Trần Hoan

Chương 15: Mây mưa




Cơ thể bủn rủn vô cùng, từ trong tâm khảm luôn có ham muốn đi tìm Trần Mộc thôi thúc lí trí.

Không có điện thoại, cậu dùng một chút lý trí cuối cùng cầm lấy giấy bút, viết một tờ giấy, nhét vào khe cửa.

Mặc dù động tác nhanh chóng cực kì, thế nhưng từ phòng tắm đi đến phòng ngủ, ngắn ngủi vài bước chân, cũng đủ để tin tức tố kinh động đến người trong nhà bếp.

Trần Mộc đi tới cửa phòng ngủ, hương diên vĩ ngập tràn trong phổi, tựa như một cái bẫy ôn nhu chờ y tiến vào.

Da đầu ngay lập tức tê dại, thân thể cùng đầu óc đều phản ứng theo.

Trần Mộc gõ cửa phòng ngủ.

“Tiểu Hoan, em có khỏe không?”

Từ bên trong truyền tới một hai tiếng nức nở khó nhịn, sau đó dường như có tiếng mèo con cào lên khung cửa.

Trần Mộc lúc này mới chú ý tới một tờ giấy nhỏ kẹt trong khe cửa, y nhặt lên, một hàng chữ xiêu vẹo đập ngay vào trong mắt.

“Giúp tôi mua một liều ức chế, cầu anh, Trần Mộc.”

Trần Mộc có chút nghèn nghẹn, hàng chữ kia có chút hèn mọn, nhưng nội dung lại là sự cự tuyệt thẳng thừng, một Omega trong kì động dục lại cự tuyệt Alpha của mình lại gần, thậm chí còn cầu xin y mua thuốc ức chế.

Trần Mộc lại gõ cửa, vội vàng nói.

“Tiểu Hoan, anh, anh đi mua đây, em cho anh một cơ hội nữa được không?”

Sầm Hoan co người tựa như một đứa bé, dựa vào trên cửa, cậu biết rõ ở ngoài kia có một tên Alpha cực kì cường đại, cậu phải cố gắng hết sức lực mới ngăn bản thân không tự tay mở cửa, nhào vào lòng người đàn ông kia.

Sầm Hoan mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.

“Tiểu Hoan, anh mua thuốc về rồi đây, em cửa cửa ra đi.”

Thuốc ức chế mới nhất đã tăng cường được tác dụng ức chế, đồng thời giảm tác dụng phụ đến mức nhỏ nhất. Dụng một hai liều cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Sầm Hoan đã đứng dậy không nổi nữa, cậu vốn ngồi ôm đầu gối dựa vào ván cửa, bây giờ quỳ xuống dướn người lên, vặn nắm đấm cửa.

Cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra, Trần Mộc xông vào, Sầm Hoan liền đổ ập lên chân y.

Lúc trước cách một cánh cửa, hiện tại hương diên vĩ nồng nặc tựa như sóng biển ào ào xô tới, khiến y đầu choáng mắt hoa.

Từng sợi từng sợi xạ hương dần dần tỏa ra, hai loại khí vị dung nhập vào nhau.

Trần Mộc liếm liếm môi, không thể kiềm chế mà nuốt nước miếng, hầu kết lăn lộn.

Y bức mình duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, đưa ức chế tề cho Sầm Hoan.

Sầm Hoan vẫn còn quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Trần Mộc, toàn thân đều bị dục vọng mê choáng đầu, mùi xạ hương vờn quanh chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà đáng thương.

Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Mọc, ánh mắt mê ly, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Sầm Hoan mở miệng, mềm mại mà kêu lên.

“Ca ca, anh không cần tiểu Hoan nữa sao?”

ĐCM giờ ai còn nhớ tới liều ức chế kia nữa!