Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 10-1




Trạm Tuân đắc ý cười: "Giống quá hả?"

Trạm Hi vô thức đưa tay sờ mặt, Nào chỉ là giống, gần như có thể đánh tráo ấy chứ? Nàng kinh ngạc nhìn phụ thân mình.

Người kia thấy Trạm Tuân đến, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu. Trạm Tuân cười giải thích với con gái: "Ba năm trước, lúc phụ vương đến Hộ thành tuần tra, đột nhiên tâm huyết dâng trào, mới tới Nhạn Linh Quan tra xét một vòng. Nào ngờ trên đường gặp phải một đám thổ phỉ đang cướp bóc nạn dân. Trước nay phụ vương vẫn luôn rất ghét lũ người hiếp mềm sợ ác, nên mới kêu chúng tướng tới đánh đuổi đám thổ phỉ kia đi. Có lẽ cũng là ý trời, trong đám nạn dân đó, phụ vương thấy được nha đầu này. Lúc ấy con bé cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, dung mạo có năm sáu phần giống con, dùng ba năm bồi đắp thì thế này đây. Sao hả? Giống hệt chứ?"

Trạm Hi nâng người kia dậy, cẩn thận đánh giá, không khỏi gật đầu, hỏi: "Ngươi là người ở đâu? Trong nhà còn những ai? Ngươi có bằng lòng —— "

Còn chưa nói xong, người kia đã tiếp tục quỳ xuống, kiên định đáp: "Dân nữ vốn là người ở ngoại ô kinh thành, bởi vì cuộc sống quá cơ cực, không thể sống nổi, nên toàn tộc mới bàn nhau di cư sang chỗ khác. Nghe nói Đoan là nơi giàu có phồn vinh, nên mọi người quyết định chuyển đến Đoan sống. Cha mẹ và bảy người tỷ muội của dân nữ đều ở trong đoàn. Nào biết, khi tới Nhạn Linh Quan thì nghe nói cửa quan đã đóng chặt, không cho phép dân chúng ra vào. Chúng tôi đành trèo đèo lội suối, tuy hành trình gian khổ nhưng vì trong lòng có hy vọng nên mọi người đều không thấy mệt. Khi đã vòng qua được Nhạn Linh Quan sắp tới được Đoan, thì lại bất ngờ gặp phải đám thổ phỉ, toàn bộ nam tử trong đoàn đều bị gϊếŧ sạch, cha tôi cũng..." Nữ tử hít sâu một hơi, nói tiếp: "Nếu không phải nhờ vương gia ra tay cứu giúp, sợ là phụ nữ và trẻ em trong đoàn cũng đã chết thảm. Vương gia chẳng những cứu chúng tôi, còn đưa chúng tôi về Đoan, cho toàn tộc được an cư lạc nghiệp. Ân lớn như thế, dân nữ có làm trâu làm ngựa, hay phải dùng cả tánh mạng này cũng báo đáp không xong."

"Chuyện đã qua rồi, người nhà ngươi đã được bình an, hãy yên tâm đi." Trạm Tuân cười nói: "Hiện giờ con gái ta mới là Đoan vương. Ngươi phải tận trung với nàng."

"Vâng." Người kia dập đầu với Trạm Hi.

"Bổn vương cũng không muốn ngươi làm việc gì khó, 'hương mềm ngọc ngát' ấy mà. Ngươi hãy hưởng thụ mỹ nhân, sủng hạnh bọn họ thay bổn vương đi." Trạm Hi hiểu được dụng ý của phụ vương, trong lòng thầm thở dài. Người ta thường tự nhiên có cảm giác thân quen với người có diện mạo giống mình, chỉ tiếc nữ tử này, khi dùng xong phải bỏ ngay. Ai bảo Trạm Hi nàng phải tranh đoạt thiên hạ này đây?

.

Lúc rời mật thất, giọng Trạm Hi có chút trầm thấp, hỏi: "Ba năm trước, mẫu hậu có biết việc phụ vương mạo hiểm đi Nhạn Linh Quan không?"

Trạm Tuân trừng mắt, "Con không nói, ai còn dám nói? Nếu con dám gây mâu thuẫn giữa ta và mẫu hậu con, cẩn thận ta đánh nát mông con đấy." Hai người nhìn nhau rồi không nén được phì cười. Những lời đối thoại này như đưa cả hai trở về mười năm trước, thời mà một lớn một nhỏ vẫn hay cùng nhau chơi đùa.

.

Ba ngày sau, từ phủ Đoan vương truyền ra tin tức, vì tiên vương mất mà vương phi quá đau lòng đến nỗi lâm trọng bệnh, phải tới núi Tê Ngô tĩnh dưỡng. Cả một hàng dài xe ngựa chậm rãi đưa vương phi về phía tây, nửa tháng sau thì đến được núi Tê Ngô. Tức Mặc Uyển đã sớm chuẩn bị xong hết thảy. Đúng thời khắc cửa kết giới mở ra, Tức Mặc Dao lại đột nhiên lùi lại hỏi: "Tỷ tỷ, muội nhớ lúc Trạm Hi ra đời, người trong tộc gửi thư tới nói giới môn không ổn, phải hai mươi năm sau mới sửa xong. Tại sao giờ lại mở được rồi?"

Người tộc Hữu Hoàng không thể nói dối. Tức Mặc Uyển nhất thời giật mình không đáp, Trạm Tuân cuống lên, "Chắc là có cách gì mới nên mở được thôi. Dù sao cũng hơn mười năm rồi, phép thuật của tộc Hữu Hoàng mạnh vậy, nhất định có thể giải quyết."

Tức Mặc Dao không để ý tới Trạm Tuân, chỉ nhìn chằm chằm Tức Mặc Uyển. Tức Mặc Uyển bất đắc dĩ cười nói: "Đúng là giới môn vẫn không ổn. Chẳng qua vì lần này tỷ sẽ cũng hai người trở về, lúc đi qua kết giới có phép thuật của tỷ che chở, nên mới không sao."

Tức Mặc Dao giật thót, "Bao giờ mới hoàn toàn sửa xong?"

"Năm năm nữa." Lần này Tức Mặc Uyển trả lời rất chắc chắn, "Muội cũng biết người tộc ta sẽ không nói dối. Lúc ấy nói hai mươi năm, thì nhất định là hai mươi năm."

Mặt Tức Mặc Dao lại tái nhợt, hỏi: "Tỷ tỷ không lưu lại được ư?"

Tức Mặc Uyển đáp: "Đương nhiên không được. Có hàng ngàn hàng vạn thế giới, trong khi giới môn lại không ổn định, lúc đi qua rất dễ bị rơi nhầm vào thế giới khác, vậy rất phiền toái. Cần phải có phép thuật để kiểm soát mọi rủi ro."

Tức Mặc Dao nắm chặt tay Tức Mặc Uyển, lo âu hỏi: "Vậy... Vậy nếu dùng tiếp phép thuật có quay lại đây được không?"

Tức Mặc Uyển phất tay: "Tất nhiên không được! Chuyện như vậy sao muội giải thích với người trong tộc đây? Đó là chưa kể, sau khi vào giới môn, tỷ sẽ ngay lập tức làm phép liên lạc với người trong tộc, để họ cũng ở đầu bên kia làm phép, kết nối với phép thuật của tỷ, thì chúng ta mới có thể cảm nhận được tộc địa ở nơi đâu. Việc này cần phải có sự phối hợp không chút sai sót từ hai bên, chỉ cần hơi không cẩn thận chút thôi là chúng ta sẽ lạc vào một thế giới khác ngay. Muội nghĩ đi! Sau khi tỷ đi rồi, ở thế giới này còn người biết phép thuật để dẫn dắt nữa sao? Trừ phi đợi đến lúc giới môn ổn định đã."

Tức Mặc Dao thật muốn rơi lệ, "Vậy... vậy phiền tỷ tỷ gọi một tỷ muội khác tới đây, rồi sau đó chúng ta mới đi, được không?"

Tức Mặc Uyển hiểu được tâm tư của nàng, thở dài: "Tiểu muội, ước định của chúng ta với Trạm thị là chỉ để một người Tức Mặc thị trưởng thành biết pháp thuật đến thế giới này, hơn nữa người đó còn chỉ phụ trách việc dạy dỗ cho trẻ em Tức Mặc thị được đưa đến. Ngoài ra, chúng ta sẽ không nhúng tay vào an nguy của Trạm thị, bất kể chúng ta có mời tới bao nhiêu tỷ muội khác cũng thế thôi. Huống chi, muội làm vậy là phá quy củ, tộc trưởng làm sao đồng ý được?"

Cả người Tức Mặc Dao chao đảo, suýt chút nữa đã hôn mê. Trạm Tuân vội ôm nàng, an ủi: "Không trở lại được thì không trở lại. Không phải trước kia lúc ta nhỏ xíu cũng đã lên ngôi rồi đấy thôi, còn nhỏ hơn Hi nhi bây giờ nữa, mà nào có việc gì đâu."

"Không giống, không giống..." Nước mắt Tức Mặc Dao tuôn trào, khóc thút thít, "Lúc đó mình chỉ xưng vương ở Đoan, còn có một đám cựu thần che chở, đương nhiên sẽ không việc gì. Nhưng Hi nhi lúc này lại đang tranh đoạt thiên hạ, đã tranh đoạt thiên hạ thì nào còn đường lui? Huống hồ mình còn để Tiên Nhu ở lại kinh thành, con gái không muốn tranh cũng phải tranh đến cùng. Thiếp không đi nữa, thiếp muốn ở lại trông chừng Hi nhi của thiếp."

Trạm Tuân rất bất mãn. Năm đó lão nương đây cũng phải chống lại biết bao âm mưu công khai lẫn ngấm ngầm, Mẫn Thuân còn chuyên sai người ám sát hết đợt này tới đợt khác đấy nhá. Có điều Trạm Tuân cũng đồng ý với suy nghĩ của người thương. Nỗi nguy hiểm khi làm phiên vương trên đất của mình hoàn toàn kém xa với việc muốn tranh đoạt thiên hạ. Trạm Tuân cũng không muốn rời xa con gái, nhưng tình trạng sức khỏe của người thương thật không thể gắng gượng được lâu nữa. Trạm Tuân vừa định khuyên tiếp, Tức Mặc Dao đã hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nàng, nói đoạn tuyệt: "Nếu mình dám đánh thiếp ngất xỉu mang đi, thì cho dù trở về tộc địa, thiếp cũng sẽ không cần tánh mạng này."

Trạm Tuân bó tay đầu hàng. Tuy bình thường Tức Mặc Dao dịu dàng hiểu chuyện, nhưng nếu trong lòng đã quyết chuyện gì thì rất khó lay chuyển. Giờ phải làm sao đây? Nàng nhìn về phía Tức Mặc Uyển cầu xin giúp đỡ.

Tức Mặc Uyển cũng hiểu rõ rất khó để khuyên nhủ, Chẳng phải nữ tử tộc Hữu Hoàng đều như vậy cả sao? Vì người trong lòng, ngay đến tánh mạng cũng không cần. Nàng suy nghĩ, rồi chợt tìm ra được một biện pháp, nói: "Thế này đi, tỷ sẽ tìm trên núi Tê Ngô một nơi có ánh sáng sung túc, bày một trận pháp, hút tinh hoa của nhật nguyệt vào trong đó để bổ sung linh khí cho muội muội. Cứ chín chín tám mươi mốt ngày là xong một chu kỳ, có điều làm thế chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc, có lẽ sẽ giúp sức khỏe của muội muội đỡ hơn, nhưng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn thì nhất định phải quay về tộc địa. Nếu cách này có hiệu quả, thì sẽ tùy theo tình trạng sức khỏe của muội để xem phải cách bao lâu sẽ cần tiến vào trận pháp điều dưỡng tiếp nữa. Chỉ là, chỉ là..." Tức Mặc Uyển thoáng ngập ngừng ấp úng, "Bởi vì tinh khí thiếu hụt nên ngày sau phải bớt chuyện phòng the. Nếu quả thực không thể nhẫn nhịn được, thì phải để tỷ xem qua tình trạng của muội muội trước xem sao rồi hai người mới có thể được." Nói xong mặt đỏ bừng, chính nàng còn chưa kết hôn, nói chuyện ấy quả thật rất ngượng.

Tức Mặc Dao cũng đỏ mặt, chỉ có người da mặt dày như Trạm Tuân là không để ý, còn vui vẻ nói: "Ta cũng không phải quỷ đói háo sắc, sao không nhịn được đây? Tương lai thân thể của Dao nhi khỏe hẳn, lúc ấy ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời."

"Mình ——" Tức Mặc Dao tức đến muốn đánh Trạm Tuân. Tức Mặc Uyển thấy hai người không có ý kiến khác cũng thả lòng tâm tình, nhanh chóng đi tìm chỗ thích hợp để bày pháp trận. Cả một ngày vất vả mới bày xong, tỷ muội Tức Mặc cùng tiến vào, bỏ lại Trạm Tuân bên ngoài. Trạm Tuân cũng không nhàn rỗi, dồn sức vào việc vừa trông coi bảo vệ trận pháp vừa theo dõi tình hình của Đoan, từng phong mật tín cứ tới liên tiếp như tuyết rơi đầu mùa, càng ngày lại càng thấy hài lòng trước mọi động thái của con gái.