[Trạm Trừng] Thanh Cái

Chương 7




Có thể nói đại hội săn thú là hoạt động náo nhiệt nhất trong năm của Vân Mộng, với cái thanh danh trọng võ bên ngoài của Giang Trừng, đủ loại quan viên trên dưới Vân Mộng liều mạng mà nghĩ đem con cháu nhà mình nhét vào tràng săn thú này, hy vọng có thể có cơ hội ở trước mặt Vương Thượng biểu diễn một phen

Giang Trừng mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, tuấn mã đen nhánh dưới thân, giữa trán còn đeo bạch ngọc hình dạng hoa sen chuế viên, lạnh lùng lại có chút dịu dàng. Hắn trở tay rút ra một mũi tên đặt lên dây cung, suy tư nhìn mấy con chim nhỏ đen xoay trên không, rồi đột nhiên buông tay xoay người.

Khu vực săn bắn to như vậy chỉ có tiếng phì phì phát ra từ mũi đàn ngựa đang không kiên nhẫn, mọi người nín thở căng thẳng, nhìn chằm chằm, gắt gao vào mũi tên trên tay Giang Trừng.

Mũi tên đầu tiên trong khu vực săn bắn này, nếu Vương Thượng thưởng cho ai thì đó sẽ là ân sủng cực lớn lao.

Giang Trừng giơ tay, đưa mũi tên được chú ý này hướng về phía Lam Vong Cơ ở phía sau.

"Hàm Quang Quân có nguyện ý bắn mũi tên hãnh diện này không?"

Mọi người âm thầm kinh ngạc, dù rất tiếc nuối nhưng hơn hết là thở một hơi dài nhẹ nhõm, mũi tên này cho công tử biệt quốc vẫn tốt hơn là cho con cháu nhà khác.

Lam Vong Cơ không biết ẩn ý trong đó, hắn ngước mắt nhìn về phía kia mấy con chim kia, theo bản năng lắc lắc đầu.

"Quân Thượng," hắn thúc ngựa đi lên nhẹ nhàng ấn mũi tên Giang Trừng cầm trên tay xuống, trong lời nói ẩn ẩn có ý khuyên nhủ: "Cần gì phải tổn thương tánh mạng này"

Ngụy Vô Tiện ở một bên trợn trắng mắt.

Giang Trừng cười như không cười mà rút tay về: "Hàm Quang Quân quả nhiên có tấm lòng lương thiện."

Hắn nâng cung cài tên, một lần nữa nhắm vào mấy con chim đen kia.

Lam Vong Cơ hơi hơi nhíu mày nhưng không có ngăn cản.

Một con chim đen quay cuồng rơi xuống, mọi người đồng thanh reo hò, chỉ có Ngụy Vô Tiện có chút nghi hoặc mà mở miệng: "Chủ Thượng, ngài......"

Giang Trừng giơ tay ý bảo con cháu quần thần phía sau tự đi vây săn, quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đi xem thử."

Hắn chỉ phương hướng con chim đen kia rơi xuống: "Bổn vương chỉ bắn trúng một cánh của nó, có lẽ vẫn có thể còn sống."

Ngụy Vô Tiện túm chặt cương ngựa, di chuyển tại chỗ.

Giang Trừng nheo mi: "Còn không đi mau!"

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, phóng ngựa chạy nhanh.

Giang Trừng không nhìn Lam Vong Cơ, hắn dặn dò Ngụy Vô Tiện rồi phất tay kêu một tên cận vệ bên người tiến lên. . Truyện Cổ Đại

"Hứa Cát ở đâu?"

Cận vệ kia giơ roi chỉ về một hướng trong rừng rậm

Giang Trừng gật đầu, giục ngựa đi theo hướng đó vào rừng.

Lam Vong Cơ biết Hứa Cát này là con trai của Hứa Tương, vì phải chịu tang nên không đến yến hội lần trước, cho nên Lam Vong Cơ chưa từng gặp mặt, lúc này thấy Giang Trừng muốn tìm hắn, không khỏi tò mò đi theo.

Giang Trừng đến gần, mọi người ở trong rừng lập tức nhường ra một lối đi, một con hươu xạ đực đang bị bao vây thấy một khắc buông lỏng ngắn ngủi này thì bị hấp hấp, nó quay đầu, hai móng trước bất an di chuyển dường như muốn tìm cơ hội để trốn đi

Giang Trừng vừa mới đứng yên đột nhiên có mấy tên cận vệ cưỡi ngựa hình như bị quấy nhiễu, va chạm vào nhau. Con hưu xạ đực nhanh chóng nắm lấy thời cơ, chui ra bằng khe hở giữa mấy con ngựa, thành công thoát khỏi bao vây.

Mọi người ở phía sau tiếp tục đuổi theo nhưng tới gần vách núi thế nhưng mọi người không hẹn mà cùng mà siết chặt ngựa, để con hưu xạ đực kia trốn thoát ở khe núi.

Hành động kỳ quái này đánh thức Lam Vong Cơ, hắn nhớ lại ba năm trước, tiên Vương cùng Vương Hậu Vân Mộng chết vì rơi xuống vực trong lúc săn thú, nghe nói bởi vì ngựa kéo xe đột nhiên phát điên mất khống chế

Có lẽ chính là vách núi mà mọi người tránh xa này.

Lam Vong Cơ không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng không có biểu tình gì, một mình hắn đi đến bên vách núi, trầm mặc trong chốc lát mở miệng gọi: "Hứa Cát!"

Một người lên tiếng đi ra, Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn, con trai Hứa Tương cụp mi rũ mắt không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt khác người.

Giang Trừng vẫn không quay đầu lại: "Ngươi lại đây."

Hứa Cát thúc ngựa đi đến phía sau Giang Trừng, xuống ngựa hành lễ: "Vương Thượng."

Giang Trừng nâng cằm chỉ xuống dưới vực núi: "Ngươi nên cảm ơn cái cây này cho tốt."

Hứa Cát đứng ở sát vách núi, kinh hồn táng đảm mà thăm dò nhìn xuống phía dưới.

Cách vực không xa có một gốc cây cổ thụ nghiêng nghiêng mọc giữa vách núi, cành lá không quá tươi tốt nhưng rất to lớn.

"Ba năm trước, tánh mạng phụ thân ngươi là do cái cây này cứu." Giang Trừng dừng một chút: "Năm đó Hứa Tương dám nhảy xuống vách núi cùng xe ngựa của tiên Vương."

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hứa cát, chậm rãi hỏi: "Ngươi có dám không?"

"Thần...... Thần không dám." Hai chân Hứa Cát đột nhiên mềm nhũn, quỳ xuống.

Giang Trừng không nói chuyện.

Hứa Cát tựa hồ nhận ra câu trả lời của mình không ổn, lại run run rẩy rẩy mở miệng: "Nếu...... Nếu là vì Vương Thượng, thần, thần dám."

"Nhát gan chút cũng tốt." Giang Trừng cười hai tiếng, cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Hứa Cát, cúi người xuống trầm thấp mở miệng: "Mạng mới dài một chút."

Hứa Cát cúi đầu sâu xuống, không biết trên mặt mang biểu cảm gì.

Giang Trừng ngồi dậy, quay đầu cao giọng nói: "Hôm nay là săn thú, không phải đại tế, các ngươi ngơ ngác ở đây làm gì?"

"Ngươi cũng nên đi thôi." Giang Trừng kêu Hứa Cát đang chôn chân đứng dậy rồi phất tay với mấy cận vệ vẫn luôn đi theo mình: "Các ngươi đều đi đi, để bổn vương nhìn bản lĩnh của các ngươi một chút."

Mấy tên cận vệ đã sớm ngứa tay, nhỏ tiếng hoan hô, lập tức cầm cung tiễn trên tay, quay đầu đi vào trong rừng.

Lam Vong Cơ tuy cũng mang cung tiễn nhưng hiển nhiên không có ý muốn dùng, hắn nhìn mọi người đang hăng hái, tầm mắt lại trở về trên người Giang Trừng.

Giang Trừng đưa lưng về phía hắn, dường như đang nhìn chăm chú dưới vực.

Lam Vong Cơ do dự một lát, nhẹ nhàng túm túm dây cương muốn tiến lên. Nhưng ngựa dưới thân vừa đi một bước, hắn đột nhiên chú ý tới bụi cỏ phía sau cách Giang Trừng không xa có thứ gì đó di chuyển, cây cỏ đong đong đưa đưa.

Hắn chau mày, chẳng lẽ có rắn?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, rắn độc, ngựa phát cuồng, rơi vực...... Suy đoán liên tiếp chui vào trong óc Lam Vong Cơ.

Chính hắn còn không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, một mũi tên trên tay đã lặng yên bắn ra.

Mũi tên này được khống chế lực đạo hoàn hảo, mau lẹ lại nhẹ nhàng

Cách đó không xa có người gân cổ lên hét to một tiếng: "Chủ Thượng!"

Giang Trừng theo phản xạ có điều kiện mà rút kiếm xoay người, kiếm thế sắc bén chấn động lông đuôi mũi tên, tên của Lam Vong Cơ bị mất chính xác, đâm vào bùn ở một bên.

Trong chớp nhoáng Ngụy Vô Tiện đã là chạy như bay đến gần, hắn "Cạch" một tiếng giơ trường kiếm chỉ vào mặt Lam Vong Cơ, cả người tràn ngập lửa giận.

"Ngươi thật to gan!"

Lam Vong Cơ giống như không thấy được Ngụy Vô Tiện, hắn thấy mũi tên kia bị lệch, theo bản năng tiến lên vài bước, cơ hồ đưa cổ mình xuống kiếm Nguỵ Vô Tiện.

Hắn nhìn bụi cỏ phía sau Giang Trừng, thanh âm có chút nôn nóng: "Ngươi......"

Giang Trừng theo tầm mắt Lam Vong Cơ nhìn xuống phía dưới, khóe môi cong lên.

"Ngụy Vô Tiện, thu kiếm."

Ngụy Vô Tiện không nhúc nhích.

Giang Trừng xoay người xuống ngựa, từ trong bụi cỏ xách ra con thỏ.

Chân sau con thỏ kia vốn có thương tích, lại mới chịu phải một phen khiếp vía, bây giờ lại bị Giang Trừng nắm sau cổ, có chút ngốc ngếch mà treo giữa không trung.

Giang Trừng lại nói: "Thu kiếm."

Ngụy Vô Tiện nhìn con thỏ trong tay Giang Trừng, lại nhìn Lam Vong Cơ, không tình nguyện mà thu kiếm.

Giang trừng xách theo con thỏ kia nhìn trái nhìn phải, mang theo chút ý cười nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, cần gì tổn thương tánh mạng nó?"

Lam Vong Cơ có chút quẫn bách mà tránh tầm mắt Giang Trừng: "Ta nghĩ rằng...... nghĩ rằng......"

"Hàm Quang Quân tưởng là mãnh thú gì đó?" Giang Trừng cười: "Con thỏ này không gây thương tổn gì cho bổn vương nhưng thật ra bổn vương khá thích nó."

Hắn giơ tay về phía Ngụy Vô Tiện: "Ngươi cầm, đi tìm y sư nhìn thử."

Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không vui, duỗi tay cầm lấy. Nhưng con thỏ kia vừa vào tay hắn thì dường như hoàn hồn dùng hết lực lượng giãy giũa, Ngụy Vô Tiện còn chưa cầm chắc, lập tức lỏng tay. Con thỏ kéo cái chân bị thương nhảy vào bụi cỏ, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng, chắc là chui vào cái động nào đi.

"Hô!" Ngụy Vô Tiện tăng ngữ khí giống như có điều ám chỉ: "Thật không biết điều."

Giang Trừng nhẹ nhàng nhướng mày: "Để nó đi thôi."

Hai người còn chưa lên ngựa, đã có một vị cận vệ cưỡi ngựa chạy như bay đến gần, cận vệ này không ở trong khu săn bắn, mà là truyền tin từ trong cung ra.

Giang Trừng nhíu mày: "Chuyện gì?"

Cận vệ xuống ngựa hành lễ, dâng lên một cái thùng thư tinh xảo.

Giang Trừng nhìn lướt qua nội dung trong giấy viết thư, quay đầu cười nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, người Cô Tô tới."

Đuôi lông mày Lam Vong Cơ động đậy.

Ngụy Vô Tiện dường như không quá vui vẻ, hắn duỗi cổ, giống như là muốn nhìn giấy viết thư: "Hiện tại?"

"Ngày mai đến." Giang Trừng đem giấy viết thư trả về thùng thư: "Nhưng mà khách quý tới chơi cũng phải chuẩn bị một chút, hiện tại bổn vương hồi cung."

Ngụy Vô Tiện có chút ủ rũ mà xoay người dẫn ngựa.

"Ngươi không cần về." Giang Trừng gọi Nguỵ Vô Tiện lại: "Săn thú còn ba ngày, ngươi ở khu vực săn bắn đợi đi"

"Thật sao?" Hai mắt Ngụy Vô Tiện tỏa ánh sáng.

"Bổn vương lừa ngươi bao giờ chưa?" Giang Trừng trừng mắt liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái: "Ngươi ở đây bảo vệ, thay bổn vương nhìn xem năm nay là ai có thể giành được hạng nhất."

"Nhưng mà sứ thần Cô Tô không thấy được Hàm Quang Quân cũng sẽ không yên tâm." Giang trừng làm lơ Nguỵ Vô Tiện đang khó nén hưng phấn, chuyển hướng về phía Lam Vong Cơ: "Chỉ sợ Hàm Quang Quân phải vất vả cùng bổn vương hồi cung."

Lam Vong Cơ đang cầu còn không được, lập tức gật đầu.

Sứ thần Cô Tô mang theo không ít lễ vật, yến hội đi qua, Giang Trừng tri kỷ mời sứ thần một mình đến biệt uyển của Lam Vong Cơ hỏi thăm.

Sứ thần gặp Lam Vong Cơ, ngày thứ hai bắt đầu đi trở về Cô Tô. Trong lúc đại hội săn thú diễn ra, vương cung trở nên thanh tĩnh không ít nhưng Lam Vong Cơ tới cửa thư phòng của Giang Trừng rồi, vẫn chậm chạp không chịu đi vào.

Một lát sau, Tiểu Hà đi ra, cười mời Lam Vong Cơ vào cửa.

Lam Vong Cơ do do dự dự mà vào cửa, hành lễ xong, không nói một lời.

Hắn không mở miệng, Giang Trừng cũng không mở miệng.

Tiểu Hà bưng tới một ly trà, mời Lam Vong Cơ ngồi xuống.

Lam Vong Cơ lắc đầu, vẫn đứng im.

Đến tận khi ly trà kia lạnh rồi, Lam Vong Cơ vẫn không nói chuyện như cũ.

"Hàm Quang Quân," Giang Trừng buông quyển sách trong tay, mang theo ý cười ngẩng đầu lên: "Thật sự khó mở miệng như thế sao?"

Lam Vong Cơ mím môi.

Giang Trừng chậm rãi nói: "Hàm Quang Quân hãy thả lỏng, dù sứ thần muốn ngươi nói cái gì, ngươi cứ nói đừng ngại."

Đột nhiên Lam Vong Cơ nâng mắt, trong ánh mắt lộ ra nghi ngờ: "Quân Thượng sao biết......"

"Hàm Quang Quân là minh châu Cô Tô nhưng đại sứ nửa chữ cũng không đề cập tới chuyện để Hàm Quang Quân về nước. Bổn vương chỉ là đoán mò thôi," Giang Trừng vẫy vẫy tay: "Sợ là Cô Tô còn có chuyện muốn nhờ Hàm Quang Quân mở miệng."

"Tiểu Hà, giúp Hàm Quang Quân đổi ly trà nóng." Giang Trừng ngồi thẳng người, ý bảo Lam Vong Cơ ngồi xuống: "Hàm Quang Quân chậm rãi nói, bổn vương nghe."

"Quân Thượng......" Lam Vong Cơ rũ đầu: "Nếu...... Nếu có một ngày, Kỳ Sơn muốn mượn đường Vân Mộng tấn công Cô Tô, Quân Thượng...... Sẽ cho mượn sao?"

Giang Trừng tựa hồ sửng sốt một chút.

Nhưng mà rất nhanh hắn lại cười nói: "Đây là chuyện của tương lại, bổn vương không dễ trả lời."

Lam Vong Cơ khẩn trương mà ngẩng đầu lên.

"Nhưng đạo lý môi hở răng lạnh bổn vương vẫn hiểu. Chỉ là......" Giang Trừng nghiêng người về phía trước: "Kỳ Sơn bắt buộc phải vượt qua Vân Mộng đi đánh Cô Tô? Câu hỏi này của Hàm Quang Quân dường như không có lý do."

Lam Vong Cơ vội la lên: "Không phải là không có lý do ——"

Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên hắn lại ngậm miệng.

Giang Trừng giống như thật sự nhịn không được, cười ra tiếng.

"Hàm Quang Quân, coi như tâm tư của sứ thần các ngươi bị uổng phí rồi."

"Hiển nhiên vấn đề này không phải không có lý do, chắc là Cô Tô đã có người đưa tin tức từ Kỳ Sơn?" Giang Trừng lơ đãng khảy khảy ly trà trước mắt: "Lời nói này bản thân sứ thần không đề cập đến nhưng lại nhờ Hàm Quang Quân tới hỏi thăm, đơn giản là muốn làm bộ vô tình để tránh bổn vương phát hiện giữa Cô Tô với Kỳ Sơn vẫn tin tức qua lại."

"Đây là việc nhỏ, cần gì khó xử Hàm Quang Quân." Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ co quắp bất an nhịn không được cười: "Sau này

Hàm Quang Quân không cần ở trước mặt bổn vương lo lắng giấu giếm, hao tâm tổn sức không ít, hiệu quả lại không tốt."

"Tội gì?"

Đột nhiên mặt Lam Vong Cơ đỏ lên: "Quân thượng giễu cợt ta?"

"Không hề có ý này." Giang Trừng liên tục xua tay, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười: "Bổn vương chỉ là...... Muốn cười mà thôi."

Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng cười đến kìm nén không được, căm giận đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Qua nửa ngày, khó khăn lắm Giang Trừng mới thu hồi được nụ cười.

"Tiểu Hà," hắn quay đầu nói: "Kêu Ngụy Vô Tiện trở về."

Chung quy thì Ngụy Vô Tiện vẫn không thể chờ đến khi đại hội săn thú kết thúc đã vội vội vàng vàng trở về cung, nhưng thấy biểu tình Giang Trừng nghiêm túc, hắn cũng thu lại tâm tư oán giận, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"

Giang Trừng nói: "Tìm mấy người đắc lực, đi xem thần tử Cô Tô gần đây có ai được thưởng, thăng quan, hoặc có bất cứ biến động gì, đều báo về."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lại hỏi: "Cô Tô làm sao vậy?"

"Kỳ Sơn muốn đánh Cô Tô, chúng ta còn chưa biết, bọn họ đã biết."

"Cô Tô cùng Kỳ Sơn?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Tin tức của bọn họ khi nào thì linh thông như vậy?"

"Cho nên mới phải điều tra." Giang Trừng ấn thái dương: "Chuyện hai nhà liên lạc, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không thể không đề phòng."