca véo véo mũi Ngũ Tử Ngang: “Nó bây giờ cũng chỉ có mặt mày giống ta. Trông cái mũi nó kìa, giống ngươi như đúc.”

Ngũ Tử Ngang lập tức đắc ý nói: “Nếu không thế nào là nhi tử ta chứ.”

“Lưu manh.”

Môi lưỡi, lại triền miên cùng nhau. Hai người “nhẫn tâm” lưu nhi tử tại kinh thành hưởng thụ hạnh phúc cùng ngọt ngào của hai người. Đúng vậy, không quản thế hệ trước từng phát sinh cái gì, bọn họ có thể cùng một chỗ, có thể gần nhau đến già mới là quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Bây giờ, hắn vì y sinh ra nhi tử, y cả đời này đã không còn tiếc nuối; bây giờ, y vẫn chỉ là nhiếp chính vương của hắn, y còn có một đoạn đường thật dài phải đi. Một ngày nào đó, y muốn làm được hứa hẹn đối với người này, chiêu cáo thiên hạ, y là “vợ” người này, là “hoàng hậu” của người này.