Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã - Chương 7




Chỉ mới có một năm mà Trình An đã được ta nuôi béo tròn hẳn lên. Lúc vừa mới vào nhà chỉ có da bọc xương, trải qua tất cả thức ăn dinh dưỡng ta mua cùng các thiết bị thể dục bình thường ta không dùng đến, cậu ấy từ da bọc xương bây giờ thể hình đã thuộc hàng tiêu chuẩn. Dáng vóc cậu ấy đã gần như cao hơn ta một chút, trí nhớ cũng đã khôi phục đến giai đoạn trung học. Chỉ cần nhìn bề ngoài cậu ấy, một trăm phần trăm là bộ dáng của người thanh niên khỏe mạnh.



Nhớ rõ một ngày nghỉ hai tháng trước, ta đang nằm trên giường chờ nướng cho khét, kết quả Trình An sáng sớm liền chạy vào phòng của ta, dùng tư thế Thái Sơn đè đầu phi thằng lên giường, thân hình ngày càng rắn chắc kia mém chút nữa đã đè bẹp ta rồi. Cậu ta đến bây giờ vẫn không tự ý thức bản thân mình đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, cứ trí nhớ khôi phục đến chỗ nào liền cho rằng mình đến độ tuổi đó, chỉ đáng thương ta thường xuyên phải nhận mấy cái ôm hết sức thân thiết kiểu trẻ con của cậu ta. Bị một người so với mình còn cường tráng hơn ôm theo kiểu con nít, mặc kệ là cậu ấy ngã vào người ta hay ta ngã vào người cậu ấy đều không phải là chuyện dễ chịu gì. Thế nhưng vẫn tốt hơn hồi mới vào nhà, mấy cây xương sườn của cậu ấy luôn đâm trúng ta.



Trình An đem ta đã chết ngắc đặt ở trên giường, hưng phấn kêu to tên của ta. “Hà Nhứ! Hà Nhứ! Hà Nhứ! Hà Nhứ!……” Ta ra sức cựa quậy nửa ngày cũng tránh không thoát hai tay của cậu ấy, đành phải chấp nhân bị ôm.



“Làm gì a! Mới sáng sớm cậu đã điên cái gì.” Ta chịu không nổi kêu to. “Tôi bị cậu đè không thở được, mau buông tay!”



Trình An không có buông, cậu ấy từ trên nhìn xuống ta, cười đến sáng cả mặt. “Hà Nhứ, tôi nhớ ra cậu rồi! Chúng ta là bạn hồi trung học đúng không, đúng không! Tôi nhớ cậu lúc khai giảng ngồi bên cạnh cửa sổ ở hàng thứ ba, tôi còn nhớ rõ cậu lúc ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt cậu dường như trong suốt, cực đẹp!” Cậu ấy hai tay giữ chặt mặt của ta, cẩn thận quan sát một phen, “Hiện tại Hà Nhứ so với lúc đó đẹp hơn nữa! Mặt so với trước kia có gầy một chút, không hề đẹp như con gái ……. Hà Nhứ, tôi thật vui quá đi!” Cậu ấy hô to một tiếng rồi ôm ta thật nhanh, chơi xấu cọ cọ trên người ta làm nũng.



Rõ ràng còn lớn hơn ta hai tháng tuổi, vì sao cứ như con nít ba tuổi đeo bám trên người ta làm nũng, ta chịu không nổi dùng chân đạp cậu ta ra. “Đi đi đi, còn phải làm bữa sáng. Đừng giống như loài bò sát bám dính lấy người tôi.”



Trình An nhìn khuôn mặt viết rành rành câu “Tôi đang khó chịu “ của ta, ha ha cười rộ lên. “Hà Nhứ, cậu một chút cũng không thay đổi ha! Vẫn là không khiến người ta thích cho được!”



Vong ân phụ nghĩa hỗn đản! Cậu quên hiện tại ai cho cậu ăn mặc, ai cho cậu chỗ ở hả?! Dám nói ta không khiến người ta thích cho được! Còn không đợi ta phát cáu, cậu ấy nhanh chóng “chụt” một cái lên mặt ta, nói: “Thế nhưng tôi thích!” Cậu ấy phi xuống giường chạy nhanh vào phòng bếp, để lại ta một mình ở trong phòng lâm vào trạng thái hỗn loạn.



Từ ngày đó trở đi, thái độ của Trình An đối với ta có chút thay đổi. Không thể nói rõ là thay đổi ở chỗ nào, nhưng cảm giác đã không giống như trước kia. Sau khi cậu ấy nhớ tới chuyện hồi trung học thì trí nhớ khôi phục rất nhanh, hơn nữa cơ bản không quên bất cứ thứ gì. Mỗi ngày Trình An đều cùng ta nói những chuyện mà cậu ấy mới nhớ được, trong đó đa phần đều có liên quan tới ta. Những chuyện cậu ấy nói ta không nhớ rõ nhưng cũng nhiều ít nhớ được mang máng. Cậu ấy nhớ được tên các bạn học, khuôn mặt, còn bảo ta tìm ảnh tốt nghiệp cho cậu ấy xem.



Xem Trình An hưng phấn như vậy, ta nhịn không được hướng cậu ấy dội nước lã. Ta nói ra chuyện nguyên đám bạn học cũ đến thăm, lại bị cậu ấy mắng cho phải rời đi. Vốn tưởng rằng với tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ lập tức đi liên lạc với những người này mà cặn kẽ giải thích. Nhưng sau khi gãi gãi đầu, cậu ấy lại nói: “Dù sao chuyện cũng đã rồi, giải thích cũng không có ý nghĩa gì, huống chi tôi tình trạng lúc đó là đặc biệt, bọn họ nhường tôi một chút cũng đâu phải chuyện gì lớn. Nếu bọn họ thật sự lo lắng cho tôi, tự nhiên sẽ lại đến thăm; Nếu không đến nữa, không phải là chứng minh hành động của bọn họ cũng chỉ là một loại giả nhân giả nghĩa sao.” Không thể tưởng được cậu ấy sẽ nói những câu này khiến ta ngây ngẩn cả người! Tuy rằng Trình An coi như là ta nuôi “từ nhỏ đến lớn”, nhưng từ chuyện này có thể nói ta chưa hẳn đã hiểu hết về cậu ấy.



Trí nhớ Trình An nhanh chóng khôi phục, ta một ngày đột nhiên nghĩ đến, nếu cậu ấy nhớ lại chuyện nhảy lầu lúc chấm dứt kì thi đại học, cậu ấy sẽ có thái độ như thế nào? Kỳ quái là, ta một chút cũng không khẩn trương về hậu quả. Cho dù cậu ấy oán hận ta, hay là từ nay về sau xem nhau như người lạ, ta đều bình tĩnh đón nhận. Sau đó ta sẽ hỏi cậu ấy, lúc trước vì sao lại nhảy xuống? Là thật sự tin lời ta nói hay chỉ là nhất thời xúc động?! Vấn đề này ta đã nghẹn ở trong lòng hơn mười năm, ta muốn một đáp án!



Trình An vẫn không đề cập tới chuyện kí ức về hồi thi đại học, ta cũng không hỏi cậu ấy có nhớ tới chuyện nhảy lầu không?! Cậu ấy bắt đầu tự học chương trình đại học, muốn tham gia cuộc thi tự học. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, Trình An xử lý tuyệt đại đa số công việc nội trợ trong nhà. Cậu ấy giặt quần áo, nấu cơm, sửa chữa, quét tước, mọi thứ đều được, trong lúc ta không biết thì cậu ấy đã thay ta hòa thuận với hàng xóm, phẩm tính tuyệt vời của cậu ấy đã được hàng xóm khen không tiếc lời. Ta mỗi ngày về nhà chỉ có việc là thoải mái ngã vào sôpha xem tivi chờ cậu ấy gọi ta vào ăn cơm tối là được. Ta thường thường nhìn không chuyển mắt xem cậu ấy chạy tới chạy lui coi sóc sinh hoạt trong nhà, sau đó khen cậu ấy một câu, “Độ hiền lương thục đức của cậu giống như lão mụ có năm mươi năm đạo hạnh vậy!”truyện boylove hay




Cho dù Trình An đã nhận rõ cậu ấy đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, nhưng cậu ấy vẫn thích đeo bám lấy ta như cũ. Ở trên đường thì không sao, ở nhà, lúc nghỉ ngơi cậu ấy luôn kéo kéo tay ta ngồi cùng cậu ấy, nếu không thì là tựa vào sau lưng ta; gối đầu lên đùi ta…… thế nào cũng muốn dán dính làm cục nợ trên người ta. Ta mỗi lần phản đối với cậu ấy, cậu ấy đều trả lời rằng, “Tôi coi như là cậu nuôi lớn, thích dựa vào cậu thì có gì không đúng!” Mỗi hồi cậu ấy nói như vậy, ta cũng sẽ trả lại ,“Tôi đây không nuôi cậu, cậu cút ra ngoài đường cho tôi!” Kết quả chính là, Trình An bắt đầu làm nũng! Giơ ngón tay ra mà tính thì ta đã quen biết cậu ấy từ hồi mười bốn, mười lăm tuổi, cho đến gần đây mới phát hiện da mặt cậu ấy là thuộc loại siêu dày, hơn nữa toàn chơi xấu, làm nũng, trình độ càn quấy càng ngày càng cao!



Mỗi lần Trình An chọc ta sắp nổi nóng hoặc khi ta muốn dạy bảo, cậu ấy liền giở mấy trò lưu manh ra ngay, đến khi đầu óc ta choáng váng không thôi liền nở nụ cười sáng còn hơn mười vạn cái bóng đèn huỳnh quang, sau đó…… mọi chuyện không hiểu sao đã kết thúc! Ngẫu nhiên lúc cậu ấy chọc ta tức giận còn tiến đến nhận tội theo cách của học sinh tiểu học như hôn một cái, nghĩ đến việc “cậu ấy coi như là ta nuôi lớn”, ta liền không giận nổi nữa !



Trình An có một đoạn thời gian đặc biệt thích nói chuyện gia đình với ta.



“Mẹ tôi buổi tối hay làm tương giò! Hương vị đó nhà hàng năm sao cũng không sánh bằng……”




“Ba của tôi…… Nói thật ra thì không tốt lắm. Thế nhưng ông ấy cũng thường mang tôi đi câu cá. Lúc sáu tuổi tôi còn bị một con cá lớn kéo ngã xuống sông……!”



“Tôi ghét nhất là chị hai! Từ nhỏ chị ấy đã hay lấy của tôi nhiều thứ. Còn đem chuyện xấu mình làm đổ oan cho tôi…… Chưa thấy qua người chị hai nào như vậy ……”



Trình An thao thao bất tuyệt, từ mấy lời đó ta đã biết mẹ cậu ấy là vợ thứ hai của ba cậu ấy. Người chị lớn hơn cậu ấy ba tuổi là của vợ trước sinh, hai chị em từ nhỏ tình cảm đã không tốt. Thì ra đây là lý do mà ta chưa bao giờ thấy chị cậu ấy đến bệnh viện thăm, hơn nữa sau khi Trình mụ mụ qua đời, chị cậu ấy liền bán hết gia sản rồi lặn mất tăm. Chị hai của Trình gia hẳn là ước gì thằng em đáng ghét của mình sớm đi đầu thai cho rồi!



Ta thời gian dài chăm chú lắng nghe lại khiến cho người diễn thuyết bất mãn. “Sao chỉ là một mình tôi nói a, nhà cậu như thế nào cũng nói cho tôi biết đi!”



Nói cái gì a?! Ta nghĩ nửa ngày cũng không biết nói cái gì. Từ trước tới giờ mọi chuyện chẳng có gì ấn tượng, muốn nói cha mẹ, chỉ là hai người bác sĩ thật sự nghiêm túc mà thôi. Thứ tài năng duy nhất mà ta đặc biết xuất sắc chính là lúc ở trường rất hay nhận được căm hận từ tập thể, nhưng đây đâu phải là chuyện sáng sủa gì, nói ra sẽ chỉ làm người ta chê cười thôi! Ta lắc đầu, “Tình cảm gia đình tôi không sâu, chưa bao giờ hiểu quá cặn kẽ nhau cả. Không có gì để nói.”



Trình An đối với đáp án của ta cực kì không hài lòng! Cậu ấy tận tình khuyên bảo ta phải tích cực cùng người thân xây dựng tình cảm, với người ngoài lãnh đạm cũng không sao, nhưng với người thân thì phải thật tốt! Trải qua môt loạt khuyên giải của cậu ấy, ta nghĩ thấy ta cùng ba ba khi ngẫu nhiên gặp nhau trong bệnh viện cũng chỉ là gật đầu với nhau một cái, mụ mụ thì đã lâu cũng chưa gặp được. Ta không gọi điện thoại nói chuyện với người nhà, bọn họ cũng chưa bao giờ gọi điện cho ta. Từ khi dọn ra ở riêng, ta vốn không có trở về nhà cùng đón năm mới…… Thì ra cả ba người nhà ta xa lạ nhau quá mức rồi!



Được rồi! Hơn hai tháng nữa là đến lễ mừng năm mới. Năm nay liền mang theo Trình An cùng nhau về nhà đón năm mới, cậu ấy còn chưa gặp qua ba mẹ của ta mà! Ta đem quyết định này nói cho cậu ấy, cậu ấy hưng phấn còn hơn cả ta! Cứ suốt ngày lải nhải bên tai ta phải mua quà gì cho ba mẹ; nhất định phải mặc quần áo mới đi chúc Tết; còn liên tiếp dạy ta phải nói “Cả nhà cát tường! Tuế tuế bình an!” linh tinh mấy câu hay nói trong dịp lễ Tết. Huyên náo suốt thật khiến ta muốn đem cậu ấy bỏ qua một bên, mình tự đi cho rồi.