Sau khi những người khác đều lui ra, Ngũ Tử Ngang giải huyệt ngủ của nhi tử. Qua không bao lâu, Tần Gia Hựu tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy phụ thân và phụ phụ, sau khi ngẩn người, bé nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước, lập tức nhìn bên giường, nhưng không có người bé mỗi ngày mở mắt ra một cái là có thể nhìn thấy.
Khóe miệng Tần Gia Hựu méo xệch, nước mắt ào ào chảy ra: “Phụ thân… Phụ thân… Con muốn Nhật Nhật… Con muốn Nhật Nhật… Tại sao phải đuổi Nhật Nhật đi… Oa oa… Phụ thân tại sao muốn đuổi Nhật Nhật đi…”
Ngũ Tử Ngang đau lòng muốn chết, lau nước mắt cho nhi tử, y mềm giọng dụ dỗ nói: “Tử Quân, đừng khóc, phụ thân muốn Nhật Nhật tách khỏi con là có nguyên nhân. Con nghe phụ thân nói có được không? Con trước tiên đừng khóc.”
“Oa…” Bị phụ thân ôm vào lòng, Tần Gia Hựu khóc càng đau lòng hơn.
“Tử Quân, nghe phụ thân nói cho con.” Tần Ca mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn ban nãy không ít, nhưng vẫn nghiêm khắc như cũ.
Tần Gia Hựu lập tức nín khóc, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn phụ thân, muốn phụ thân cho bé một lời giải thích. Ngũ Tử Ngang lau lau nước mắt nhi tử, thở dài nói: “Tử Quân, con năm nay mới chín tuổi, nhưng Diêm Nhật đã sắp hai mươi tám. Chờ con qua nhược quán, gã cũng sắp bốn mươi tuổi rồi. Con mỗi ngày một lớn lên, gã lại là mỗi ngày một già đi, sau này gã còn chăm sóc, bảo vệ con thế nào?”
Tần Gia Hựu không chút suy nghĩ liền nói: “Con mặc kệ… Con muốn Nhật Nhật, con muốn Nhật Nhật… Phụ thân, nếu như Nhật Nhật già rồi, vậy, vậy để cho người khác chăm sóc con, bảo vệ con… Phụ thân, con muốn Nhật Nhật…” Từ khi có trí nhớ Tần Gia Hựu đã không rời khỏi Diêm Nhật, căn bản chịu không nổi Diêm Nhật không ở cạnh bé.
Chẳng lẽ thật sự như bọn họ suy đoán sao? Ngũ Tử Ngang không nói ra trong lòng mình là tư vị gì. Vỗ dỗ nhi tử, y nói: “Con chỉ cần Nhật Nhật, vậy con có nghĩ tới không, con trưởng thành sẽ thành thân, sẽ có hoàng hậu, phi tử của chính mình, sẽ có hoàng tử hoàng nữ của chính mình, nhưng Diêm Nhật lại cô đơn, con nhẫn tâm sao?”
“Con không muốn hoàng hậu phi tử, con muốn Nhật Nhật con muốn Nhật Nhật…” Tần Gia Hựu căn bản không biết mình nói cái gì, bé nắm thật chặt tay phụ thân, hi vọng phụ thân có thể trả Nhật Nhật cho bé.
“Tử Quân.” Thanh âm Tần Ca nghiêm khắc mấy phần, Tần Gia Hựu không dám khóc, đáng thương nhìn về phía phụ hoàng. Tần Ca dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt nhi tử, nhân cơ hội dạy dỗ: “Con là hoàng thượng, lời con nói ra nhất ngôn cửu đỉnh. Con bây giờ chỉ cần Diêm Nhật, nhưng con có thể bảo đảm con kiếp này đều chỉ cần gã sao? Chuyện không thể bảo đảm đừng tùy tiện nói ra khỏi miệng, nếu không con bảo Diêm Nhật sau này làm sao mà chịu nổi?”
“Phụ phụ…” Tiếng khóc của Tần Gia Hựu sắp khống chế không được, bé còn nhỏ tuổi không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, bé chỉ biết là bé không muốn Diêm Nhật rời khỏi bé.
Tần Ca dằn lòng nói: “Nếu như con thực sự cần Diêm Nhật như vậy, thật sự có thể sau này không rời không bỏ gã, vậy cho phụ hoàng và phụ thân nhìn thấy quyết tâm của con. Nếu như con làm không được, vậy không bằng sớm một chút thả Diêm Nhật tự do, để gã có thể có cuộc sống của mình. Tử Quân, con từ nhỏ phụ hoàng đã nói với con, con là hoàng thượng, mỗi tiếng nói cử động của con có thể dễ dàng quyết định vận mệnh người khác, đừng xem lời phụ hoàng và lão thái sư nói với con như trò đùa. Hôm nay phụ thân sai người đưa Diêm Nhật đi chính là bởi vì lời nói và việc làm ngày thường của con không đủ để khiến phụ hoàng và phụ thân tin con. Chính con suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào, nên khiến phụ hoàng và phụ thân yên tâm làm sao.”
Tần Gia Hựu nức nở, bé rất đau lòng rất đau lòng, nhưng bé biết chuyện đuổi Diêm Nhật đi này nếu như bé không làm cái gì, phụ hoàng và phụ thân sẽ không thay đổi chủ ý. Nhưng phải làm cái gì đây? Bé còn chưa thể nào hiểu được thâm ý trong lời nói của phụ hoàng và phụ thân.
“Phụ phụ, phụ thân, nếu như con có thể chứng minh con sẽ vẫn luôn cần Nhật Nhật, hai người sẽ trả Nhật Nhật cho con?”
“Phải, nếu như con có thể chứng minh com sẽ không có mới nới cũ, con sẽ vẫn để Diêm Nhật ở bên cạnh con, phụ hoàng và phụ thân sẽ trả lại gã cho con. Nếu không thể, vậy con cũng đừng để lỡ hạnh phúc của Diêm Nhật.”
Hạnh phúc của Nhật Nhật? Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế nổi giận trong lòng, bé mới mặc kệ “hạnh phúc” của Nhật Nhật là cái gì, Nhật Nhật là của Bé! Nhật Nhật không được rời khỏi bé, ai cũng không thể khiến Nhật Nhật rời khỏi bé! “Hạnh phúc” của Nhật Nhật sao có thể quan trọng như bé!
“Phụ phụ, phụ thân, hài nhi sẽ làm cho hai người nhìn!” Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế tự mình lau khô nước mắt. Dù sao bé nhất định sẽ “cướp” Nhật Nhật về!
Ngũ Tử Ngang sờ sờ đầu nhi tử, rất sợ nhi tử oán trách y. “Tử Quân, phụ thân và phụ hoàng làm như vậy không phải là không thích Diêm Nhật, chính là bởi vì coi gã là người một nhà, cho nên mới suy nghĩ vì gã. Con còn nhỏ, con sau này sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn Diêm Nhật gấp trăm lần, nếu tới khi đó, con thích người khác, hoặc là con cảm thấy Diêm Nhật chướng mắt, vậy Diêm Nhật sẽ rất đáng thương rất đáng thương. Con là chủ tử, gã là nô tài, dù cho gã đáng thương, gã cũng chỉ có thể nhịn. Nhịn đến cuối cùng, chờ đợi gã cũng chỉ có chết. Con cũng không muốn Diêm Nhật chết chứ.”
Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế lắc lắc đầu, trong lòng là nghĩ đến Diêm Nhật có thể sẽ chết cực độ khổ sở. Ngẩng đầu, bé kiên định nói: “Phụ thân, nếu như hài nhi có thể chứng minh hài nhi sẽ vẫn cần Nhật Nhật, người phải trả Nhật Nhật cho con.”
“Phụ thân sẽ nói được thì làm được. Nhưng phụ thân cũng hi vọng con đừng miễn cưỡng chính mình, nếu như con miễn cưỡng chính mình hoặc là muốn tranh hơn thua với phụ thân, phụ hoàng mà nhất định phải đòi Diêm Nhật về, vậy con sẽ thực sự có thể hại gã.” Trong tư tâm Ngũ Tử Ngang vẫn không hi vọng nhi tử quá coi trọng Diêm Nhật, dù sao tựa như Tần Ca nói, Diêm Nhật lớn hơn nhi tử quá nhiều tuổi.
“Hài nhi biết.” Cảm xúc Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế ổn định không ít.
Nhìn ra nhi tử là thật nghe lọt, Ngũ Tử Ngang ôm thật chặt nhi tử, nói: “Phụ thân định từ Diêm La điện chọn hai tiểu quỷ tuổi tác xấp xỉ con tới gần người hầu hạ con, con thấy sao?”
“Nghe phụ thân an bài.” Tần Gia Hựu rất thuận theo.
“Vậy phụ thân sai bọn họ buổi tối liền tới đây.”
“Vâng.”
Cảm giác nhi tử vẫn còn đang đau lòng, Ngũ Tử Ngang trấn an nói: “Phụ thân bố trí một việc nhàn rỗi cho Diêm Nhật, nếu gã sau này không trở lại chăm sóc con, phụ thân cũng tính để gã ở lại bên đó. Gã mấy năm này mệt mỏi không ít, phụ thân cũng muốn đối xử với gã tốt hơn một chút.”
Trong hốc mắt Tần Gia Hựu trong nháy mắt có nước mắt, chẳng qua là phân ly ngắn ngủi như vậy bé cũng cực kỳ khó chịu. Không cho nước mắt rơi ra, Tần Gia Hựu cúi đầu chớp nước mắt quay về, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Phụ thân, người bảo bọn họ cho Nhật Nhật ăn nhiều thịt, không được để Nhật Nhật bị tủi thân.”
Có thể làm gã tủi thân chỉ có con. Tần Ca không có lên tiếng, Ngũ Tử Ngang đương nhiên miệng đầy đáp ứng, trong lòng lại có chút rầu rĩ. Giơ tay lên lau lau mắt, Tần Gia Hựu trề môi: “Phụ thân, phụ phụ, hài nhi không khóc nữa.”
“Không được làm khó hai người tới hầu hạ con kia.” Ngũ Tử Ngang căn dặn trước.
Tần Gia Hựu gật gật đầu.
Nhi tử hôm nay bị tủi thân to đùng, Ngũ Tử Ngang tự mình ôm nhi tử trở về gian phòng của nhi tử, cũng ở nơi đó cùng nhi tử rất lâu. Trở lại chỗ của hai người bé và Diêm Nhật, phụ hoàng lại không ở đây, Tần Gia Hựu cũng nhịn không được nữa khóc lớn trong lòng phụ thân. Bé nhớ Nhật Nhật, nhớ Nhật Nhật. Ngũ Tử Ngang chỉ có thể từng lần một khuyên bảo, từng lần một nói cho nhi tử nguyên nhân bọn họ làm như vậy. Trong tư tâm, y cũng hi vọng nhi tử có thể từ đây tách khỏi Diêm Nhật, không nói tìm một người thân phận tương đương, ít nhất phải tìm một người tuổi tác xấp xỉ, hơn nữa còn có một chuyện quan trọng nhất.
“Tử Quân à, con là hoàng thượng, con lớn lên phải lưu lại con nối dõi cho đại Đông. Nếu không giang sơn đại Đông ngày sau giao vào tay ai? Phụ hoàng con cửu tử nhất sinh mới sinh hạ con, phụ thân sẽ không để cho con chịu khổ này, mà tuổi tác Diêm Nhật quá lớn cũng không có khả năng, con phải thành thân, phải cưới nữ nhân, cho nên nghe phụ thân, để Diêm Nhật ở lại ngoài cung đi. Chờ qua đợt này con quen sự hầu hạ của người khác, con cũng sẽ không lại nhớ gã, cũng sẽ không khó chịu như vậy.”
Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế vừa khóc vừa nhìn phụ thân, thật lâu sau, bé hỏi: “Vậy có phải chỉ cần hài nhi có con nối dõi, hài nhi sẽ có thể để Nhật Nhật ở bên cạnh hài nhi hay không?”
“Hợ… Lời cũng không phải nói như vậy.” Ngũ Tử Ngang không biết nên nói rõ với nhi tử như thế nào.
Tần Gia Hựu lau hết nước mắt nước mũi trên y phục phụ thân, bĩu môi nói: “Phụ thân, người đáp ứng hài nhi, chỉ cần hài nhi có thể chứng minh hài nhi không rời khỏi Nhật Nhật, người sẽ trả Nhật Nhật cho hài nhi. Chuyện con nối dõi hài nhi trưởng thành sẽ giải quyết, sẽ không để cho phụ thân và phụ phụ bận tâm.”
“Trước khi con để Diêm Nhật trở về, con đầu tiên phải nghĩ những lời phụ thân vừa rồi nói cho con. Phụ thân để Diêm Nhật tách khỏi con không phải là vì con, mà là vì Diêm Nhật. Hứa với phụ thân, con sẽ nghĩ rõ ràng chuyện này.”
Tần Gia Hựu gật gật đầu thật mạnh, rất thận trọng rất thận trọng nói: “Hài nhi sẽ tự mình suy nghĩ.”
Ngũ Tử Ngang lại lau nước mắt nhi tử, sau đó nói: “Khóc thời gian dài như vậy, ngủ một lát đi, phụ thân cùng con.”
Mắt Tần Gia Hựu cộm cộm, bé lên giường, vừa mới nằm xuống, bé lại muốn khóc. Bên cạnh không có người quen thuộc kia. Ngũ Tử Ngang đắp chăn lên cho nhi tử, vỗ nhẹ nhi tử: “Ngủ đi, phụ thân cùng con.”
Tần Gia Hựu nhắm mắt lại, thề trong lòng nhất định phải mau chóng đưa Diêm Nhật về.
Mãi đến khi nhi tử thiếp đi, không khóc nữa, Ngũ Tử Ngang mới rời khỏi gian phòng nhi tử. Không lập tức về phòng của chính y, y tìm đến Thân Mộc và Ôn Quế, nói với bọn họ nguyên nhân hậu quả chuyện ngày hôm nay. Hai người vừa nãy cũng đã nghe ra một vài ý tứ, bây giờ nhiếp chính vương còn cố ý giải thích với bọn họ, hai người sau khi khó chịu thay Diêm Nhật cũng hiểu được khổ tâm của nhiếp chính vương với thái thượng hoàng. Hoàng thượng quá ỷ lại Diêm Nhật, thế nhưng chờ hoàng thượng trưởng thành, Diêm Nhật lại già rồi, đến lúc đó đáng thương không phải là hoàng thượng, là Diêm Nhật. Cũng bởi vậy, đối với chuyện này, hai người đều tỏ vẻ hiểu, cũng sẽ không oán giận nhiếp chính vương và thái thượng hoàng quá nhẫn tâm.
Nói xong với hai người, Ngũ Tử Ngang về phòng thông báo một tiếng với Tần Ca, liền rời đi. Nhi tử tạm thời trấn an xong, dư lại còn có một người. Thế nào cũng là bộ hạ trung thực một đường theo Tần Ca và y, Ngũ Tử Ngang không thể cứ như vậy để gã rời đi, chung quy phải giải thích một phen cũng trấn an trấn an.
Khổng Tắc Huy đưa Diêm Nhật đến chỗ Quan Độ xong cũng không có rời đi, y biết nhiếp chính vương sẽ đến. Ngũ Tử Ngang một ngày trước đã dặn dò Quan Độ nói muốn đưa một người qua đây, muốn hắn bố trí cho đối phương một chức quan nhàn tản, chăm sóc cho tốt. Quan Độ khó hiểu người nào có mặt mũi lớn như vậy khiến nhiếp chính vương bệ hạ để bụng như thế, mà sau khi hắn nhìn thấy Diêm Nhật đã mất tâm hồn bị Khổng Tắc Huy mang tới, hắn hiểu, cũng không hỏi nhiều.
Vùi đầu rụt lại trong ghế tựa, Diêm Nhật không nói tiếng nào, bảy hồn sáu phách dường như đều lưu lại Nhân Tâm đường, lưu lại bên người tiểu hoàng đế. Bị Khổng Tắc Huy mang đến chẳng qua là một cái xác, một cái xác không có mừng giận thương vui, thậm chí không có phản ứng. Khổng Tắc Huy cũng không hé răng, càng không có mở miệng khuyên bảo, chuyện này y cũng chỉ là từ trong lời nói của thái thượng hoàng và nhiếp chính vương suy đoán ra một ít nguyên nhân, sợ chính mình nói không tốt chỗ nào càng làm đau lòng Diêm Nhật.
Đợi hơn một canh giờ, có người đẩy cửa tiến vào, Khổng Tắc Huy vừa nhìn người tới lập tức hô: “Nhiếp chính vương bệ hạ.”
Thân thể Diêm Nhật mất hồn phách run lên, ngẩng đầu. Ngũ Tử Ngang đóng cửa, không cần Khổng Tắc Huy, y lôi một cái ghế ngồi xuống trước mặt Diêm Nhật, Diêm Nhật trực tiếp quỳ trên mặt đất, trong mắt là đau khổ đè thế nào cũng đè không được. Thế nhưng gã lại không thể mở miệng khẩn cầu người trước mặt này.
Thở dài, hai tay Ngũ Tử Ngang chế trụ bả vai Diêm Nhật, đỡ gã lên. Khổng Tắc Huy tiến lên dịch ghế tựa của Diêm Nhật đến phía sau gã, Diêm Nhật ngồi xuống.
Trên mặt Ngũ Tử Ngang là bất đắc dĩ, cũng là khó xử, nói: “Diêm Nhật, ngươi đối với bản vương và thái thượng hoàng vẫn luôn là trung thành và tận tâm, cũng được sự tín nhiệm của bản vương và thái thượng hoàng sâu sắc, chuyện ngày hôm nay bản vương và thái hoàng biết là oan ức ngươi.”
Vành mắt Diêm Nhật có nước mắt, môi run rẩy, nói không ra một chữ nào. Biết Diêm Nhật mười mấy năm, Khổng Tắc Huy chưa từng thấy bộ dáng gã như thế. Diêm Nhật bọn họ biết sắc mặt quanh năm cứng nhắc, nói không nhiều, cười lên rất ngại ngùng, lúc phát cáu cũng sẽ đánh người, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng khiến người ta thấy mà xót xa trong lòng giống như bây giờ.
“Diêm Nhật, Tử Quân nó, quá ỷ lại ngươi. Có lẽ là bản vương và thái thượng hoàng quá lo lắng, nhưng bản vương và thái hoàng chính là thuở nhỏ cùng một chỗ, lâu ngày sinh tình. Mỗi lần nhìn thấy ngươi và Tử Quân, bản vương cũng không khỏi lại nghĩ tới bản vương và thái hoàng. Diêm Nhật, bản vương và thái hoàng không phải chướng mắt ngươi, mà là tuổi của ngươi lớn hơn Tử Quân quá nhiều. Đợi đến khi Tử Quân trưởng thành, ngươi cũng đã già rồi, đến lúc đó nếu Tử Quân không có tâm tư khác với ngươi, vậy thì tốt; nếu Tử Quân có tâm tư khác với ngươi, ngươi nói bản vương nên làm cái gì bây giờ?”
Diêm Nhật cúi đầu, gã trả lời không ra, trả lời không ra.
“Diêm Nhật, bản vương và thái hoàng tách ngươi và Tử Quân ra, một là vì tốt cho Tử Quân, hai cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi tuy là người Diêm La điện, nhưng cũng có thể cưới vợ sinh con. Mấy năm nay ngươi ngày ngày xoay quanh Tử Quân, một lòng vì nó, bản vương và thái hoàng đều nhìn trong mắt. Diêm Nhật, bản vương sẽ ban cho ngươi một tòa nhà, ngươi trước nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sau đó làm việc ngay dưới tay Quan Độ đi, đương nhiên, chuyện bên nhật quỷ vẫn là ngươi phụ trách. Đụng tới hợp tâm ý, bản vương sẽ đích thân tới cửa cầu hôn cho ngươi.
“Diêm Nhật, bản vương và thái hoàng đều không muốn nhìn thấy ngươi tiêu phí tâm huyết và tinh lực cả đời trên người Tử Quân, nhưng kết quả là lại cái gì cũng không có được. Tử Quân là hoàng thượng, bản vương làm cho thái hoàng vì bản vương chịu uất ức lớn như vậy và khổ đau nhiều như thế, bản vương sẽ không lại cho Tử Quân bị khổ bị tủi thân, cho nên Tử Quân ngày sau là nhất định phải cưới phi lưu lại con nối dõi. Bản vương và thái hoàng đều rất lo lắng ngươi và hoàng thượng cuối cùng tình cảm chủ tớ sẽ có thay đổi, ngươi coi như bản vương và thái hoàng là lo trước tính sau đi.”
Diêm Nhật cắn chặt hàm răng, sau khi Ngũ Tử Ngang nói xong, gã chậm rãi, rất nhẹ gật gật đầu. Gã chưa từng nghĩ, hoặc là nói căn bản sẽ không, không dám nghĩ quan hệ của gã và hoàng thượng ngày sau sẽ có biến hóa thế nào. Ở trong lòng gã, hoàng thượng là bảo bối thái hoàng thật vất vả sinh hạ, là hoàng thượng gã một đời đến chết cũng phải tận tâm chăm sóc. Nhưng bây giờ, nghe thấy nhiếp chính vương nói ra những lo ngại này, gã mới chợt hiểu được, sự thân mật giữa gã và hoàng thượng là nguy hiểm như thế.
Thế nhưng… Thế nhưng… Luyến tiếc, luyến tiếc mà… Sắp mười năm, gã không có một ngày rời đi hoàng thượng. Gã không muốn tòa nhà gì, không muốn vợ con gì, gã chỉ xin, chỉ xin có thể hầu hạ hoàng thượng, có thể chăm sóc hoàng thượng. Mà nay, đây lại trở thành tham vọng quá đáng. Nước mắt Diêm Nhật từng giọt nhỏ trên nền gạch, bảo gã tách khỏi hoàng thượng giống như dùng dao khoét thịt trong lòng gã, đau, đau đớn, đau đến gã căn bản khống chế không được nước mắt không nên có, cũng rất lâu chưa từng có của chính mình.
Ngũ Tử Ngang vỗ vỗ vai Diêm Nhật, an ủi nói: “Diêm Nhật, rời khỏi hoàng thượng, trải qua cuộc sống bình thường của chính ngươi đi. Chuyện này, bản vương và thái hoàng có lỗi với ngươi.”
Diêm Nhật ngẩng đầu, trái cổ di chuyển từ trên xuống dưới mấy cái gã mới miễn cưỡng mở miệng: “Nhiếp chính vương… bệ hạ… Ngài, ngài nhất định, phải tìm một, nô tài, thông minh lanh lợi, cho hoàng thượng… Hầu hạ, hoàng thượng… Hoàng thượng kén chọn, lúc ngủ… phải có người, ở bên cạnh, đọc sách… Còn nữa, hoàng thượng nửa đêm, sẽ uống nước… Hoàng thượng…”
Diêm Nhật vừa nói thói quen ngày thường của hoàng thượng, nước mắt vừa chảy xuống. Khổng Tắc Huy thấy mà cực kỳ khó chịu, Ngũ Tử Ngang cũng nhìn mà vô cùng áy náy. Y cảm giác mình tựa như cái loại mẹ chồng ác đó, buộc nhi tử bỏ con dâu. Ôi, y cũng không muốn mà, nếu Diêm Nhật và nhi tử tuổi tác xấp xỉ, y đâu có nhiều lo ngại như vậy. Nếu nhi tử và Diêm Nhật Nhật ngày sau không có cái loại tình cảm đó còn đỡ, nếu có thì sao? Ôi, ai bảo nhi tử dính Diêm Nhật như thế, ai bảo Diêm Nhật quan tâm nhi tử như thế, cho nên vì hai người đều tốt, để cho bọn họ đau trước mấy ngày đi.
Đợi đến khi Diêm Nhật nói xong, mũi Khổng Tắc Huy cũng có chút ê ẩm. Ngũ Tử Ngang lại vỗ vỗ vai Diêm Nhật, nói: “Bản vương đều nhớ kỹ. Diêm Nhật, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, bản vương và thái hoàng sẽ cho ngươi một cái công đạo, ngươi trước ở đây vài ngày, chờ tòa nhà của ngươi thu dọn xong, ngươi liền chuyển qua ở.”
“Nhiếp chính vương bệ hạ, nô tài không cần tòa nhà, nô tài ở đây, là được.” Diêm Nhật không muốn một mình lẻ loi ở một nơi, gã sợ chính mình sẽ không khắc chế được tưởng niệm trong lòng, vụng trộm chạy vào cung nhìn hoàng thượng.
Ngũ Tử Ngang cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Ngươi an tâm ở nơi này đi. Bản vương cũng không có bảo Quan Độ an bài cho ngươi chức vị gì, chính ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Nhìn nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Ngũ Tử Ngang đứng lên: “Bản vương về cung trước, mấy ngày nữa bản vương trở lại thăm ngươi. Diêm Nhật, cho dù không vì ngươi, vì hoàng thượng, ngươi cũng phải phấn chấn lên.”
Diêm Nhật đứng lên, lau lau mặt, gật đầu một cái. Ngũ Tử Ngang mang theo Khổng Tắc Huy đi, Diêm Nhật sau khi tiễn hai người rời đi trở về phòng, lập tức ngã xuống giường, trong miệng im lặng hô: “Hoàng thượng… Hoàng thượng… Hoàng thượng…”