Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất - Chương 13




“Tiêu công tử là ai?”



Cũng không nghĩ có liên quan đến Tiêu thừa tướng, Lý Dụ nhất thời không phản ứng lại Tiêu công tử là ai. Hắn chỉ nhận thức một người họ Tiêu, hơn nữa hắn cảm thấy người khác sẽ không xưng Tiêu Từ Giản là Tiêu công tử.



Hàn Vọng Tông đã quen Nhữ Dương vương ngu xuẩn, ông ta lại lười phân rõ Vương gia là thật ngu xuẩn hay là giả ngu xuẩn, giải thích: “Tiêu công tử chỉ chính là trưởng tử của thừa tướng __Tiêu Hoàn, huynh đệ song sinh với hoàng hậu, từng ở trong cung là Vệ úy. Bây giờ là đi tuần tra.”



Lý Dụ nói: “Ồ.”



Hắn đối Tiêu Từ Giản là kính sợ tránh xa. Hoặc nói đúng hơn là, không thể không kính sợ tránh xa, tốt hơn là cách mười vạn tám ngàn dặm, càng xa càng tốt. Người nhà họ Tiêu đi đâu làm gì, cũng không có liên quan đến hắn.



“Vậy thì đưa đến đặc sản cho cậu ta đi, tán gẫu tỏ rõ tâm ý. Ta nghĩ Tiêu công tử hẳn là không thiếu bạc. Đưa gỗ được chạm khắc tinh tế thì thế nào?” Lý Dụ chua xót mà nói.



“Điện hạ!” Hàn Vọng Tông mới không muốn thảo luận ba cái chạm khắc gỗ gì đó, “Điện hạ không hiếu kỳ Tiêu công tử lúc này đến Đạm Châu làm cái gì?”



Lý Dụ rùng mình một cái. Cuối năm, không ở kinh thành cùng người nhà đoàn tụ, lại chạy đến Đạm Châu. Quả nhiên là chuyện quái dị.



“Không quản cậu ta tới làm gì, tốt nhất là không nên cùng ta có quan hệ.”



Hàn Vọng Tông thấp giọng nói: “Trên danh nghĩa là đến coi tình hình tai nạn. Nhưng mà thiên tai cũng đã qua, trong thành tình huống rất an ổn. Đạm Châu một năm qua, cũng không có đại sự gì. Ngoại trừ một chuyện.”



Lý Dụ biết đến ông ta ám chỉ cái gì —— Nhữ Dương vương. Một năm này, Nhữ Dương vương từ Vân Châu lăn đến Đạm Châu.



“Cậu ta muốn gặp ta?” Lý Dụ hỏi Hàn Vọng Tông.



Hàn Vọng Tông lắc đầu một cái: “Cũng không có. Tiêu công tử hiện tại đang ở tại quý phủ của thứ sử, cũng không nói muốn gặp điện hạ.”



Lý Dụ nổi giận, Hàn Vọng Tông đây là đùa giỡn hắn.



“Rất tốt!” Hắn nói, “Bởi vì nếu như cậu ta muốn gặp ta, liền đến vương phủ gặp ta! Ta tuyệt đối sẽ không chủ động gặp cậu ta! Đời ta đã có một người họ Tiêu ta không muốn gặp rồi!”



Hàn Vọng Tông nhắc nhở hắn: “Điện hạ, có phải hay không trong kinh xảy ra chuyện gì?”



Lý Dụ không biết tin tức trong kinh, hắn nói cho Hàn Vọng Tông: “Ngươi hỏi ta không bằng đi hỏi Hà Quân Đạt, Hà Quân Đạt biết nhiều tin tức hơn so với ta.”



Tin tức của hắn một là liên quan đến hoàng thân, hai là nhà mẹ đẻ của Vương phi, mà một năm qua, hắn thất thế đi tới Đạm Châu này, thân thích gì đó đều đối với hắn lạnh nhạt. Ngày lễ sẽ có mấy người cử người đến thăm hỏi, mà trong triều cũng không ai muốn nhắc tới Nhữ Dương vương hắn.



“Trong kinh cho dù đã xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến ta nữa rồi.” Lý Dụ nói.



Hàn Vọng Tông chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, làm thế nào cũng đoán không ra. Cái cảm giác này thực sự rất đáng ghét. Trong lúc nhất thời hai người đều rơi vào trầm mặc.



Mùa đông, sau giờ ngọ mây đen dày đặc, sát vách tiếng đàn lại quá hỗn tạp. Lý Dụ bỗng nhiên nói: “Những hài tử này thật vô tội, mới bị ta mua về mấy ngày.”





Hắn dừng một chút: “Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ông phải khuyên Hà Quân Đạt để cho những hài tử này đi đi.”



Một tháng sau.



Đêm hôm ấy, hoàng đế đang ngủ mê man tỉnh lại, tựa hồ hơi có tinh thần.



“Bái Bái.” Thị lực càng ngày càng yếu, ban ngày cho dù trợn tròn mắt cũng cảm thấy trước mắt như bị một tầng sương mù che lại, càng khỏi nói vào giữa đêm khuya khoắt, lục lọi đưa tay ra, hoàng hậu nắm chặt lấy tay của hoàng đế.



“Bệ hạ, thiếp ở đây.” Hoàng hậu ôn nhu nói.



Hoàng đế thở hổn hển hỏi: “Bái Bái, những gì nàng đã đáp ứng ta, còn nhớ không?”



Hoàng hậu không do dự: “Thiếp vẫn nhớ.”



Hoàng đế gật gật đầu, hắn chỉ là nắm tay của hoàng hậu, do dự một hồi, phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn, mới nói: “Được. Ngày mai ta muốn lưu di chiếu. Nên triệu Tiêu thừa tướng vào, Chu Phó Xạ, còn có…. Văn thái phó nữa triệu hết vào cung đi.”



Hoàng hậu không nói gì, nước mắt đã rơi xuống. Hoàng đế không nói gì, hắn dần dần lâm vào ảm đạm, lẩm bẩm nói: “Ngươi quyết định đi, Bái Bái, nàng nhanh quyết định…”



Hoàng hậu cũng không nhịn được nữa,ngồi bên giường mặc cho nước mắt tuôn rơi.



Nàng biết ý tứ của hoàng đế. Nửa tháng này, đến chăm sóc hoàng đế dưỡng bệnh là hoàng hậu cùng với tỳ nữ của nàng, trên thực tế những quyền lệnh cũng không thông qua nàng, nói đúng hơn là không được truyền ra khỏi căn phòng này. Nếu như hoàng hậu dám cản trở hoặc giở trò gì, di chiếu của hoàng đế cũng rất khó lưu lại.



Hoàng hậu cũng không phải vì hoàng đế mà khóc, mà khóc cho quyết định của mình, trong lòng nàng cất giấu một thanh đao, bây giờ nàng lại dùng nó tổn thương đến người nàng quan tâm nhất.



Khóc xong, nàng chà mặt, đứng lên, đi ra nội thất, đi qua hai bức bình phong. Cung nữ ngồi trực đêm, nhìn thấy nàng dồn dập đứng dậy hành lễ.



Tháng giêng vừa qua không lâu, liên hoa tinh tế mà nở rộ, hoa mẫu đơn cùng uyên ương đua nhau khoe sắc, nàng nhìn ánh đèn ảm đạm, cùng với những tường thành được mạ vàng. Nàng và hoàng đế đối với thừa tướng là một đôi con rối đáng yêu. Nếu bọn họ trưởng thành hơn một chút, nàng cũng có thể trợ giúp hoàng đế trở nên mạnh mẽ. Nhưng bây giờ hết thảy, đều kết thúc.



“Bệ hạ có chỉ, ngày mai triệu Tiêu thừa tướng, Văn thái phó, tả hữu Phó Xạ vào cung.” Nàng tỉnh táo đem ý chỉ truyền xuống.



Cha của nàng, Tiêu Từ Giản trước kia tiến đã cung cùng nàng nói qua, nếu sau khi hoàng đế băng hà, sẽ cho ai kế vị.



Tiêu Từ Giảng muốn nàng kéo dài tới khi nào thì cứ kéo, kéo đến khi hoàng đế băng hà mà không có di chiếu là tốt nhất.



Đợi đến khi hoàng đế băng hà, hậu cung không có thái hậu, trong triều không có người nhiếp chính, vào thời khắc ấy, Tiêu Từ Giản làm thừa tướng là đại thần cùng phụ trách chính trị, sẽ danh chính ngôn thuận là người trên vạn người không khác gì hoàng đế.



Hoàng hậu nghĩ tới tình hình kia, trong lòng không khỏi rung động. Phụ thân nàng có dã tâm muốn cùng hoàng đế đứng ngang hàng.



“Phụ thân nghĩ ai sẽ là tân quân?” Nàng hỏi.




Tiêu Từ Giản cũng không hề che giấu nữ nhi, đem tình huống phân tích cho nàng nghe: “Con trai của tiên đế, bây giờ còn sống ngoại trừ hoàng đế, còn có Nhữ Dương vương cùng Trường Tin vương. Nhữ Dương vương là người kiêu căng, hoang dâm, không thể đảm nhận trọng trách này. Trường Tin Vương vừa mới đầy ba tuổi, quá nhỏ, mẹ đẻ lại xuất thân thấp hèn, bởi vậy cũng không thể.”



“Bây giờ lực chọn tốt nhất là An khang vương, An Khang vương là trưởng tử của tiên đế, tuy rằng chết sớm nhưng cũng có một người con trai, năm nay sáu tuổi vô cùng thông minh. Sau khi bệ hạ băng hà, sẽ đưa đến cho con làm con nuôi, con làm thái hậu, nuôi dưỡng hoàng đế nhỏ tuổi, sau đó có thể buông màn nhiếp chính.”



Một đêm không ngủ.



Sang sớm hôm sau, những trọng thần đã tập trung đông đủ ở Đông Hoa cung, đứng trước giường bệnh của hoàng đế.



Hoàng hậu nhìn thấy Tiêu Từ Giản cũng không có né tránh, ánh mắt phụ thân nàng cực kỳ trầm tĩnh, cũng không có thất vọng chỉ là rất lạnh.



Nàng không nói nhảm, tình hình dưới mắt, tất cả mọi người cũng không cần phí lời.



Nàng đi thẳng vào vấn đề nói: “Bệ hạ muốn viết một phần di chiếu, để xác định ai tới kế vị.”



Nàng quay đầu liếc nhìn hoàng đế, hoàng đế nhắm mắt lại, khẽ gật đầu một cái. Hoàng hậu nói tiếp: “Hoàng đế đã quyết định, tân quân chính là…..”



“Hoàng hậu! Chờ chút!” Văn thái phó lớn tiếng đánh gãy nàng.



Hoàng hậu đối với âm thanh thất kinh kia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “… Nhữ Dương vương.”



Nội thất nhất thời yên tĩnh, chết lặng. Văn thái phó không còn phát ra âm thanh gì.



Hoàng hậu khắc chế, dừng một phút chốc, chậm rãi hỏi: “Thái phó có cái gì dị nghị sao?”



Văn thái phó liên thanh nói: “Không có! Không có! Thần tuân chỉ! Thỉnh thừa tướng tiến hành di chiếu đi.” Hắn ta cũng triệt để yên lòng.




Tiêu Từ Giản gật gật đầu. Mấy người viết một bản nháp, trau chuốt sau lại thỉnh hoàng đế xem qua. Hoàng đế đã xem không rõ lắm, hoàng hậu chậm rãi từng chữ từng chữ đọc cho hắn nghe, sau đó nắm tay hắn, nhấn tỳ ấn lên.



Toàn bộ quá trình ngoài ý liệu lại rất nhanh chóng, yên tĩnh. Cuối cùng hoàng đế dặn dò: “…Triệu Nhữ Dương vương hồi kinh đi.”



Mọi người lĩnh chỉ, thời điểm rời đi, hoàng hậu gọi thừa tướng nói riêng.



Tiêu Từ Giản nói: “Nếu sự tình đã đến bước này,chuyện cần giải quyết rất nhiều. Con ở trong cung chăm sóc thật tốt cho bệ hạ, không cần lo lắng.”



Hoàng hậu rốt cục không nhịn được nghẹn ngào: “Phụ thân… Không trách ta sao?”



Tiêu Từ Giản bỗng nhiên mỉm cười: “Con làm như thế, tự nhiên có đạo lý của con. Con không chỉ là nữ nhi của ta, còn là quốc gia chi mẫu.”



Y lẩm bẩm nói: “Bái Bái, lớn rồi.”




Hoàng hậu liền biết, phụ thân rất hiểu nàng.



“Con lo lắng bệ hạ… Cũng lo lắng cho phụ thân. Nếu như lần này chúng ta manh động, con lo lắng cho Văn thái phó cùng Tả Phó Xạ…” Nàng vội vội vàng vàng nói.



“Bái Bái, ” Tiêu Từ Giản an ủi nàng, “Ta sớm đã phái ca ca ngươi đi Đạm Châu.”



Y từ trước đến giờ không làm việc ăn cả ngã về không.



Vì vậy vào một bữa sang rét buốt, Lý Dụ liền bị một đám người quấy rầy mộng đẹp.



Hà thứ sử tự mình dẫn người tới cửa, bảo là muốn tiễn hắn hồi kinh.



Lý Dụ cảm thấy nội dung vở kịch này chuyển biến có chút không đỡ nổi.



“Ta tại sao lại phải hồi kinh? Không có ý chỉ bệ hạ, ta không thể trở về kinh.”



“Điện hạ, hoàng đế bị bệnh nặng triệu gấp điện hạ hồi kinh.” Hà Quân Đạt còn kém không đối Nhữ Dương vương hô vạn tuế, trực tiếp nói cho hắn biết “Theo đạo lý mà nói chờ hoàng đế vừa chết, lão nhân gia ngài chính là hoàng đế kế tiếp”, không biết tại sao Nhữ Dương vương bỗng nhiên lại nghe không hiểu tiếng người.



Người bình thường nghe đến chuyện này, nên nhảy cao khoái trá đến 3 thước, nhanh chóng chạy đến tranh ngôi vị hoàng đế kia liền!



Đã có Hàn Vông Tông quen thuộc với Lý Dụ, liền âm thầm cùng nhau bàn chuyện.



Ông ta nói cho Lý Dụ biết, một là thánh chỉ triệu Nhữ Dương vương là thật, hai là, e rằng Tiêu công tử đến đây cũng là vì chuyện này. Chỉ cần có Tiêu công tử đưa Nhữ Dương vương hồi kinh, vậy chuyện này không có gì đáng lo lắng.



Lý Dụ liền cho người đi hỏi, quả nhiên Tiêu Hoàn sẽ cùng hắn hồi kinh, điều này so với thuốc an tâm còn muốn tốt hơn a~



Hai ngày sau, Lý Dụ vội vàng từ Đạm Châu khởi hành, người ở Đạm Châu đều đến để đưa tiễn, ngoài cửa thành quan chức sắp xếp thành hàng dài. Lý Dụ từ ngoài cửa xe nhìn lại, đột nhiên tỉnh ngộ.



Hắn, là đi làm hoàng đế.



Hắn sợ ngây người!!!!!!.



“Hàn Vọng Tông!” Vừa vặn nhìn thấy Hàn Vọng Tông cũng quỳ gối ven đường, Lý Dụ quát to một tiếng.



“Hàn Vọng Tông!” Hắn huýt sáo. Xe ngựa dừng lại, hắn lớn tiếng gọi Hàn Vọng Tông.



Hàn Vọng Tông đi chầm chậm lại chỗ hắn. Lý Dụ từ cửa sổ xe thò ra, lớn tiếng hướng Hà Quân Đạt nói: “Người này, ta sẽ mang vào kinh!”