Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất - Chương 31




Săn bắt vào mùa thu là hoạt động kinh điển được tổ chức hằng năm. Thái tổ khi giành được thiên hạ rất ưa thích săn thú, thậm chí còn có truyển thuyết cùng một con gấu tranh đấu. Bởi vậy mà thiên hạ bình định, liền coi nó là hoạt động hằng năm. Thường lấy Cầu Sơn là bãi săn.



Du lịch mùa thu so với mùa hạ thư thái hơn nhiều. Cầu Sơn là một thung lũng bằng phẳng. Nói Lý Dụ đến săn thú, không bằng nói hắn đến để cưỡi ngựa. Trước kia hắn diễn qua N bộ phim cổ trang luyện hắn có thể cưỡi ngựa, sau này liền thích thú với bộ môn này. Người xung quanh ai cũng khen hắn cưỡi ngựa tốt như cổ nhân chân chính.



Lý Dụ đem đến 2 con ngựa hắn yêu thích nhất, hắn liền rong ruổi cùng gió thu, một đám người phía sau hắn duổi theo hộ giá.



Lý Dụ yên tâm cực kỳ, hắn biết hắn chạy trốn không tính là nhanh, chì là các thị vệ phía sau cũng không dám chạy đến gần hắn mà thôi.



Hắn chạy đến vui vẻ lúc này mới thả chậm tốc độ lại, lôi kéo cương ngựa, đi vòng vòng tham quan.



Ở bên cạnh lý dụ hiện giớ đã có một đội thị vệ trẻ tuổi của hắn, đều là xuất thân từ những con quan lại. Thời đại này mặc dù có thi cử, nhưng vẫn có cách để đám gia tộc tiến cử, đệ tử của các thế gia chỉ cần vào đó học, được sư đoàn trưởng thưởng thức, là có thể ra sức cho gia tộc mình được rồi, cũng được trao tặng chức quan. Nều được hoàng đế vừa mắt, tiền đồ sẽ vô hạn.



Thị vệ bên cạnh hoàng đế là những thanh niên kiệt xuất được tuyển chọn ra, tương lai chính là tâm phúc của hoàng đế.



Lý Dụ chạm rãi đi dạo, gọi Tiêu Hoàn trong đám thị vệ qua trò chuyện.



“Trẫm nghe hoàng hậu nói, Tiêu thái hậu hiện giờ đã rất tốt, còn đang bận rộn với công việc của nàng, ngươi yên tâm đi.” Lý Dụ nói cho Tiêu Hoàn.



Tiêu Hoàn hạ thấp người hướng hoàng đế cảm ơn. Cậu ta tuổi không lớn lắm nhưng trầm mặc ít nói, từ Đạm Châu đưa hắn trở về kinh, vẫn phụng dưỡng bên người hoàng đế, nhưng cũng chưa từng tận lực biểu hiện ra. Lý Dụ cảm thấy được đứa nhỏ này thành thật, nhưng trong xương vẫn có cỗ ngạo khí, không hổ là nhi tử của Tiêu Từ Giản.



Lý Dụ dặn dò vài câu chú ý an toàn, còn nói nếu không có nhệm vụ gì để làm thì cứ chơi thỏa thích đi.





Bọn thị vệ nóng lòng muốn thử. Tiêu Hoàn nghe nói trước khi hoàng đế chưa lên ngôi cũng rất thích săn bắn, không khỏi kỳ quái: “Thần đương nhiên là sẽ tuỳ tùng bệ hạ đi săn.”



Lý Dụ mỉm cười: “Trẫm trước tiên cưỡi ngựa đã.”



Đùa gì thế!! Gà hắn còn chưa từng giết, bắt hắn đi săn thú là cái quái gì!!!!




May là Cầu Sơn là một nơi rộng lớn, hoạt động bên ngoài cũng rất nhiều. Hoàng đế muốn chơi cái gì cũng có thể. Sau khi cưỡi ngựa, Lý Dụ đi đến một bãi chăn nuôi. Nghe nói trước đây là một nơi có đầy những con ngựa tốt, chúng đều sốn ở phụ cận hoặc phía bắc. Phùng gia dâng tuấn mã cho hắn chính là từ nơi đây lấy ra.



Thời điểm hoàng đế đi vòng quanh tham quan bãi chăn nuôi, Tiêu Từ Giản lại ở gia viên bên trong gặp khách.



Khách nhân chính là thứ sử Đạm Châu Hà Quân Đạt. Hà Quân Đạt đến Đạm Châu nhận chức đã mấy năm, đã sớm ngóng trông một chỗ tốt hơn, không nghĩ tới một năm này thế gian thay đổi bất ngờ, Nhữ Dương vương lại thành hoàng đế. Hà Quân Đạt lúc đầu nghĩ rằng Nhữ Dương vương bị đổi đất phong là do Tiêu Từ Giản cùng Hiếu Tông quyết định, Hiếu Tông giờ đã băng hà, người mà hoàng đế oán hận nhất sẽ là thừa tướng.



Nhưng cũng không nghĩ tới hoàng đế kế vị cho đến nay, Hà Quân Đạt thăm dò được tin tức ai cũng đều nói trong triều gió yên sóng lặng, thừa tướng vẫn như cũ đứng vững như núi Thái Sơn. Không quản hoàng đế là đã hóa giải được khúc mắc với thừa tướng, hay vẫn là đang kiềm chế, Hà Quân Đạt vẫn có chút bất an.



Tuy rằng thời điểm hoàng đế ở Đạm Châu, ông cũng không dám đắc tội qua hắn, nhưng cũng không quan tâm gì mấy. Không đưa lên hậu lễ, vẫn không có chiêu đãi đặc thù nào.



Hà Quân Đạt còn nhớ thời điểm hoàng đế rời khỏi đạm châu cũng không hề nói với mình một tiếng, trái lại còn mang tiểu tử Hàn Vọng Tông kia đi, hành động như vậy khiến ông nhức nhối.



Hoàng đế sau khi lên ngôi, ông cũng có trình lên lễ vật, mà đây là chuyện mà chúng thần đề làm, nên cũng không coi là đặc biệt lắm.




Bởi vậy nhân cơ hội vào kinh báo cáo công tác, ông thật vất vả mới gặp mặt được thừa tướng, trước tiên phải thăm dò ý kiến củ thừa tướng, nếu thừa tướng muốn giúp ông, vậy ông sẽ có cơ hội.



Tiêu Từ Giản khi về gia viên liền gặp Hà Quân Đạt. Hà Quân Đạt tính tình rất nóng, lớn hơn Tiêu Từ Giản rất nhiều, đối với thừa tướng trẻ như Tiêu Từ Giản rất bội phục. Cùng Tiêu Từ giản trò chuyện, mới uống hai bát rượu lớn mặt liền đỏ hồng lên.



Tiêu Từ Giản trong lòng rất buồn cười. Y thấy tính tình của người này cũng rất thú vị. hà Quân Đạt cũng có một phần tài năng, nhưng lại vì tính tình của ông mà phá hủy, nghĩ một chuyện gì đó nếu hiểu ra thì rất tốt, nhưng nếu không nghĩ ra liền tức giận, là một cái ngòi nổ chính hiệu.



Hoàng đế ở Đạm Châu không chọc cho ông ta tức giận là ngoài dự tính của Tiêu Từ Giản a.



Tiêu Từ Giản cũng không cho ông một cam kết chắc chắn, chỉ nói nếu Hà Quân Đạt gặp được vui sẽ nói tốt cho ông. Hà Quân Đạt nghe được lời nói này của thừa tướng là tốt rồi, cũng không lo bị giáng chức.



Sắc mặt Hà Quân Đạt rốt cuộc cũng trở lại bình thường.




Qua ngày kế tiếp Tiêu Từ Giàn liền nói với Lý Dụ việc của Hà Quân Đạt. Lý Dụ bây giờ cũng luyện thành thói quen, có chạy đến nơi nào thì cũng chả thoát được chức trách của hoàng đế. Hoàng đế đi chơi cũng tốt, đên cũng tốt, cho dù là nằm bất động cũng tốt, có cử động cũng tốt, cho dù có ra sao cũng được. Một khi không ai quan tâm đến hoàng đế đang làm gì, đó mới là việc nguy hiểm.



Bởi vậy có quan lại muốn gặp hắn riêng ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường, hắn cũng không cảm thấy không vui. Hắn biết những thời gian như vậy là cơ hội hiếm có, xem ra Hà Quân Đạt đã nỗ lực một phen rồi.



Tiêu Từ Giản nói Hà Quân Đạt đã nhậm chức ở Đạm Châu 5 năm, năm nay nữa là năm thứ 6 rồi, đến lúc nên chuyển vị trí cho ông ta. Nơi ở của quan lại cũng rất quan trọng, nếu ở những nơi quan trọng vậy liên quan rất nhiều đến triều đình.



Tiêu Từ Giản là quyền thần, lộng quyền, y bẩm báo với hoàng đế cũng chỉ là một loại hình thức, cũng không muốn hoàng đế ra quyết định gì. Lần này cư nhiên lại hỏi ý kiến của Lý Dụ, hơn nữa còn trùng hợp như vậy, để hắn quyết định cho thứ sử Đạm Châu.




Trực giác Lý Dụ liền cho đây là một bài kiểm tra, một thử thách.



Bản thân hắn đối với Hà Quân Đạt không có ý kiến.



Cho nên hắn nói: “Thừa tướng là người đứng đầu quan lại, biết rõ chức trách của các hạ quan. Nếu như Hà Quân Đạt làm tốt, vậy thì thăng quan cho hắn. Nếu như Hà Quân Đạt có chỗ sai lầm, nên chê bai ông ta. Thừa tướng đánh giá ông ta như thế nào?”



Hắn đem vấn đề trả lại cho Tiêu Từ Giản.



Tiêu Từ Giản nói: “Thần cho là thứ sử đã làm đúng phận sự trông coi của ông ta, cũng không thất trách chỗ nào.”



Lý Dụ vỗ đùi: “Được. Cứ làm theo thừa tướng đi.”



Hắn nói cười trông rất dễ dàng.



Tiêu Từ Giản trầm mặc chốc lát. Y càng ngày càng không hiểu hoàng đế.



Lý Dụ vẫn cười rất chân thành: “Thừa tướng cảm thấy ông ta nên làm chức gì vậy cho chức đó đi, miễn sao ông ta không phụ sự kỳ vọng của thừa tướng và trẫm.”