Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất - Chương 54




Lý Dụ hơn nửa đêm đột nhiên thức tỉnh, hắn bật dậy.

Thái giám cung nữ trực đêm sợ hết hồn, lập tức khom người chuẩn bị hầu hạ. Lý Dụ thở phào một hơi: “Nước.”

Từ khi chính thức khai chiến tới nay, Lý Dụ ban đêm căn bản không ngủ ngon. Hắn vừa nãy mơ thấy một chuỗi giấc mộng, trong mộng hắn một phút chốc cùng Tiêu Từ Giản buồn triền miên, một phút chốc là đại thắng Ô Nam, một phút chốc liền là thây chất đầy đồng chiến trường, lung ta lung tung trộn lẫn thành một đoàn. Đầu hắn bây giờ không ổn được.

Lúc này tỉnh rồi, hắn liền hỏi người bên cạnh: “Bên ngoài có tin báo của quân đội sao?”

Cung nhân nói không có. Hắn mới nằm xuống.

Hắn hiện tại chỉ sợ đột nhiên có tin khẩn cấp của quân đội báo đến. Là tin đại thắng thì rất tốt, hắn chỉ sợ đột nhiên đến cái tin dữ, trái tim của hắn cơ hồ không chịu nổi loại áp lực này.

Về điểm này, hắn thật bội phục Tiêu Từ Giản. Đương nhiên những tướng quân khác cũng rất bình tĩnh, nhưng Tiêu Từ Giản không giống bọn họ. Tiêu Từ Giản là đặc biệt.

Lý Dụ luôn cảm thấy những người khác sẽ âm thầm lo lắng, nhưng Tiêu Từ Giản bất luận trên mặt hay là trong tâm âm cũng sẽ không lo lắng. Không phải Tiêu Từ Giản tự đại, tự tin cho là Đại Thịnh nhất định vô địch, mà là y sẽ toàn tâm toàn lực tập trung trên công việc, căn bản không có chỗ trống mà lo lắng. Tiêu Từ Giản cơ hồ đem mình biến thành một cái máy, một cơ giáp chỉ biết tính toán, bài trừ tâm tình tập trung vào công việc.

Ngày mùng 2 tháng 10, quân tiên phong của Đại Thịnh tiến vào Ô Nam.

Ô Nam quốc vương là cái đứa nhỏ choai choai, trong triều từ lâu đã mục nát. Có người nói Đại Thịnh mạnh mẽ, Ô Nam nhỏ yếu, thẳng thắn đầu hàng thôi. Nhưng đến cùng vẫn có mấy võ tướng không chịu đầu hàng, bắt tiểu quốc vương cùng thái hậu, quyết định chống lại Đại Thịnh.

Nhưng mà Ô Nam địa phương quân đội cầm binh tự trọng, thà rằng cảnh vệ chính mình, cũng không chịu gấp rút tiếp viện cho thủ đô cùng triều đình. Bởi vậy quân đội Đại Thịnh tiến quân thần tốc, càng như vào chỗ không người, ngày 20 tháng 10 liền đánh tới Ô Nam quốc.Triều đình Ô Nam bó tay hết cách, chỉ có thể đi theo mấy tướng quân mang theo mấy trăm người bảo vệ thái hậu cùng tiểu quốc vương suốt đêm chạy khỏi kinh. Trong lúc hoảng loạn, không nói đến cung nhân, nhưng ngay cả những người thân phận cao quý như công chúa, phi tử cũng không mang theo, trong thành những quan to, quý tộc, quý nhân cũng chưa kịp chạy trốn, Thủ đô vừa bị chiếm lĩnh, những người này hết thảy đều thành tù binh.

Ngoại trừ triều đình vô lực, bên trong Ô Nam quốc cũng đã loạn thành đoàn. Mặc dù tiếp giáp Đại Thịnh, nhưng Ô Nam vô cùng khốn cùng.

Tiêu Hoàn cùng quân đội đồng thời tiến vào Ô Nam quốc. Quân đội Đại Thịnh kỷ luật nghiêm minh, không cho binh sĩ tự ý đơn độc hành động, không cho cướp bóc. Bất quá đoạn đường đến Ô Nam quốc, kỳ thực cũng không có gì đáng giá để cướp bóc —— đâu đâu cũng có những lưu dân gầy trơ xương. Trái lại, thời điểm quân đội Đại Thịnh đóng quân, tuần tra chặt chẽ bảo vệ đồ tiếp tế, phòng địch phòng khấu.

Tiêu Hoàn chưa từng gặp tình cảnh bi thảm cùng khốn cùng như vậy, dọc theo đường đi, tâm tình không khỏi trở nên nặng nề. Đến Ô Nam quốc, mới nhìn thấy chút phồn hoa. Còn Ô Nam vương cung, thì lại càng là xa hoa thư thích.

Sau khi đem tù binh trong cung nhốt lại, vương cung liền bị Đại Thịnh quân đội trưng dụng. Tiêu Hoàn cùng mấy tên tướng quân khác đồng thời được phân đến một cung điện ở tạm.

Thời điểm Lý Dụ biết được Ô Nam quốc vương đào tẩu, quốc cũng đã bị chiếm cứ, chính là sáng sớm, nghe đến tin tức này, hắn xém tí đổ chậu rửa mặt. Cung nhân dồn dập quỳ lạy chúc mừng.

Lý Dụ vui vẻ còn kém khiêu vũ, hắn khua tay múa chân nói: “Mau mau nhanh, thừa tướng ở nơi nào? Thừa tướng đã biết rồi sao?”

Tiêu Từ Giản vừa đến, Lý Dụ liền kéo tay y: “Đã đánh chiếm Ô Nam rồi!”

Tiêu Từ Giản sửa chữa hắn: “Là đã đánh chiếm toàn bộ Ô Nam quốc.”

Lý Dụ cười nói: “Đúng, trẫm thật cao hứng. Thừa tướng, trẫm làm sao thưởng ngươi mới tốt đây!”

Tiêu Từ Giản trước không nhiều lo lắng như vậy, lúc này cũng không nhiều vui vẻ như vậy, y chỉ là ôn nhu cười cười, nói: “Bệ hạ, lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu. Chờ toàn bộ Ô Nam bình định rồi, thần mới luận công ban thưởng.”

Y nhẹ nhàng rút khỏi tay hoàng đế, vô cùng tự nhiên.

Lý Dụ sửng sốt một chút: “Sao vậy, thủ đô cũng đã chiếm, còn chưa đủ?”

Tiêu Từ Giản lắc đầu một cái: “Không phải chuyện đơn giản như vậy.”

Ô Nam quốc đều ở bên trong, rất nhiều đại thần cùng người giàu có bị bắt làm tù binh, đều đăng ký với quân đội Đại Thịnh. Đại Thịnh cho phép bọn họ tự chuộc lỗi, cái gọi là tự chuộc lỗi, chính là đăng ký, nộp lên tất cả tài sản, liền có thể khôi phục sự tự do, dù vậy, cũng không thể tự tiện rời đi thủ đô.

Ngoài cung người giàu có vẫn còn có thể tự cứu. Trong cung phi tử cùng cung nhân liền không có biện pháp chút nào. Trong cung rất nhiều người đều người có quan hệ với vương thất, Đại Thịnh giam giữ bọn họ trong đó, tạm làm tù binh cùng con tin. Cung nhân thì lại phải tiếp tục ở trong cung hầu hạ.

Sau giờ ngọ, Tiêu Hoàn mới vừa dò xét qua quân doanh, trở lại trong cung, cậu ở nơi rất thanh tịnh, bỗng nhiên liền nghe từ sau hòn non bộ có vài tiếng nghẹn ngào, giống như tiếng chó con. Rất nhanh liền biến mất.

Nhưng cậu vô cùng nhạy cảm, tay đè trên thân kiếm, lặng lẽ đi vòng ra sau hòn non bộ. Liền thấy một sĩ quan cấp uý đang nằm úp sấp trên người một cô gái. Tiêu Hoàn rút kiếm liền đâm thẳng hắn ta.

Nam nhân kia chậm rãi ngã xuống. Tiêu Hoàn nhìn thấy một cô gái, tóc tai rối tung, một đôi mắt đen tất cả đều là nước mắt.