Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 10-4




Dùng xong bữa tối, cả hai ở trong sân bày trái cây đốt nhang cầu Chức Nữ. Nhìn vẻ thành kính của Liễu tiểu thư mà Mẫn Tiên Nhu thầm buồn cười, nàng luôn nghĩ muốn có hạnh phúc thì phải tự dùng tay đoạt lấy, chứ dựa vào cầu thần bái Phật thì mãi chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Nàng có chút phiền chán những cử chỉ chuyên thuộc về các cô gái nhỏ này, nhưng vẫn phải cố làm ra dáng, vì thế đành khấn vái qua loa chút rồi dừng. Sau đó sai người đốt hương thơm bày đàn ở trong phòng, mời Liễu tiểu thư vào chơi, rồi khẽ lướt mắt qua nhìn Dậu Dương. Dậu Dương hiểu ý, liền đuổi hết đám người phiền hà đi, sau đó bí mật làm ra một động tác ám hiệu, mệnh lệnh cho ám vệ canh phòng, rồi đóng cửa phòng lại, đứng dán ngay sát cửa nghe động tĩnh bốn phía.



Mẫn Tiên Nhu bảo Liễu Ngọc Lăng ngồi xuống, rồi ra lệnh cho Thân Cúc đánh đàn. Tiếng đàn từ từ vang lên, giấu đi mọi lời nói chuyện, phòng ngừa tai vách mạch rừng. Liễu Ngọc Lăng chưa hiểu được ẩn ý trong đó, cứ nghĩ mình đã gây ra chuyện gì khiến công chúa bất mãn, trong lòng còn lo sợ bất an, đang cân nhấc xem nên nói thế nào để cầu tha thứ, tuy vậy trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười mỉm đúng mực. Chuyện ấy không tránh được ánh mắt sắc bén của Mẫn Tiên Nhu, nàng càng thêm vài phần khen ngợi vị Liễu tiểu thư này, dù loạn vẫn giữ được vẻ bình thản, ngày sau có gặp việc lớn cũng không đến nỗi thất kinh. Nàng cũng không dò xét nữa, mà nói thẳng ngay vào đề: "Không Minh đại sư đã nói thế nào với Liễu tiểu thư?"



Liễu Ngọc Lăng tức thì lặng đi một chút, rồi mới trả lời: "Đại sư nói tướng mệnh của dân nữ là gặp khổ hóa lành, sẽ gặp được quý nhân phù trợ trong đời, chỉ cần sau giờ Ngọ dân nữ hãy đi dạo nhiều chút trên con đường núi nhỏ kia."



Mẫn Tiên Nhu mỉm cười, "Hiện nay bổn cung cũng là cá trong chậu, chim trong lồng, tự thân còn khó giữ, sao mà cứu được ngươi?"



Liễu Ngọc Lăng cũng là người thông minh, thấy nét mặt công chúa tươi cười, chẳng có chút nào có vẻ khốn khó, liền biết có hy vọng, quỳ xuống khẩn cầu: "Không Minh đại sư một đời là cao tăng, nếu đã tính ra công chúa chính là quý nhân của dân nữ, vậy nhất định công chúa có biện pháp cứu dân nữ thoát khỏi tình cảnh hiểm nguy này."



Dù mỹ nhân có bày tỏ tình sâu ý cắt hơn nữa cũng chẳng thể làm Mẫn Tiên Nhu cảm động, nàng bình thản cười nói: "Lão hòa thượng kia nói như vậy mà ngươi cũng tin ư? Ngươi có nghĩ tới, nếu bổn cung thật sự không có cách cứu ngươi, thì ngươi nên làm thế nào không?"



Liễu Ngọc Lăng mờ mịt không hiểu, cũng không rõ công chúa nói lời ấy là muốn thử mình hay đúng thật như vậy, chỉ đành thuận theo ý đáp: "Dân nữ vốn phải chết, ở giây phút được cứu kia thì ý muốn chết cũng không còn, lòng đã thông thấu. Tam hoàng tử một tay che trời, dân nữ chết đi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm liên lụy tới cả nhà họ Liễu mới là chuyện lớn, có lẽ còn kéo cả Viên ca ca theo. Hôm kia Viên ca ca có gửi một bức thư tới nói, bất kể dân nữ thế nào, cũng nguyện ý chờ dân nữ. Không chừng lúc nào Tam hoàng tử chơi chán, sẽ thả cho dân nữ xuất phủ cũng nên. Khi ấy Viên ca ca còn cần dân nữ, thì dù cho không có danh phận, dân nữ cũng không còn tiếc nuối gì."




Khóe miệng Mẫn Tiên Nhu nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, "Cuối cùng bổn cung đã hiểu vì sao Liễu tiểu thư tự vẫn. Vốn trông cậy vào đấng lang quân trong lòng tới cứu, nào biết lại chỉ nhận được một bức thư tuyệt tình."



Liễu Ngọc Lăng ngạc nhiên: "Sao công chúa lại nói thế? Viên ca ca rõ ràng đối với tiểu nữ tình thâm ý trọng, nếu không sao còn nói sẽ không để ý tới những gì mà tiểu nữ trải qua."



Nụ cười của Mẫn Tiên Nhu càng lạnh lẽo, "Liễu tiểu thư cần gì lừa mình dối người như thế. Nếu không phải bị rơi vào cảnh quá tuyệt vọng, thì sao lại chọn con đường chết? Chưa nói đến tâm ý của người kia đối với ngươi thế nào, mà ai ai cũng biết cửa hầu môn sâu như biển, cho dù tương lai Mẫn Huyễn có thật sự chán ngươi, cũng sẽ thả cho ngươi đi sao? Tình cảm ban đầu lúc nào cũng nồng thắm, đương nhiên sẽ không để ý tới chuyện viên ngọc có tỳ vết hay không, nhưng càng về sau tình càng mỏng, trân châu cũng biến thành mắt cá, nói gì tới quá khứ mà ngươi đã có đây? Ai không hy vọng người yêu của mình sẽ độc nhất thuộc về mình? Nếu ngươi không còn trong trắng, dù thật sự hắn ra vẻ không để tâm đến, nhưng chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không nghi ngờ sự thật lòng của hắn? Con người vốn chẳng phải thần Phật, cũng không phải thánh nhân, trong lòng luôn có góc tối. Có lẽ lúc đầu yêu ngươi say đắm không tính toán, nhưng liệu ngươi có cam đoan cả đời hắn sẽ chỉ cưới một mình ngươi? Nếu tương lai, yêu đã nhạt, tình không còn, lại có sự châm ngòi của oanh oanh yến yến khác, quá khứ của ngươi liền trở thành châm độc cắm trong lòng hắn, như vậy đủ có thể tưởng tượng ra kết cục rồi." Mẫn Tiên Nhu nhẹ nhàng vén tay áo, để lộ ra thủ cung sa trên cánh tay, cười đắc ý, rồi buông ống tay áo xuống, liếc Liễu Ngọc Lăng: "Cho dù người đời có đồn đãi bổn cung có bao nhiêu tồi tệ, thì bổn cung cũng không thèm quan tâm. Muốn không có lỗi với người yêu thì phải chân chính tự bảo vệ mình. Bổn cung sẽ không chỉ bất lực ngồi một chỗ chờ đợi người yêu như những khuê tú khác, mà sẽ dùng mọi cách giữ chặt người yêu bên mình, không cho phép ai đoạt mất."




Đầu Liễu Ngọc Lăng trống rỗng, bối rối muôn phần. Mọi người đều đồn đãi vị công chúa này rất tệ hại, là thân con gái mà còn cùng Đoan vương dâʍ ɭσạи nghịch luân, mọi người còn nói vị công chúa này nhu nhược yếu đuối, chỉ là một nữ tử hiền thục vô năng. Nhưng người đẹp như thiên tiên đang ngồi ngay trước mặt đây nào có điểm giống vậy, mà rõ ràng chính là một nữ tử có khí phách cực kỳ mạnh mẽ, đứng trên đỉnh thiên hạ ấy chứ. Liễu Ngọc Lăng vốn là một mỹ nữ mày liễu mắt to, giờ lại trợn mắt há hốc mồm khiến cho Mẫn Tiên Nhu thấy mà bật cười, nàng nói tiếp: "Nếu ngươi nguyện trung thành với bổn cung, bổn cung cam đoan sẽ giữ cho ngươi còn thân trong sạch gả cho người trong lòng, tương lai còn có thể cho người đó chỉ được phép một đời ân ái với ngươi."



Liễu Ngọc Lăng đã không thể suy nghĩ được nữa, cả người chấn kinh tới nỗi không biết phải thốt ra thế nào. Mẫn Tiên Nhu cũng không vội, chỉ ngồi chờ 'cá cắn câu'. Người đến cả chết cũng không màng thì còn gì không dám làm?



Sở dĩ Liễu Ngọc Lăng chưa hoàn hồn kịp, là bởi lời của công chúa thật sự đánh trúng vào vết thương trong lòng nàng. Lúc cha nàng phái người tới Viên gia từ hôn, nàng đã dặn nha hoàn bên người mình là Đào Nhi lén gửi một phong thư tới cho chàng, trong thư nàng cố nén ý xấu hổ tỏ rõ cõi lòng, nguyện ý không để tâm tới danh tiết, muốn cùng chàng bỏ trốn tới chân trời. Kết quả lại chỉ nhận được một đáp án như vậy, thế chẳng phải chắp tay dâng mình cho người ta. Lòng hoàn toàn đã nát nên mới bắt đầu sinh ra ý muốn chết, sau khi được Không Minh đại sư cứu rồi chỉ điểm, lại dâng lên hy vọng. Chỉ là nàng vẫn chưa biết liệu công chúa thật sự có năng lực cứu giúp được mình hay không, nên mới do dự.




Mẫn Tiên Nhu là ai cơ chứ? Nàng có thể phán đoán cực chuẩn tâm tư người khác. Vị Liễu tiểu thư này nếu thật sự chỉ là một nữ tử không có tham vọng, biết suy nghĩ cho hai nhà Liễu - Viên, thì đã cố nén nước mắt mà ngoan ngoãn nghe lệnh, cớ gì còn tự sát? Căn cứ vào tầm suy nghĩ của Liễu Ngọc Lăng, chắc chắn hiểu rõ nếu bản thân thật sự chết, Mẫn Huyễn sẽ giận chó đánh mèo lên hai nhà Liễu - Viên. Ngay đến trên nét mặt của cô gái này cũng toát ra sự cương ngạnh, không chịu khuất phục với cuộc đời. Với tính cách ấy, chỉ cần cho hy vọng, thì nhất định sẽ liều mạng tóm lấy, bây giờ chỉ cần khẽ đẩy thêm chút nữa, không sợ Liễu Ngọc Lăng không đồng ý với nàng. Mẫn Tiên Nhu cười nhạt: "Có biết vì sao phụ thân ngươi được thăng làm Lễ bộ thị lang không? Bởi vì ở ngày thứ hai bổn cung vào kinh, Lễ bộ thị lang tiền nhiệm đã làm ra nhiều cử chỉ bất kính, bổn cung chỉ nói vài câu, vậy mà đã giúp cha ngươi thăng quan tiến tước. Nếu bổn cung muốn trừng trị một người, không hề thiếu gì cách."



Đã ai từng được nhìn thấy tiên nữ cửu thiên nói ra lời của La sát quỷ dạ xoa chưa? Liễu Ngọc Lăng chỉ cảm thấy tất cả những gì nàng gặp hôm nay đã vượt xa khỏi phạm vi bản thân trước đây từng biết, nên nàng không do dự nữa. Công chúa luôn miệng gọi thẳng tên Mẫn Huyễn, không hề có chút tôn trọng nào, vậy đã thể hiện rõ hai người này khác phe. Vầng trán trắng nõn của Liễu Ngọc Lăng lúc này đụng mạnh lên mặt đất, kiên định đáp: "Cuộc đời này của dân nữ xin nguyện dâng cho công chúa."



Mẫn Tiên Nhu có chút vừa lòng, "Bổn cung cũng không cần ngươi phải mạo hiểm, chỉ cần ngươi thỉnh thoảng lơ đãng nói ra vài lời là xong. Đưa lỗ tai đến đây."



Liễu Ngọc Lăng nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu tới gần Mẫn Tiên Nhu nghe dặn dò, nụ cười trên mặt dần dần nở rộ, cuối cùng còn nghe công chúa nói: "Ngươi yên tâm, bên phía nhà họ Viên bổn cung sẽ tự phái người đến nói. Có điều bổn cung vẫn muốn ngươi cân nhắc cho kỹ, liệu hắn có phải đấng lang quân mong muốn của ngươi hay không. Về phía những người hầu cận bên cạnh ngươi, thì ngươi hãy tự suy nghĩ cách giải thích đi. Bây giờ hãy sửa sang lại dung nhan của mình, lát nữa thôi Mẫn Huyễn sẽ tới." Liễu Ngọc Lăng biết sau khi mình tự sát không thành cũng có người của Mẫn Huyễn tới coi chừng nàng, có điều chẳng qua nàng cũng chỉ là một món đồ chơi mới của Mẫn Huyễn, hắn sẽ thật sự để bụng tới nàng vậy sao? Nàng khó hiểu hỏi: "Dân nữ đâu đáng để hắn phải làm thế?"



"Ngươi cứ làm theo lời ta là được." Bởi vì mới vừa phải nói quá nhiều, Mẫn Tiên Nhu hơi mệt chút, không muốn giải thích thêm, cũng rất khó giải thích, nàng chẳng muốn để sự tin tưởng của Liễu Ngọc Lăng dao động. Chỉ sợ tất cả những điều vừa nãy nàng và Liễu Ngọc Lăng làm đã sớm có người báo về phủ hoàng tử, nàng biết rất rõ Mẫn Huyễn có lòng muôn dạ thú với mình, chỉ là hiện nay vì nghĩ đến an toàn của chính mình, nên mới tạm bỏ qua, nhưng tương lai thì, Hừ, chắc chắn phải để hắn bị hủy nát trong tay mình. Mẫn Tiên Nhu dặn dò tiếp: "Đêm nay tất cả những điều bổn cung và ngươi bàn, ngươi không được phép nói với bất cứ ai. Không cẩn thận chút là tính mệnh gặp nguy đấy. Đừng để lộ ra tiếng gió, bổn cung sẽ không đảm bảo cho đâu."



"Vâng." Liễu Ngọc Lăng cũng hiểu rõ, tận sâu trong lòng nàng còn có chút hưng phấn, Không ngờ một nữ lưu nhỏ bé như mình lại được tham dự vào chuyện lớn ngất trời thế này. Bây giờ mình thuộc về phe công chúa. Đảng phái? Phân tranh triều đình? Cứ nghĩ đến những việc mà chỉ có đại trượng phu mới được dính dáng ấy lại khiến nàng bỗng nhiên sinh ra hào khí như được xông pha ra trận gϊếŧ địch, máu nóng trong lồng ngực cũng lập tức sôi trào.