[Trạm Trừng] Thanh Cái

Chương 10




Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Ngụy Vô Tiện mang theo một đội cận vệ tới biệt uyển Lam Vong Cơ ở. Hắn phất tay bảo bọn thị vệ ra ngoài cửa chờ, sau đó lập tức đẩy cửa vào sân.

Nhìn thấy Lam Vong Cơ cau mày đi ra, Ngụy Vô Tiện lập tức xua tay tỏ ý bảo hắn không cần nói chuyện.

Lam Vong Cơ theo bản năng đóng miệng, không biết Ngụy Vô Tiện đang muốn làm cái gì

Ngụy Vô Tiện đặt tay lên chuôi kiếm, vẻ mặt đầy rối rắm.

Một lúc lâu sau, tựa hồ hắn đã hạ quyết tâm, giơ tay chỉ bức tường sau biệt uyển, không tiếng động mà nói mấy chữ.

Lam Vong Cơ từ khẩu hình đọc ra, Ngụy Vô Tiện muốn nói với hắn "Nhảy ra đi".

Chân mày hắn chau lại, tại sao hắn phải nhảy ra?

Ngụy Vô Tiện tựa hồ có chút bối rối, dùng sức xua tay thúc giục hắn nhanh hành động.

Đang giằng co, cửa viện lại bị đẩy ra, tiếng kêu loảng xoảng.

"Ngụy Vô Tiện!"

Ngụy Vô Tiện bị dọa run, nhất thời chân tay luống cuống, không dám quay đầu.

Hắn đưa lưng về phía cửa, có vài phần chột dạ mà kêu một tiếng: "...... Chủ Thượng."

Mặt Giang Trừng như sương lạnh, lạnh lùng đứng ở cửa.

"Hàm Quang Quân, bổn vương tới mời ngươi dự tiệc."

Lam Vong Cơ theo bản năng tránh đi tầm mắt Giang Trừng.

"Ta không muốn đi."

"Vậy nhị công tử Kỳ Sơn muốn nói cái gì, chẳng lẽ Hàm Quang Quân cũng không muốn nghe?"

Một câu này của Giang Trừng chọc trúng tâm tư vốn đang thấp thỏm của Lam Vong Cơ, hắn cuộn tròn ngón tay, trầm thấp mở miệng: "...... Được."

"Bổn vương đi trước một bước, Hàm Quang Quân cũng không cần trễ canh giờ."

Nửa câu sau giống như là nói với Lam Vong Cơ, thanh âm lại hướng về Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện căng chặt bả vai, đến khi Giang Trừng đi rồi cũng không dám quay đầu lại.

Ôn Triều vào đại điện, quả nhiên ngay lập tức chú ý tới Lam Vong Cơ.

"Ồ," hắn làm lơ người hầu dẫn đường phía trước, lập tức đi đến trước bàn Lam Vong Cơ, không chút nào che giấu mà đánh giá trên dưới: "Vị này —— tên gọi là gì?"

"Mời Ôn công tử ngồi vào chỗ." Giang Trừng ngồi ở chủ vị nâng tay: "Vị này chính là nhị công tử Cô Tô Hàm Quang Quân."

"Ai nha nha, nguyên lai đây là Hàm Quang Quân, sớm biết vậy bản công tử đã......" Ôn Triều hề hề cười hai tiếng: "Lúc trước các ngươi nói Cô Tô nhiều mỹ nhân, hiện giờ mới biết, hoá ra không giả."

Lam Vong Cơ vốn đang nén sự không vui trong lòng, đột nhiên liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái.

Giang Trừng nhíu mày nhìn người hầu bên cạnh Ôn Triều.

Người hầu kia cảm nhận được tầm mắt của Chủ Thượng, cuống quýt nâng cánh tay lên trước mặt Ôn Triều, khom người nói: "Mời Ôn công tử ngồi đối diện."

Ôn Triều quay đầu lại, thấy chỗ ngồi của mình đối diện với Lam Vong Cơ, nhịn không được hớn hở mặt mày: "Được, tốt."

Một khuôn mặt ngồi ở trước mắt như thế, dường như Ôn Triều đã hoàn toàn quên việc Thượng Tân, chỉ bận rộn kính rượu với Lam Vong Cơ.

Tì nữ bên cạnh nâng bầu rượu tới, thấp giọng nói bên tai Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân yên tâm, là nước trà."

Lam Vong Cơ nao nao, nhẹ nhàng bưng chén rượu lên.

Uống vui vẻ, đột nhiên Ôn Triều đứng dậy, đôi mắt mông lung say lờ đờ đi đến trước mặt Lam Vong Cơ

"Hàm Quang Quân!"

Lam Vong Cơ theo bản năng cầm chén rượu lên phía trước để chắn, cánh tay duỗi quá xa, thiếu chút nữa chọc đến cằm Ôn Triều.

Ôn Triều hơi nghiêng người né sang, rồi cúi đầu, sau đó thì sắc mặt thay đổi.

"Cái gì trong ly của ngươi?"

Hắn giật chén rượu của Lam Vong Cơ ngửi ngửi, lập tức khuôn mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ: "Thật giỏi, lấy nước trà lừa gạt bản công tử."

"Ngươi uống cái này!" Nương theo cảm giác say, Ôn Triều cầm chén rượu trong tay đẩy đến trước mặt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lập tức nâng mi, giơ tay đánh đổ chén rượu của Ôn Triều.

Ôn Triệu bị hất một thân đầy rượu, ngây ra, sau đó bắt đầu tỉnh táo lại.

"Tính tình thật không tốt!" Hắn đẩy tỳ nữ tiến lên giúp hắn chà lau rượu, quay đầu chỉ ngón tay lên bàn mình: "Đưa bầu rượu của bản công tử tới!"

Thị tỳ trộm liếc mắt ngắm Giang Trừng một cái.

Sắc mặt Giang Trừng có chút âm trầm, nhưng cũng không có ý ngăn trở.

Thị tỳ im lặng xoay người, đưa bầu rượu vào tay Ôn Triều.

Ôn Triều đổ nước trà trong ly của Lam Vong Cơ đi, miệng bình nghiêng xuống, rót đầy một ly, hương rượu toả ra bốn phía.

"Hàm Quang Quân," thanh âm của hắn có chút ý đè ép đe doạ: "Cô Tô không cho bản công tử mặt mũi sao?"

Lam Vong Cơ không động, đôi mắt nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt.

Mặt rượu sóng sánh phản chiếu đai lưng thêu hoa văn ngọn lửa đầy tràn, tựa như đang nhắc nhở hắn, người trước mặt đang muốn tìm cơ hội tấn công Cô Tô.

Hắn cực kỳ thong thả giơ tay, nhưng vẫn do dự không duỗi ra trước mặt

Dường như Ôn Triều rất hưởng thụ tình cảnh trước mắt này, kiên nhẫn đợi chờ.

Ngụy Vô Tiện không dám chọc Giang Trừng tức giận, liều mạng chịu đựng không lên tiếng, quần thần cũng không mở miệng. Sự an tĩnh này giống như một loại áp bức vô hình, Lam Vong Cơ cắn chặt hàm răng, chậm rãi mở tay ra.

Mắt thấy hắn sắp phải cầm chén rượu kia, đột nhiên trong điện vang lên tiếng vũ khí sắc bén xé gió lao tới, một trường kiếm mang theo hơi lạnh đâm ngay sát bên tay Lam Vong Cơ.

Mọi người đều sửng sốt, không kịp phản ứng. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức nhận ra đó là bội kiếm của Giang Trừng, vội vàng phất tay ngăn cận vệ đang muốn tiến lên lại.

"Ôn công tử, uống rượu thì có gì hay?" Giang Trừng chậm rãi đi đến chỗ hai người, lấy tay rút trường kiếm trên bàn ra, mũi kiếm lạnh lùng cọ qua mặt Ôn Triều.

Ôn Triều không tự giác mà lui hai bước.

"Hàm Quang Quân," Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ, nâng kiếm chỉ về phía trung ương đại điện: "Chi bằng ngươi cùng bổn vương luận bàn vài chiêu, để mọi người được chiêm ngưỡng."

"Ai ——" Ôn Triều còn muốn nói chuyện, lại bị một vị sứ thần đi theo đánh gãy.

"Nhị công tử," thanh âm sứ thần kia mang theo ý cười: "Quân thượng múa kiếm, đó là đại lễ."

Dường như Ôn Triều rất để ý việc bản thân được hưởng đãi ngộ như thế nào, nghe xong lời này trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Vậy bản công tử phải cẩn thận nhìn thử."

Giang Trừng xoay người, liếc mắt nhìn sứ thần đang nói chuyện một cái.

Sứ thần cười nhạt gật đầu.

Không chờ Giang Trừng mở miệng, Lam Vong Cơ đã đứng dậy rút kiếm, lập tức tấn công.

Hai người đánh qua đánh lại, đều là binh đến tướng ngăn, nhưng kiếm chiêu của Giang Trừng nhẹ nhàng tránh né, trong khi kiếm chiêu của Lam Vong Cơ sắc bén hơn nhiều.

Vốn Nguỵ Vô Tiện còn có chút thương hương tiếc ngọc, bây giờ thì thấy bản thân nhận định sai lầm rồi, mỗi lần thấy Lam Vong Cơ hùng hổ tấn công chỗ yếu hại của Giang Trừng, hắn hận không thể xông lên đánh Lam Vong Cơ một trận.

Tên Lam Vong Cơ này, thị vệ không dám thu kiếm hắn, vậy mà hắn cũng không biết thu liễm.

So với Nguỵ Vô Tiện đang xem đến mức gần như ra một thân mồ hôi thì Ôn Triều vốn không yêu thích kiếm thuật, chỉ một lát sau đã hết hứng thú, mí mắt trên dưới bắt đầu díu lại.

"Ôn công tử mệt mỏi."Đột nhiên Giang Trừng nghiêng người thu tay lại, ngữ khí chân thật đáng tin: "Đưa Ôn công tử về chỗ ở."

Nhóm thần tử uống rượu bên cạnh rất có ánh mắt, sôi nổi đứng dậy cáo lui

Giang Trừng cầm kiếm đứng trước người Lam Vong Cơ, đánh nát chút tâm tư muốn nói chuyện cuối cùng của Ôn Triều.

Chờ Ôn Triều đi xa, Giang Trừng nhàn nhạt mở miệng: "Đưa Hàm Quang Quân về biệt uyển."

Hắn không nhìn Lam Vong Cơ, xoay người đi về phía hành lang gấp khúc sau đại điện.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại trực tiếp chạy tới trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, sau đó mới quay đầu đuổi theo Giang Trừng