Trầm Nịch

Chương 154: PN 2 - Chương 9




Sau khi khóc cả ngày hôm trước, ngày hôm sau lúc đối mặt phụ hoàng và phụ thân, Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế mặc dù vẫn mất hứng, nhưng không khóc, chỉ là mắt sưng sưng, thấy mà Ngũ Tử Ngang rất là đau lòng. Diêm Nhật không bên cạnh, Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế ngoan hơn nhiều. Sáng sớm dậy bé không để hai người mới tới kia hầu hạ bé rửa mặt đánh răng. Bị Diêm Nhật hầu hạ quen bé mặc dù làm cũng không tốt, nhưng tự mình ra tay, chẳng qua là quần áo không biết mặc, không có cách nào, chỉ có thể để hai người kia hầu hạ. Có điều Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế âm thầm thề, bé nhất định phải học được tự mình mặc quần áo đi giày.

Cùng phụ thân, phụ hoàng ăn đồ ăn sáng xong, Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế không kén ăn chút nào liền ngoan ngoãn đi đọc sách. Thành thật theo lão thái sư học bài ngày hôm nay, Tần Gia Hựu lại ngoan ngoãn đi Tây Noãn các giúp phụ thân nghiên cứu tập sớ tấu. Thừa dịp Tần Ca không ở đây, Ngũ Tử Ngang tranh thủ thời gian ôm nhi tử tủi thân từng lần một giảng đạo lý với bé, nói lý do đưa Diêm Nhật đi.

“Phụ thân, nếu như con có thể chứng minh con sẽ không bao giờ không cần Nhật Nhật, người sẽ trả Nhật Nhật cho con sao?”

“Sẽ, phụ thân nhất định sẽ!”

Cho dù nhi tử muốn sao trên trời y cũng nhất định làm được cho nhi tử!

Có bảo đảm của phụ thân, trong lòng Tần Gia Hựu thoải mái hơn chút.

“Phụ thân, con nhớ Nhật Nhật.” Ở trong lòng phụ thân, Tần Gia Hựu kiên cường không nổi.

“Cho phụ hoàng biết quyết tâm của con, Nhật Nhật sẽ trở lại.” Sờ con mắt sưng đỏ của nhi tử, trong lòng Ngũ Tử Ngang cảm thán, có chút ê ẩm, trong lòng nhi tử có người quan trọng hơn phụ hoàng và phụ thân, ôi. Nghĩ đến sang năm sẽ phải để nhi tử chính thức nắm quyền, Ngũ Tử Ngang nhân cơ hội nói: “Tử Quân à, sau này lên triều con liền theo phụ thân cùng đi nhé. Con lập tức sẽ mười tuổi, cũng nên quen thuộc những đại thần kia, có được không?”

Diêm Nhật không bên cạnh, Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế không muốn một mình ở Nhân Tâm đường lập tức gật đầu đồng ý, có lẽ bé biểu hiện tốt phụ hoàng sẽ mềm lòng, sẽ cho Nhật Nhật sớm một chút trở về. Thấy nhi tử đồng ý nhanh như thế, Ngũ Tử Ngang lại có chút “ghen” với Diêm Nhật, sớm biết lúc trước thật không nên để Diêm Nhật chăm sóc nhi tử, trông, bây giờ trong lòng nhi tử chỉ có Diêm Nhật, cũng không có phụ thân y đây.

Nhưng mà thấy đôi mắt vẫn còn sưng của nhi tử, Ngũ Tử Ngang lại mềm lòng. Mà thôi mà thôi, chỉ cần là nhi tử thích, nhi tử muốn như thế nào cứ theo nó là được, nhi tử là bảo bối Tần Ca trăm cay nghìn đắng sinh hạ cho y, y không nỡ nhất chính là làm cho “bà xã” và nhi tử bị uất ức.



Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế còn không biết chính mình sắp chính thức đăng cơ trong cuộc sống không có Diêm Nhật làm bạn, mỗi ngày ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn giúp đỡ phụ thân nghiên cứu một số tập sớ tấu bé đủ sức cáng đáng, ngoan ngoãn theo phụ hoàng lên triều lúc cần phải lên triều, ngoan ngoãn nghe những đại thần nhàm chán ấy nói một số lời nhàm chán.

Nhìn thấy Tần Gia Hựu lanh lợi như vậy, Tần Ca liền cảm thấy hắn hẳn là sớm một chút đưa Diêm Nhật đi. Nếu như là một nửa tính xấu của nhi tử là Ngũ Tử Ngang sủng, vậy một nửa kia chính là Diêm Nhật sủng. Vì thế, Tần Ca luôn mãi căn dặn Ngũ Tử Ngang, không được mềm lòng, hắn muốn nhân cơ hội này sửa tật xấu của nhi tử.

Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế bắt đầu nghiêm nghiêm túc túc học tập làm một hoàng đế thế nào. Mà Diêm Nhật tại nhà tạm thời trong quân doanh phòng giữ kinh cũng không còn đau lòng và thống khổ ngày đầu tiên bị Khổng Tắc Huy mang đến nữa. Gã mỗi ngày đều ở trong quân doanh huấn luyện giống như những binh lính khác, thậm chí càng chịu khó hơn những binh lính kia. Không phải Diêm Nhật đã lặng lẽ chấp nhận, mà là gã yên lặng đợi người đang ở trong cung, bảo gã trở lại. Hoàng thượng mỗi tối đều sẽ sai người đưa cơm cho gã, đó là phân nửa thức ăn hoàng thượng đặc biệt để thừa lại cho gã.

Thời khắc Diêm Nhật mong đợi nhất mỗi ngày chính là bưng bát thức ăn đã nguội kia, đây không phải là hoàng thượng “ngược đãi” gã, mà là tấm lòng của hoàng thượng đối với gã, hoàng thượng đang nói cho gã biết, hoàng thượng có một ngày sẽ để gã một lần nữa trở lại trong cung, trở lại bên cạnh hoàng thượng. Cho nên gã dằn thật sâu nỗi đau tách khỏi hoàng thượng xuống đáy lòng. Gã lớn hơn hoàng thượng quá nhiều tuổi, cũng chính bởi vì như vậy, thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ mới không thể không để gã tách khỏi hoàng thượng, vậy gã không thể để bản thân nhìn qua già hơn hoàng thượng quá nhiều, gã phải chuyên cần luyện thân thể, gã phải làm cho mình hết sức ở bên cạnh hoàng thượng, hầu hạ hoàng thượng nhiều hơn mấy năm.

Còn chuyện thái thượng hoàng và nhiếp chính vương lo lắng kia, Diêm Nhật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Hoàng thượng sao có thể lại có cái loại suy nghĩ đó đối với gã? Hoàng thượng còn nhỏ, chờ hoàng thượng trưởng thành sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn gã, gã chỉ xin có thể ở bên cạnh hoàng thượng hầu hạ hoàng thượng, chỉ cần như vậy, gã cũng đã là được hoàng thượng ân sủng rồi. Gã không có lòng tham, cũng không dám có lòng tham, gã thủy chung hiểu rõ thân phận của mình, địa vị của mình. Gã là nô tài của hoàng thượng, vĩnh viễn đều là nô tài.

Thao luyện hoàn tất, Diêm Nhật một thân mồ hôi trở lại chỗ ở của mình. Thái thượng hoàng và nhiếp chính vương đối xử với gã không tệ, gã muốn lưu lại doanh trại phòng giữ, nhiếp chính vương để Quan đại nhân bố trí cho gã một gian phòng độc lập, còn có một sân nhỏ, trong sân còn có thể múc nước giếng, thật là không tệ. Nghĩ Quan Độ Quan đại nhân bây giờ không chỉ phòng giữ kinh thành, còn nắm trong tay mười vạn đại quân kinh sư, quan nhất phẩm, nhưng Quan đại nhân lại thỉnh thoảng đến thăm gã, mang cho gã một ít rượu và thịt, đây đều là nể mặt nhiếp chính vương bệ hạ, Diêm Nhật rất cảm kích, cũng bảo bản thân có thể càng thêm yên lặng chờ ở chỗ này.

Trước tiên múc một thùng nước giếng, Diêm Nhật rửa tay và mặt. Vừa mới nghỉ ngơi không bao lâu, đã có người đưa cơm chiều tới cho gã. Chẳng qua không phải người trong cung đưa tới. Chút thức ăn mỗi ngày còn dư lại của tiểu hoàng đương nhiên không đủ để Diêm Nhật lấp đầy bụng. Thức ăn đầu bếp doanh trại phòng giữ chuẩn bị cho Diêm Nhật đều rất phong phú, nhưng mà Diêm Nhật lại ăn không ra mùi vị gì, đầy bụng tâm tư gã đều tại bữa cơm buổi tối đưa tới ấy. Ăn no bụng, Diêm Nhật đun một nồi nước, lau lau người. Tự gã xây một cái bếp trong sân, có thể đun chút nước gì đó. Cũng để tránh luôn luôn phiền toái người ngoài.

Lau thân thể, thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, Diêm Nhật lại giặt quần áo vừa thay, sau đó trở về phòng. Gã vẫn là nhật du của Diêm La điện, đương nhiên cũng có việc cần gã xử lý. Nhưng mà Diêm Nhật về phòng không bao lâu cửa gỗ liền truyền đến tiếng đập cửa đúng giờ. Diêm Nhật đi nhanh đến cạnh cửa, mở cửa.

“Diêm thống lĩnh, hoàng thượng ban thưởng.”

Người đến đưa cơm vẫn là một trong hai tiểu quỷ phái đi chăm sóc tiểu hoàng đế. Đối phương từ trong rổ bưng ra một bát lớn, Diêm Nhật lập tức hai tay tiếp nhận. Tiểu quỷ chưa nói cái gì, thậm chí không có đợi Diêm Nhật tạ ơn, sau khi hành cái lễ với Diêm Nhật liền quay người đi. Không ngờ nghệch giống như lần đầu tiên, trên khuôn mặt Diêm Nhật là nụ cười thản nhiên hơi có vẻ ngại ngùng. Gã đóng cửa, bưng bát đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm chiếc đũa lên, viền mắt không tự chủ được lại đỏ.

Trong bát hôm nay có sườn xào chua ngọt và tôm, đương nhiên cũng có củ cải và cải trắng tiểu hoàng đế không thích ăn. Diêm Nhật trước tiên ăn món ăn hoàng thượng không thích ăn với cơm, sau đó mới tinh tế thưởng thức xương sườn và tôm ăn ngon. Gần đây trong thức ăn đưa tới thế nào cũng sẽ có cá hoặc là tôm, còn có cua gì gì đó. Có đôi khi tiểu hoàng đế còn có thể sai người đưa tới cho Diêm Nhật canh thịt bổ thận canh gà nhân sâm, canh gà nhung hươu, canh long phượng vân vân. Diêm Nhật vốn không biết đây là thế nào, vẫn là Khổng Tắc Huy lúc tới thăm gã lén nói cho gã biết, hoàng thượng cố ý đi Thái Y viện hỏi Dung thái y làm thế nào để người ta nhìn qua nhỏ hơn tuổi thực tế, sau khi hỏi, liền bắt đầu mỗi ngày yêu cầu ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn có thể bổ thân nhất cá tôm các loại.

Đêm biết được chuyện này, Diêm Nhật lén chạy vào hoàng cung, nếu không phải là ở một khắc cuối cùng bị Khổng Tắc Huy ngăn lại, gã thiếu chút nữa đã bị nhiếp chính vương phát hiện. Diêm Nhật muốn gặp hoàng thượng, nhớ đến mỗi ngày buổi tối đều ngủ không được. Gã muốn nói cho hoàng thượng, không cần đặc biệt chuẩn bị những thứ này cho gã, gã sẽ mỗi ngày chăm chỉ luyện công phu, để cho mình già sẽ không nhanh như vậy.

Thịt tôm ngon ăn trong miệng, Diêm Nhật nghĩ tới bên cạnh còn ngồi hoàng thượng, hốc mắt nóng lên. Nhắm thật chặt mắt, Diêm Nhật ăn sạch thịt tôm, cũng gặm sạch sẽ thịt trên xương sườn, thậm chí nhai vỡ xương có thể cắn được nuốt xuống. Dùng thời gian lâu hơn bữa cơm lúc trước ăn hết bát thức ăn với gã mà nói cũng không nhiều này, Diêm Nhật không có để lại một hạt gạo, đây là quan tâm của hoàng thượng đối với gã, gã tuyệt đối không thể để thừa chút xíu thứ có thể ăn.

Ăn xong cơm, hai tay nâng bát không ngẩn ra, Diêm Nhật lúc này mới đi rửa sạch bát, sau đó đặt bát ngay chính giữa bàn. Lại si ngốc nhìn nhìn rất lâu, Diêm Nhật lúc này mới lên tinh thần xử lý việc của nhật quỷ. Muốn về được bên cạnh hoàng thượng, đầu tiên sẽ phải làm tốt chuyện trong phận sự của mình, nếu không gã sau này còn có thể liên lụy hoàng thượng.



Diêm Nhật ở trong gian phòng nhỏ đó yên lặng chuyện của mình, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu đã rửa mặt xong ngồi trên giường đọc sách. Quyển sách này là thái sư cho bé, muốn bé trong bốn ngày đọc xong, bé mới xem phân nửa. Trước đây đều là Diêm Nhật đọc sách cho bé, bây giờ phải tự mình xem, tiểu hoàng đế không quen. Không chỉ như vậy, có rất nhiều rất nhiều việc Tần Gia Hựu đều không quen. Thế nhưng bé bây giờ phải tự mình làm, nếu không bé cũng đừng mong gọi Nhật Nhật trở về nữa.

Chẳng lẽ mình trước đây đối xử với Nhật Nhật thật sự không tốt như vậy sao? Tách khỏi Diêm Nhật sắp nửa tháng rồi, Tần Gia Hựu mấy ngày nay thường thường nghĩ vấn đề này. Được rồi, bé cũng thừa nhận chính mình đối xử với Nhật Nhật là không tốt. Trong nửa tháng không có Nhật này, bé mới phát hiện Nhật Nhật mỗi ngày phải làm bao nhiêu việc cho bé, từ ăn cơm mặc quần áo đến đọc sách tập viết, Nhật Nhật đều phải hầu hạ bé. Thế nhưng Nhật Nhật chưa từng nói không muốn mà. Tần Gia Hựu thả sách trong tay xuống, ôm chặt gối của Diêm Nhật trong lòng. Nếu như Nhật Nhật không muốn làm những việc này, vậy chắc chắn sẽ mất hứng chứ, nhưng Nhật Nhật cho tới bây giờ cũng chưa từng nói.

Vậy, đợi Nhật Nhật trở về, bé không sai Nhật Nhật mặc quần áo đi giày cho bé, không sai Nhật Nhật rửa mặt đánh răng cho bé nữa là được rồi chứ. Thế nhưng bé không thể không có Nhật Nhật, không có Nhật Nhật bé rất tịch mịch, rất khó chịu, rất muốn khóc.

Xoa xoa mũi, Tần Gia Hựu một lần nữa cầm sách lên. Bé không khóc, bé là hoàng thượng, luôn khóc nhè không thể được, phải nghĩ cách. Nửa tháng nay bé đã sắp kiên trì không nổi, nếu như bởi vì bé khóc nhè mà lùi thời gian Nhật Nhật trở về lại, vậy rất không có lời. Nhớ hồi bé, chuyện bé thích nhất chính là sai Nhật Nhật dẫn bé đi bay. Nhưng mà bây giờ bé lớn lên, cũng nặng, Nhật Nhật ôm bé bay sẽ mệt. Bé thích bay, lại không thích nhìn Nhật Nhật mệt đến luôn thở không ra hơi, cho nên bây giờ bé cũng không sai Nhật Nhật đưa bé đi bay nữa. Bé biết khinh công, có thể tự mình bay, nhưng bé thích hơn chính là cùng bay với Nhật Nhật.

Lắc lắc đầu, ném những tạp niệm này ra, Tần Gia Hựu nghiêm túc đọc sách. Bé bây giờ nhất định phải ngoan, nhất định phải ngoan ngoãn hoàn thành mỗi một việc phụ phụ, phụ thân và lão thái sư giao cho. Chỉ cần có một việc bé không có làm tốt, khiến cho phụ phụ không hài lòng, bé sẽ xong rồi. Tần Gia Hựu từ nhỏ đã biết giả bộ ngoan như thế nào, cho nên bé cũng không khó khăn, tất cả đều là vì khiến Nhật Nhật sớm ngày trở về.

Xem qua bốn trang sách, cửa phòng bị đẩy ra, Tần Gia Hựu ngẩng đầu, kinh ngạc hô tiếng: “Phụ thân.” Phụ thân lúc này không phải hẳn là ở trong phòng nói chuyện phiếm với phụ phụ hoặc là đã lên giường nghỉ ngơi sao?

Ngũ Tử Ngang đi tới bên giường, thấy nhi tử cầm sách trong tay, trong lòng còn ôm một cái gối, ánh mắt của y thoáng hạ xuống, sau đó sờ sờ đầu nhi tử nói: “Tử Quân, nửa tháng nay con mỗi ngày theo phụ thân nghiên cứu tập sớ tấu, còn thường thường phải dậy sớm đi lên triều nghe chầu, phụ thân cùng phụ hoàng con và lão thái sư thương lượng một chút, quyết định cho con ngày mai nghỉ ngơi một ngày.”

“Phụ thân?” Tần Gia Hựu vừa nghe, cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ.

Ngũ Tử Ngang ngồi xuống, lấy sách trong tay nhi tử xuống nói: “Con người dù sao vẫn phải nghỉ ngơi mà. Phụ thân ngày thường mặc dù bận, nhưng mà sẽ tranh thủ thời gian. Chờ sau khi con chính thức đăng cơ con cũng phải như vậy, mỗi ngày đều mệt như thế, thân thể sao có thể chịu được, con nói có đúng hay không?”

“Vâng vâng vâng vâng.” Tần Gia Hựu dùng sức gật đầu, hai tay thêm hai chân tán thành, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ to gan.

Ngũ Tử Ngang sao lại nhìn không ra nhi tử đang suy nghĩ cái gì, nhưng y cái gì cũng không nói, mà chỉ nói: “Ngày mai con nếu muốn ra cung đi chơi một chút, để Khổng Tắc Huy mang theo con đi, hoặc là tìm hoàng thúc con. Con cũng nên xuất cung đi thể nghiệm thể nghiệm dân tình, sau này xử lý triều chính mới sẽ không luống cuống tay chân, bị đám triều thần lừa gạt.”

“Vâng vâng vâng vâng.” Xuất cung?! Có thể xuất cung?! Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế cũng sắp thét lên.

Cười lại sờ sờ đầu nhi tử, Ngũ Tử Ngang căn dặn nhi tử đi ngủ sớm một chút, liền đứng dậy rời đi. Cửa phòng vừa mới đóng lại, bên trong phòng liền truyền đến tiếng thét chói tai của Tần Gia Hựu, Ngũ Tử Ngang đứng ở cửa cười lắc lắc đầu, sau đó về phòng ngủ. Nhi tử ngoan nhiều ngày như thế, sợ là sắp nhịn không nổi nữa, nên buông buông lỏng. Ngũ Tử Ngang đương nhiên sẽ không thực sự mặc kệ nhi tử, xem đi, y cung cấp một cơ hội cho nhi tử, còn cơ hội gì, vậy không cần nhiều lời.

Đi tìm Nhật Nhật, đi tìm Nhật Nhật, đi tìm Nhật Nhật… Tần Gia Hựu lúc biết mình có thời gian nghỉ một ngày suy nghĩ đầu tiên chính là đi tìm Diêm Nhật. Nhưng mà phải ngày mai mới có thể đi. Tần Gia Hựu cũng không có tâm tư đọc sách, trong lòng giống như mèo cào, đứng ngồi khó yên. Chẳng lẽ nhất định phải đợi đến ngày mai mới có thể xuất cung sao? Trái lo phải nghĩ, phải lo trái nghĩ, Tần Gia Hựu rất nhanh xuống giường, đi giày, kéo áo khoác liền chạy ra ngoài.

Khổng Tắc Huy ngồi trong góc mở hai mắt đang chợp thấy tiểu hoàng đế chạy ra ngoài, hắn cười cười, đứng dậy. Ra cửa lớn, hắn liền nhìn thấy tiểu hoàng đế vào sân của Minh vương Hà Hoan, Khổng Tắc Huy không có tiếp tục theo sau, mà trở về trong Nhân Tâm đường, nói ở cửa một gian phòng: “Khởi bẩm thái hoàng, nhiếp chính vương bệ hạ, hoàng thượng đi tìm Minh vương.”

Sau một lát, bên trong phòng truyền đến tiếng Tần Ca: “Để nó đi đi, nếu nó muốn xuất cung, phái người âm thầm bảo vệ.”

“Dạ.”

Khổng Tắc Huy đi bố trí. Bên trong phòng, Ngũ Tử Ngang ôm Tần Ca than thở: “Tử Quân đối với Diêm Nhật có lẽ thật sự có tâm tư đó.”

Tần Ca thì lại thản nhiên nói: “Có hay không, cũng phải xem chính nó có thể giữ được hay không, đừng quên, Diêm Nhật lớn hơn nó ngót hai mươi tuổi.” Ngũ Tử Ngang gật gật đầu, bọn họ có thể làm chỉ có thể khai thông, không thể ngăn, không thể vì một Diêm Nhật mà làm cho nhi tử hận bọn họ.

Hà Hoan đã lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, liền nghe có người gõ cửa, còn rất cấp bách. Diêm Hoán xuống giường mở cửa, bởi vì không thích trong phòng có người khác, cho nên nơi ở của Diêm Hoán và Hà Hoan cũng không có quá nhiều người hầu, buổi tối cũng sẽ không giữ người hầu gác đêm bên ngoài. Hà Hoan ngồi dậy, chỉ chốc lát sau hắn liền nghe thấy tiếng la của cháu trai: “Hoan Hoan hoàng thúc!”

“Hựu Hựu?” Hà Hoan xốc màn lên, vội vàng xuống giường. Còn chưa có đi giày, một người liền trực tiếp vọt vào.

“Hoan Hoan hoàng thúc, con có việc gấp tìm người!” Tần Gia Hựu cả đầu mồ hôi vọt tới trước mặt hoàng thúc, bắt lấy tay hoàng thúc, “Hoan hoan hoàng thúc, phụ thân vừa nói với con ngày mai con có một ngày nghỉ, có thể xuất cung đi chơi. Con muốn đi thăm Nhật Nhật, con muốn bây giờ liền đi thăm Nhật Nhật, người đưa con đi có được không?”

Hà Hoan cực kỳ kinh ngạc, vô ý thức hỏi: “Cha con cho phép con đi thăm Diêm Nhật?”

Tần Gia Hựu trề trề môi: “Phụ thân cũng nói con có thể xuất cung, đấy không phải là không phản đối con đi thăm Nhật Nhật sao? Con mặc kệ con mặc kệ, con muốn đi thăm Nhật Nhật. Hoan Hoan hoàng thúc, con không kịp đợi ngày mai, con muốn bây giờ liền đi thăm Nhật Nhật. Người dẫn con đi tìm Nhật Nhật có được không? Người yên tâm, phụ thân sẽ không phạt con.”

Diêm Hoán chờ Tần Gia Hựu hơn nửa ngày mới tiến vào ho nhẹ một tiếng, Hà Hoan ngẩng đầu nhìn, liền thấy Diêm Hoán gật gật đầu, Hà Hoan lập tức cười nói: “Được, hoàng thúc đưa con qua.”

“A! Cảm ơn Hoan Hoan hoàng thúc!” Ôm thật chặt hoàng thúc, Tần Gia Hựu xoay người liền chạy, “Con lập tức qua ngay, con đi lấy ít đồ.”

“Được, hoàng thúc chờ con, đừng vội.” Hà Hoan vội vàng dặn, nhưng Tần Gia Hựu đã chạy ra ngoài.

Diêm Hoán đi tới đi giày mặc quần áo cho Hà Hoan, nói: “Ban nãy Khổng Tắc Huy nói cho ta biết nhiếp chính vương bệ hạ chính là cho hoàng thượng một cơ hội đi thăm Diêm Nhật, tránh cho hoàng thượng nhớ đến bệnh.”

Hà Hoan vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã biết hoàng đế ca ca và Ngũ đại ca sẽ không tàn nhẫn như thế. Hoán, ngươi đi cùng ta.”

“Đấy là nhất định rồi.” Diêm Hoán hôn một cái ở khóe miệng Hà Hoan, y sao có thể để người này ban đêm một mình xuất cung, dù cho dẫn theo người hầu cũng không được.

Lập tức của Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế quả nhiên là lập tức. Bên này Hà Hoan vừa chuẩn bị thỏa đáng, bên kia bé đã chạy tới. Bé cũng không lấy nhiều thứ, chỉ cầm một bó thăm trúc và một cái gối. Hà Hoan vừa nhìn, vậy không được, lại bảo Diêm Hoán đi chỗ hoàng thượng lấy một bộ quần áo ra ngoài qua đây. Đợi Diêm Hoán lấy quần áo tới, Tần Gia Hựu đã giục nhiều lần rồi.

Hà Hoan cũng không dây dưa, lập tức mang theo Tần Gia Hựu xuất cung. Diêm Hoán dẫn theo ba mươi thị vệ hộ tống hoàng thượng xuất cung, Khổng Tắc Huy dẫn theo hơn mười tiểu quỷ âm thầm theo. Tần Gia Hựu không có ngồi kiệu, bé cảm thấy như vậy quá chậm, trực tiếp yêu cầu cưỡi ngựa. Không có cách nào, Diêm Hoán cưỡi ngựa mang theo Tần Gia Hựu, Hà Hoan một mình cưỡi một con ngựa, một đám người hùng hùng dũng dũng xuất cung vào ban đêm. Mà dưới sự yêu cầu đặc biệt của Tần Gia Hựu, không ai đi thông báo trước cho Diêm Nhật còn chưa biết chuyện, mà Khổng Tắc Huy ước gì tiểu hoàng đế có thể cho Diêm Nhật một ngạc nhiên bất ngờ, đương nhiên cũng sẽ không lắm miệng.

Trong nơi đóng quân của quân phòng giữ kinh thành, ngọn đèn trong một gian phòng vẫn sáng. Diêm Nhật ngủ không được phải chờ tới sau giờ tý mới có thể lên giường đi ngủ, có đôi khi lại càng trễ. Vừa nhắm mắt lại gã liền khống chế không được nghĩ đến hoàng thượng.

Chuyện ngày hôm nay gần như đều xử lý xong rồi, Diêm Nhật đang vót gỗ trước bàn. Thăm trúc Tần Gia Hựu đưa cho gã kia bị gã bảo bối đặt bên gối. Nhớ đến không chịu nổi, gã đã lấy ra nhìn nhìn. Diêm Nhật không biết vót cái khác, chỉ biết vót thăm trúc, bây giờ có thời gian, gã muốn học thêm một vài kỹ thuật, sau này có thể vót một vài thứ đồ chơi cho hoàng thượng. Thất thần, Diêm Nhật chỉ cảm thấy ngón tay đau xót, gã cúi đầu, quẹt đứt ngón tay. Buông gỗ, Diêm Nhật ngậm ngón tay, ngậm ngậm, tâm tư của gã lại bay đi, bay tới phương hướng hoàng cung.

“Ầm ầm ầm”, có người gõ cửa. Diêm Nhật hoàn hồn, vẻ mặt khó hiểu đứng lên đi mở cửa, muộn như thế sẽ là ai? Hoàng thượng sao? Không thể nào. Hoàng thượng chưa từng khuya như thế còn phái người qua đây, huống chi lúc này cửa cung đã sớm đóng.

Nghĩ như thế, Diêm Nhật hỏi: “Là ai?” Cũng mở cửa.

Trong nháy mắt đó, hô hấp của Diêm Nhật ngừng lại, hai tròng mắt mở to nhìn người xuất hiện trước mặt, cho là mình bởi vì quá mức tưởng niệm người kia mà xuất hiện ảo giác.

Người ở cửa hít mũi một cái, thế nhưng chung quy không có thể nhịn được tiếng khóc bật ra: “Nhật Nhật…”

“…” Diêm Nhật nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, trong lòng trầm xuống, có người nhào tới trong ngực gã, gọi gã: “Nhật Nhật…”

Hai tay Diêm Nhật run rẩy, hai cánh tay run run, cả người đều đang run. Đây là… Đây là… Đây là… Ngụm khí ấy của Diêm Nhật hổn hển, gã bỗng nhiên ôm lấy người trong lòng, khàn khàn hô lên: “Hoàng thượng…”

Không có lên tiếng quấy rầy hai người ôm chặt nhau kia, Hà Hoan kéo tay Diêm Hoán lẳng lặng rời đi. Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh một cái, tay hắn dùng sức nắm chặt, có thể không có trở ngại ở bên người này, thật tốt, thật tốt.