Đẩy cửa Tĩnh Tâm trai ra, liền nhìn thấy Phùng Duy Châu quỳ ở nơi đó, vừa nhìn thấy y tới, Phùng Duy Châu dập đầu, cả người thành tư thế sấp xuống. Ngũ Tử Ngang đóng cửa, Phùng Duy Châu lập tức lên tiếng khẩn cầu: “Nhiếp chính vương bệ hạ, xin ngài tha Khoa Thấm, y tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đều là thuộc hạ dạy bảo không tận sức mới có thể khiến y làm ra tội lớn mạo phạm nhiếp chính vương bệ hạ, xin nhiếp chính vương bệ hạ nể mặt thuộc hạ trung tâm với ngài, tha y.” Nói xong, Phùng Duy Châu lại dập đầu ba cái.
Ngũ Tử Ngang đi qua ngồi xuống, thân thể Phùng Duy Châu lập tức chuyển phương hướng, đối diện nhiếp chính vương bệ hạ. Có người đẩy cửa tiến vào bưng nước trà tới cho nhiếp chính vương, sau đó lại khom người lui ra, cũng đóng kín cửa.
Cầm lên chén trà, Ngũ Tử Ngang gẩy gẩy lá trà, mở miệng: “Duy Châu, ngươi là môn sinh của bản vương, bản vương cũng vẫn luôn rất tín nhiệm ngươi. Khoa Thấm Khả Thập làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa với ngươi, lại mở miệng uy hiếp bản vương, người như vậy, bản vương làm sao có thể tha y?”
Phùng Duy Châu ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng loạn: “Vương gia, thuộc hạ lấy đầu trên gáy đảm bảo, Khoa Thấm Khả Thập tuyệt đối không có hai lòng với vương gia. Chỉ là y tuổi nhỏ khí thịnh, mới có thể nói năng lỗ mãng với vương gia. Mà y đối với thuộc hạ…” Phùng Duy Châu cắn răng, “Y đối với thuộc hạ không phải vong ân phụ nghĩa. Thuộc hạ sau khi mang y về không có tận tâm dạy bảo, cho nên làm cho tình cảm của y đối với thuộc hạ lệch khỏi quỹ đạo, tất cả đều là sai lầm của thuộc hạ. Khoa Thấm không có người thân, cũng không có bạn bè đặc biệt tốt, y lại vẫn coi thuộc hạ trở thành ân nhân cứu mạng y, cho nên mới nhất thời hồ đồ. Chờ y trở lại Đột Quyết, trở lại chỗ người trong tộc, y sẽ biết mình sai, biết mình đem tình cảm đối với thuộc hạ lầm trở thành, trở thành… tình, nam nữ…”
Nói xong, Phùng Duy Châu lại dập đầu ba cái: “Vương gia, xin ngài tha thứ Khoa Thấm Khả Thập, thuộc hạ mang y về lại không có dạy bảo y cho tốt, đều là sai lầm của thuộc hạ.”
Dù sao cũng là môn sinh của mình, Ngũ Tử Ngang cũng không nỡ trêu đùa hắn quá mức, ít nhất không thể để cho Phùng Duy Châu vẫn quỳ dập đầu. Nhấp một ngụm trà, Ngũ Tử Ngang nói: “Đứng lên đi. Ngươi là môn sinh của bản vương, vẫn quỳ ở đó lại giống như là bản vương cố tình gây sự.”
Phùng Duy Châu vội vàng đứng lên, rất sợ chọc nhiếp chính vương bệ hạ càng thêm mất hứng.
“Ngồi đi.”
“Thuộc hạ thân mang tội, thuộc hạ đứng.”
Phùng Duy Châu khom người, trán hồng hồng.
“Ngồi.” Ngũ Tử Ngang hơi nghiêm túc chút.
Phùng Duy Châu cắn cắn miệng, chậm rãi đi tới trước ghế tựa ngồi xuống, hai tay quy quy củ củ đặt trên đùi, nắm chặt.
Lại nhấp một ngụm trà, Ngũ Tử Ngang nói: “Khoa Thấm Khả Thập nhất định đòi ngươi cùng y đi Đột Quyết, ngụ ý nếu bản vương không đồng ý, y sau khi trở lại Đột Quyết sẽ làm loạn cho bản vương xem. Duy Châu, ngươi nói bản vương nên làm như thế nào? Y đã có tâm tư này, vậy bản vương nói cái gì cũng không thể để y về Đột Quyết, chớ nói chi là để y làm Đột Quyết vương. Ngươi là đại quan triều đình, là Lại bộ thượng thư, nếu ngươi và Khoa Thấm Khả Thập là có tình với nhau, quân tử muốn giúp người, bản vương dù sao cũng sẽ suy nghĩ một chútt, đặc biệt quan tâm các ngươi. Dù sao loại chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ. Nhưng trước mắt xem ra là Khoa Thấm Khả Thập đơn phương,y lại ép buộc ngươi, bây giờ còn nói năng lỗ mãng với bản vương, bản vương nói cái gì cũng sẽ không tha thứ y.”
“Nhiếp chính vương bệ hạ!” Phùng Duy Châu đứng lên, trên mặt không có một chút màu máu, môi run cầm cập, không nói ra cái gì.
Ngũ Tử Ngang giương mắt: “Thế nào, chẳng lẽ bản vương nói sai rồi?” Sau đó y liếc liếc Phùng Duy Châu từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Trông bộ dạng này của ngươi, nếu ngươi nói Khoa Thấm Khả Thập không ép buộc ngươi, bản vương cũng không tin.”
“Nhiếp chính vương bệ hạ…” Cả người Phùng Duy Châu đều đang run cầm cập, “Không, không phải, như vậy… Là, là…”
“Là cái gì?” Không nhìn Phùng Duy Châu sắp ngất đi, Ngũ Tử Ngang từng bước ép sát.
Phùng Duy Châu cúi đầu, hai tay níu chặt vạt áo, trong thanh âm có nghẹn ngào: “Thuộc hạ… Thuộc hạ đối với Khoa Thấm… cũng không phải là… cũng không phải là… không có, không có…” Hắn tính cách bảo thủ chất phác thực sự nói không nên lời, thế nhưng, chỉ cần có thể cứu người nọ, có thể để người nọ trở lại Đột Quyết mở ra hoài bão, muốn hắn làm cái gì cũng có thể, huống chi nói ra loại sự tình khó có thể mở miệng này.
“Thuộc hạ với y… cũng không phải là, không có, tình…”
Ngũ Tử Ngang rất muốn huýt gió một tiếng, nhưng mà nhìn Phùng Duy Châu bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, y kiềm chế, tiếp tục bức bách.
“Ngươi có tình ý với y? Bản vương không thấy như vậy?”
Phùng Duy Châu cúi đầu, thân thể căng ra, hai tay níu chặt vạt áo cũng vì dùng sức quá mức mà trắng bệch. Trong hoài nghi của nhiếp chính vương, hắn run rẩy mở ra trái tim mình.
“Thuộc hạ so với y… lớn hơn, tám tuổi… Y, còn, trẻ tuổi… Sau này sẽ gặp được, nữ nhân… tốt hơn thuộc hạ, gấp trăm lần…” Có giọt nước rơi trước mũi chân Phùng Duy Châu, Ngũ Tử Ngang buông chén trà xuống, chuyên chú nghe câu chuyện.
“Khoa Thấm, vẫn luôn khát vọng… có thể, có một gia đình… Nhưng thuộc hạ, là nam nhân, đừng nói, sinh con cho y, dù cho… dù cho quang minh chính đại, ở bên y… cũng làm không được… Thuộc hạ, không xứng với, y…”
Mi tâm Ngũ Tử Ngang nhíu lại: “Ngươi không xứng với y chỗ nào? Hừ, bản vương vẫn cảm thấy y không xứng với ngươi. Không quyền không thế lại không có tiền tài, ăn của ngươi ở của người tiêu của ngươi không nói, còn có tâm tư không nên có với ngươi, ép buộc ngươi, y đâu cũng không xứng với ngươi.”
Phùng Duy Châu bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu: “Nhiếp chính vương bệ hạ… Xin ngài tha y đi. Thuộc hạ nguyện dùng tính mạng đảm bảo y tuyệt đối sẽ không phản bội ngài, phản bội đại Đông.” Phùng Duy Châu bị dọa căn bản không nghe được thâm ý trong lời nói ban nãy của nhiếp chính vương.
Ngũ Tử Ngang giống như khó xử nói: “Bản vương tha cho y cũng không phải không được. Nhưng y lấy ngươi tới uy hiếp bản vương, nhất định muốn ngươi cùng y về Đột Quyết, bản vương không thể nào cho y trở về làm Đột Quyết vương cái gì.”
“Nhiếp chính vương bệ hạ, y là nhất thời hồ đồ.” Phùng Duy Châu còn căng thẳng hơn cả mình bị bãi quan, “Khoa Thấm bảy năm nay ngày ngày khổ luyện võ nghệ, học tập binh pháp, chính là có thể sẽ có một ngày quay về Đột Quyết đạt được một phen đại nghiệp. Y nhất định có thể làm được như nhiếp chính vương bệ hạ mong đợi, nhất định sẽ không phụ tín nhiệm của nhiếp chính vương bệ hạ, xin nhiếp chính vương bệ hạ lại cho y một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ khuyên y về Đột Quyết.”
“Vậy còn ngươi?” Ngũ Tử Ngang không cho Phùng Duy Châu trốn tránh.
Thân thể Phùng Duy Châu run lên, quỳ nằm bò trên mặt đất nói: “Thuộc hạ có may mắn nhận được tín nhiệm của nhiếp chính vương bệ hạ, lại không có làm tốt trọng trách bệ hạ giao cho, bây giờ lại khiến Khoa Thấm bị thuộc hạ mê hoặc. Thuộc hạ không mặt mũi nào lại đối mặt bệ hạ, xin bệ hạ miễn chức quan của thuộc hạ, để thuộc hạ làm một người hầu phụng dưỡng bệ hạ, để chuộc tội thất trách của thuộc hạ.”
Ngũ Tử Ngang làm như có thật nói: “Miễn chức quan của ngươi dễ, nhưng ngươi không cùng Khoa Thấm về Đột Quyết, sao có thể bảo đảm y sẽ nghe lời? Ngươi ở bên cạnh y, bản vương còn có người có thể ở gần quản y, nếu để y một mình về Đột Quyết, đây không phải là thả hổ về rừng, bản vương tự mình chôn xuống tai họa ngầm cho mình?”
Thân thể Phùng Duy Châu chấn động, ngẩng đầu, ấp úng nói: “Thuộc hạ, thuộc hạ có thể đảm bảo, y tuyệt đối sẽ không phản bội bệ hạ.”
“Ngươi đảm bảo thế nào? Dùng mạng của ngươi? Y cũng đã phản bội bản vương, bản vương dù cho giết ngươi cũng không làm nên chuyện gì nha.” Ngũ Tử Ngang nhún nhún vai, trên mặt không có nghiêm túc vừa rồi, vẻ mặt thảnh thơi nhấp một ngụm trà, đương chặc chặc lưỡi.
“Nhiếp chính vương bệ hạ…” Phùng Duy Châu lúc này mới nhận ra một chút khác thường trong lời nói của nhiếp chính vương, mà vẻ giận dữ trên mặt nhiếp chính vương biến mất lại khiến cho hắn không hiểu, không biết ý tứ chân chính của chính vương là gì.
Ngũ Tử Ngang còn chưa có trêu chọc đủ trực tiếp hỏi: “Duy Châu, để Khoa Thấm Khả Thập một mình về Đột Quyết, bản vương không yên lòng. Ngươi lại kiên trì để y về Đột Quyết làm vương, ngươi nói bản vương nên làm cái gì bây giờ?”
Miệng Phùng Duy Châu há hốc, trả lời không ra, bệ hạ… bệ hạ…
Trong khi Phùng Duy Châu kinh ngạc đến ngây người, Ngũ Tử Ngang đột nhiên cười, lớn tiếng hỏi: “A, người ngoài cửa kia, ngươi nói bản vương nên làm cái gì bây giờ?”
Thân thể Phùng Duy Châu run lên, xoay người nhìn về phía cửa. Cửa mở, một người đứng ở cửa, hàm dưới siết chặt.
“A, a Thập…” Phùng Duy Châu khiếp sợ quá độ hô lên xưng hô của mình đối với người nọ.
Khoa Thấm Khả Thập đi tới, đóng cửa, sau đó bước đến bên người Phùng Duy Châu cùng hắn quỳ xuống, cũng nắm tay Phùng Duy Châu. Phùng Duy Châu cả người đều sợ ngẩn ra, hắn không ngờ Khoa Thấm Khả Thập ngay tại cửa, vậy, vậy vậy, vậy vậy vậy… Nghĩ đến mình mới vừa nói cái gì, trước mắt Phùng Duy Châu biến thành màu đen từng đợt, căn bản không rảnh bận tâm trong màn “âm mưu” này, nhiếp chính vương bệ hạ hắn kính ngưỡng rốt cuộc đóng vai nhân vật gì.
Dập đầu lạy Ngũ Tử Ngang ba cái, Khoa Thấm Khả Thập nắm thật chặt bàn tay lạnh buốt run rẩy của Phùng Duy Châu, nói: “Nhiếp chính vương bệ hạ, ta ở đây thề, nếu ta phụ hắn, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được, sau khi chết linh hồn rơi vào súc sinh đạo, trọn đời không được luân hồi chuyển sinh.”
“A Thập!” Phùng Duy Châu bị lời thề của Khoa Thấm Khả Thập dọa sợ, che miệng y cũng đã không kịp.
Ngũ Tử Ngang nét mặt nghiêm túc nhìn Khoa Thấm Khả Thập nói: “Ngươi có phụ hắn hay không, bằng vào một câu thề độc còn không thể khiến bản vương tin, mà nhìn hành vi của ngươi ngày sau. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi nếu muốn làm Đột Quyết vương nhất định phải có con nối dõi, nếu không ngươi mà chết, Đột Quyết vẫn là rắn mất đầu, vậy bản vương cho ngươi về Đột Quyết cũng không có chút ý nghĩa nào.”
Phùng Duy Châu thất thanh hô to: “Nhiếp chính vương bệ hạ! Thuộc hạ không thể!”
Khoa Thấm Khả Thập giơ tay lên hạ một đao ở cổ Phùng Duy Châu, mắt Phùng Duy Châu bỗng nhiên mở to, sau đó mềm nhũn ngã xuống trong ngực hắn. Người cố chấp này chờ sau khi trở về mới nói rõ ràng với hắn, Khoa Thấm Khả Thập ôm Phùng Duy Châu nhìn về phía Ngũ Tử Ngang: “Còn xin nhiếp chính vương bệ hạ nhắc nhở. Ta là tuyệt đối sẽ không buông hắn ra.”
Ngũ Tử Ngang làm bộ trầm tư, thực ra lúc y quyết định đem Phùng Duy Châu “cho” Khoa Thấm Khả Thập cũng đã nghĩ xong vấn đề này. Qua thời gian một nén nhang, Ngũ Tử Ngang mở miệng: “Muốn về Đột Quyết, ngươi đầu tiên phải đạt được sự công nhận của Quan Tây đại tướng quân. Phùng Duy Châu không thông minh, ngươi cùng hắn nhiều năm hẳn là hiểu được.”
Khoa Thấm Khả Thập nhấp miệng, không lên tiếng, chờ nhiếp chính vương bệ hạ nói tiếp.
Ngũ Tử Ngang nói tiếp: “Duy Châu cảm thấy mình không xứng với ngươi, tuổi của hắn lại lớn hơn ngươi, hơn nữa hắn chức quan nhị phẩm, tuy rằng đại Đông đối với chuyện nam phong cũng không phải là quá bảo thủ, nhưng hắn thân là đại quan triều đình lại là quyết không thể có loại tình cảm cấm kỵ này, ngươi vừa ở bên ngoài cũng nghe thấy, hắn lo ngại quá nhiều, đương nhiên không thể cùng nhau về Đột Quyết với ngươi.”
“Ta chỉ muốn hắn.” Khoa Thấm Khả Thập thái độ kiên quyết, người này không chỉ là ân nhân cứu mạng y, không phải chỉ thế.
Ngũ Tử Ngang gật gật đầu: “Bản vương hiểu tâm ý của ngươi, nếu không bản vương cũng sẽ không cho ngươi nghe bên ngoài, còn ép hắn nói ra lời trong lòng. Bản vương mới vừa nói, ngươi phải trước tiên đạt được sự cho phép của Quan Tây đại tướng quân, mà chuyện này, bản vương sẽ không phái người giúp ngươi, ngươi phải tự mình hoàn thành.”
Khoa Thấm Khả Thập nhíu mày, ôm chặt người trong lòng.
Ngũ Tử Ngang lấy giọng điệu trưởng bối khuyên nhủ: “Có đôi khi tạm thời buông tay cũng là một loại mưu lược. Ngươi muốn làm vương của Đột Quyết không phải nói suông là đủ. Ngươi đi Quan Tây trước, để Duy Châu ở đây. Cách nhau hai nơi, có lẽ hắn càng có thể thấy rõ trái tim của mình đối với ngươi.”
“Nhiếp chính vương bệ hạ!” Vừa nghe muốn để Phùng Duy Châu tại đây, Khoa Thấm Khả Thập vô cùng không muốn.
Ngũ Tử Ngang trầm mặt: “Nghe bản vương nói cho hết lời! Hấp ta hấp tấp, dễ kích động như thế, cũng khó trách Duy Châu không chịu về Đột Quyết với ngươi. Ngươi thế này, bảo hắn tin ngươi như thế nào?”
Khoa Thấm Khả Thập ngậm miệng, cũng biết mình quá nóng lòng.
Rót đầy trà cho mình, Ngũ Tử Ngang uống mấy ngụm, lúc này mới lại nói: “Duy Châu là Lại bộ thượng thư, hắn không thể nói đi là đi, ít nhất phải đợi đến khi có người chọn thích hợp mới thôi. Mà ngươi đi Quan Tây, không chỉ phải giành được sự công nhận của Quan Tây đại tướng quân, còn phải thừa dịp Duy Châu không ở bên cạnh ngươi, làm ra hai đứa con.”
“Con?!” Khoa Thấm Khả Thập sửng sốt.
“Phải, con, con ngươi, đứa con có thể kế thừa vương vị của ngươi.” Ngũ Tử Ngang trầm giọng nói, “Ngươi phải có con nối dõi, phải có thể làm cho vương vị của ngươi truyền thừa tiếp. Mà ngươi lại chỉ có phân nửa huyết thống Đột Quyết, cho nên mẫu thân của con ngươi phải là người Đột Quyết. Ngươi hiểu ý bản vương sao?”
Khoa Thấm Khả Thập hai mắt trợn tròn: “Ngài bảo ta đi Quan Tây, tìm nữ nhân, sinh con?!”
Ngũ Tử Ngang gật gật đầu: “Đúng, tìm nữ nhân sinh con.”
Khoa Thấm Khả Thập lập tức hô: “Ta sẽ không tìm nữ nhân! Ta sẽ không làm đau lòng hắn!”
Ngũ Tử Ngang lườm hắn một cái: “Bản vương câu nào nói bảo ngươi tìm nữ nhân?”
Khoa Thấm Khả Thập hồ đồ: “Ngài không phải nói… bảo ta tìm nữ nhân, sinh con sao.”
Ngũ Tử Ngang vô lực như kiểu trẻ nhỏ không thể dạy: “Ngươi chẳng lẽ không có thể chỉ cần con không cần mẹ của con sao! Nữ nhân Đột Quyết hào phóng, người ta sinh con cho ngươi còn chưa chắc muốn gả cho ngươi đâu. Ngốc như vậy, còn cần bản vương nói rõ ràng hơn sao?”
Khoa Thấm Khả Thập liếm liếm miệng đã khô khốc, vẫn là không cam lòng: “Duy Châu, sẽ đau lòng.”
“Vậy chính ngươi quyết định đi. Hoặc là ngươi ở lại đại Đông trông Phùng đại ca của ngươi, hoặc là ngươi nghe theo sắp xếp của bản vương đi Quan Tây sinh con. Hai chọn một. Bản vương muốn là một Đột Quyết có thể lâu dài quy thuận đại Đông, mà không muốn vương đoản mệnh, chính ngươi xem mà làm đi.” Cũng không sợ Khoa Thấm Khả Thập có ý kiến với y, Ngũ Tử Ngang nói rất trắng ra.
Khoa Thấm Khả Thập nhìn người trong lòng, người này cho y thân tình chưa bao giờ có, cho y ấm áp chưa bao giờ nếm trải. Người này thời khắc nguy cấp đó còn không quên mang theo y cùng đi, ngày ấy lúc cùng người này ngồi trên lưng ngựa chạy thoát thân y đã thề với mình, y phải báo ơn, phải báo ơn cả đời. Thế nhưng ngay cả chính y cũng không ngờ, y có ý nghĩ khác đối với người này.
Y ép buộc người này, ép buộc người này tiếp nhận tình cảm của y, ép buộc người này ủy thân dưới thân y. Y biết y tổn thương trái tim người này, thế nhưng y hoảng sợ mà. Nếu không làm vậy, người này một đời cũng sẽ không thích y. Y không thể rời bỏ người này, không thể rời bỏ nam nhân một lòng vì y, thiện lương thành thật này.
Ở lại đại Đông, hay là giành được một phen đại nghiệp để người này có thể thực sự dựa vào y… Khoa Thấm Khả Thập không có lựa chọn khác. Ở đại Đông, y tối đa làm một chức quan nhỏ, y là người Đột Quyết, không thể giống như người này trở thành trọng thần triều đình, hơn nữa y cũng không muốn ở lại đại Đông trở thành trói buộc của người ta.
Suy nghĩ rất nhiều, Khoa Thấm Khả Thập ngẩng đầu: “Ta đi Quan Tây.”
“Rất tốt.” Ngũ Tử Ngang hài lòng cười, sau đó nhìn về phía người trong lòng y, “Bản vương sẽ trông hắn thay ngươi. Đợi đến thời cơ thích hợp, bản vương sẽ đưa hắn đến trên tay ngươi.”
Khoa Thấm Khả Thập cũng không có bị những lời này choáng váng đầu óc, y rất bình tĩnh hỏi: “Thời cơ thích hợp là lúc nào?”
Ngũ Tử Ngang cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thật: “Ngươi đạt được tín nhiệm của Quan Tây đại tướng quân, đồng thời có nhi tử. Đương nhiên, vì bảo hiểm, ngươi tốt nhất có hai đến ba nhi tử, như vậy cũng để tránh nhi tử của ngươi là đồ ngốc, nếu không bản vương còn phải đau đầu.”
Khoa Thấm Khả Thập cắn cắn răng: “Được, ta đồng ý.”
Ngũ Tử Ngang cũng biết mình là đang cưỡng ép người ta, chuyển sang nói tốt: “Bản vương sẽ thay ngươi xem xét nữ nhân thích hợp. Bản vương bảo đảm với ngươi, sẽ không để ngươi bị nữ nhân quấn lên. Về phần phía Duy Châu, bản vương cũng sẽ giải thích rõ với hắn. Ngươi yên tâm, bản vương nhất định sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa hắn đến trên tay ngươi. Ngươi cũng biết chuyện tam đệ của bản vương và Nữ Trinh vương, chuyện của ngươi và Phùng Duy Châu bản vương sẽ không phản đối. Người có tình sẽ được bên nhau thôi, bản vương chúc mừng các ngươi trước.”
Rõ ràng chính là có tính toán của mình, còn nói dễ nghe như vậy! Oán thầm nam nhân cười đến vẻ mặt gian trá kia trong lòng, mặc dù tức giận đến nghiến răng, nhưng cuối cùng cũng có thể có được người yêu, Khoa Thấm Khả Thập vẫn là nói tiếng “cảm ơn”.
Xem như là hoàn mỹ giải quyết chuyện này, Ngũ Tử Ngang cũng là không lưu hai người nữa. Khoa Thấm Khả Thập ôm Phùng Duy Châu rời đi, Ngũ Tử Ngang ngồi trên ghế tiếp tục uống trà. Chuyện Khoa Thấm Khả Thập giải quyết, nhưng còn có chuyện của nhi tử nha. Vừa nghĩ tới nhi tử, Ngũ Tử Ngang liền đau đầu. Đối với nhi tử khẳng định không thể giống như đối với Khoa Thấm Khả Thập được. Nhi tử nhưng là sẽ khóc với y đấy. Nhưng nghĩ đến lo ngại của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang giãy giụa thì giãy giụa, vẫn là quyết định làm theo yêu cầu của Tần Ca. Y cũng không thể cho phép nhi tử bảo bối Tần Ca sinh hạ cho y phí tâm tư vì một lão nam nhân.
Nhưng, ôi, nhi tử nhất định sẽ trách y, nhất định sẽ khóc lớn. Quên đi, sau đó trấn an nhi tử cho tốt đi, cho dù nhi tử yêu cầu một năm không đọc sách y cũng đồng ý.
Xoa trán, Ngũ Tử Ngang rời khỏi Tĩnh Tâm trai, nghĩ bước đầu tiên này nên làm như thế nào. Ôi, sớm biết lúc trước sẽ không để Diêm Nhật làm thị vệ bên người nhi tử. Ôi, có tiền khó mua sớm biết, bây giờ nói những thứ này đều đã chậm, chỉ hi vọng chân thành của Diêm Nhật đối với nhi tử y đủ sâu đến có thể cho nhi tử ta cần ta cứ lấy, bất kể là trái tim hay là thân thể. Y tuyệt đối sẽ không cho phép nhi tử y bị người đè!
Vừa mới nghĩ như vậy, Ngũ Tử Ngang lại thở dài một tiếng, y và Tần Ca có phải quá lo lắng hay không. Nhưng đây là yêu cầu của bà xã đại nhân, mà thôi mà thôi, vẫn là nghe lệnh làm việc đi. Bị nhi tử oán giận chung quy vẫn hơn so với bị bà xã đá xuống giường. Nhiếp chính vương bệ hạ đầy bụng ưu tư đi về phía Nhân Tâm đường, lần đầu tiên cảm thấy nhiệm vụ bà xã đại nhân giao cho y là gian nan như thế.