Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 2




Bắt đầu thời kỳ anh đi đâu cũng sẽ gặp phải Quý Chính Tắc, từ hành lang, cầu thang cho đến canteen và văn phòng, thậm chí đến cả cửa nhà vệ sinh cũng gặp. Hắn cậy vào vóc dáng cao to của mình mà chặn kín đường đi của anh, đôi khi còn không chỉ có mình Quý Chính Tắc, mà theo sau còn có hai cậu học sinh nữa, một cậu béo béo tròn tròn luôn treo bộ mặt cười tí ta tí tởn tên là Lâm Diệu, cậu còn lại rất ít khi nói chuyện tên là Đường Hựu Trung.

Bực bội nhất là đi ngang qua cửa lớp bốn, cái kiểu học sinh bá đạo có tiếng nói thế này là khó đối phó nhất. Ngày nào đi tới anh cũng phải bước nhanh qua câu “Chúng em chào thầy ạ!” đồng thanh long trọng này.

Quý Chính Tắc thường xuyên chạy đến văn phòng của anh để hỏi đôi ba vấn đề. Văn phòng tập thể nhỏ ở cuối hành lang trên tầng hai chỉ có ba người ở, trong đó có anh. Giờ học khác nhau cho nên các giáo viên khác cũng không hay ở đây, vì vậy anh càng cảm thấy khó đối phó hơn khi chỉ có một mình.

Vóc người Quý Chính Tắc vừa cao vừa rắn rỏi, hắn sẽ đứng phía sau ghế của anh và cong người xuống, một tay chống xuống bàn, tay kia vịn vào thành ghế. Khoảng cách này nguy hiểm và rất bức bách khiến anh gần như bị khóa chặt trong vòng tay mạnh mẽ của cậu thiếu niên.

Anh ghét việc Quý Chính Tắc cứ cố ý dán vào lỗ tai anh mà nói, nó khiến anh vừa ngứa vừa buồn, chỉ cần hơi thở hắn phun tới sẽ khiến toàn thân anh tê dại.

Không biết bị dính lấy bao nhiêu lần, rốt cuộc anh cũng nói thẳng với Quý Chính Tắc, “Em không thể đến hỏi giáo viên lớp em được sao? Tôi không rảnh.”

Quý Chính Tắc ôm lấy quyển sách, cười đến là xấu xa, nhưng lại nói với vẻ vô tội, “Sao lại thế vậy thầy, không phải học sinh lớp thầy thì không được hỏi bài thầy sao ạ? Em là người hễ không hiểu là sẽ hỏi, em cứ tưởng là đạo đức người thầy của thầy có thể bao dung bất kỳ học sinh nào chứ, thì ra là không được ạ?”

Thầy Bàng vừa đi pha trà về, nghe thấy vậy thì vội bước nhanh tới khai sáng cho thầy giáo trẻ có lối suy nghĩ lệch lạc nghiêm trọng về cách dạy học của mình này, ông tận tình khuyên nhủ, “Ôi chao thầy Phương à, học sinh tới hỏi bài không phải là tốt sao? Gì mà lớp em lớp tôi, đây là giữa thầy và trò nha. Thanh niên đừng nóng giận như vậy mà, tới đây nào, uống chút trà hoa cúc cho giải nhiệt nào.”

Phương Yểu An bị phản một đòn, hệt như bị ứ nghẹn trong cổ họng. Anh nhìn vẻ đắc ý không hề che giấu của Quý Chính Tắc thì nghiến răng nghiến lợi, lại càng không muốn uống cái gì mà trà hoa cúc hoa vàng kia.

“Theo thuyết lực đẩy lẫn nhau của các cặp electron ở lớp hóa trị… Lực Van der Waals giữa các phân tử ảnh hưởng đến nhiệt độ sôi của tinh thể phân tử… S3 có khối lượng phân tử tương đối lớn và lực Van der Waals liên phân tử mạnh, và điểm nóng chảy của nó cao hơn rất nhiều so với nhiệt độ của carbon dioxide.” Anh ngước mắt lên nhìn Quý Chính Tắc, “Em đã hiểu chưa?”

Anh biết loại đề này Quý Chính Tắc chắc chắn biết làm, cả hai chẳng qua đang vờ dạy vờ học mà thôi.

Quý Chính Tắc hiểu rõ gật đầu, lòng bàn tay tự nhiên như ruồi mà phủ lên bàn tay đang cầm bút của Phương Yển An, “Là như này đúng không, thầy nhìn xem.”

Vừa bị hắn chạm tay, Phương Yểu An đã nhanh chóng rụt tay lại, giống như một con chim bị giật mình hoảng sợ, “Em làm gì vậy?!”

Quý Chính Tắc sững sờ, cúi đầu nhìn vào mắt anh, “Thầy đoán xem?”

Phương Yểu An tránh né ánh mắt của hắn, cứng rắn nói, “Em đang quấy rối tôi.”

“Không phải đâu ạ.” Quý Chính Tắc ngừng vài giây rồi bỗng bật cười, “Em đang tán thầy đấy.”

Hô hấp Phương Yểu An hơi ngừng lại, “Tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của em.”

Khi nói ra lời này, trông anh thật giống một nhóc học sinh tiểu học muốn đi mách lẻo với thầy cô của mình.

“Được ạ, tốt nhất là nói với cả hiệu trưởng luôn đi, hiệu trưởng chính là mợ của em. Đi nói đi thầy, thầy nói sao cũng được hết á, dù sao chắc chắn em cũng chẳng hề hấn gì đâu.” Hắn nhướn mày, khóe môi hơi nhếch như thể đang khiêu khích.

Phương Yểu An nhất thời không phân biệt được đây có phải là một trò đùa dai hay không. Dưới sức ép của một cậu trai đang tuổi thiếu niên, anh thế mà không thể phản đòn được chút nào, bị đánh đến trở tay không kịp.

Anh đã từng gặp phải tình huống như này, hơn nữa hàng năm còn xảy ra không ít. Chuyện học sinh cấp ba sinh ra cảm tình với giáo viên trẻ tuổi là một chuyện khá bình thường, ngay cả khi anh không phải là một giáo viên có sức lôi cuốn đặc biệt gì, thì khuôn mặt này của anh đúng thật đã thu hút rất nhiều hoa đào không cần thiết đến cho anh.

Đối phó với những trường hợp thế này, anh vẫn luôn dùng biện pháp mạnh để giải quyết dứt gọn, hoặc là từ chối thẳng hoặc là liên hệ với giáo viên chủ nhiệm lớp đó. Tuy đó không phải là một phương pháp hay ho gì, nhưng tuyệt đối là phương pháp rất hiệu quả.

Có điều, Quý Chính Tắc lại là ngoại lệ, đặt những biện pháp trên vào hắn dường như đều không thể thực hiện được.

Ăn trưa quá no, anh no đến mức thấy buồn ngủ, muốn đánh một giấc trên bàn làm việc, kết quả là ngủ đến tận chiều, lúc tỉnh lại thì hai giáo viên khác trong văn phòng đã không thấy đâu, chỉ còn sót lại mình anh ở đây.

Do gục đầu xuống bàn lâu nên cổ và lưng anh đã tê cứng đau nhức, anh đứng dậy vươn vai vặn eo và thả lỏng chút cơ thịt.

Rèm trong văn phòng che nắng quá tốt khiến căn phòng nom tối tăm âm u và rất bí. Anh bước tới kéo rèm ra, ánh nắng vàng của buổi chiều mùa thu thoáng chốc dội vào người anh, không quá gắt cũng không quá nóng, chính là một màu vàng óng sáng sủa lấp lánh rất dễ chịu.

Anh nghe thấy tiếng cổ vũ chói tai và cuồng nhiệt của các nữ sinh dưới lầu. Sân bóng rổ trong trường cấp ba là nơi không bao giờ yên tĩnh vắng vẻ, luôn đầy ắp những chàng trai với vóc người khỏe mạnh năng động và tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Anh nhìn thấy tâm điểm ánh mắt của tất cả mọi người, chàng trai rắn rỏi cao ráo ấy nhảy lên thật cao, cánh tay dài nhẹ nhàng tung lên, trái bóng trên không trung tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt và rơi gọn vào rổ, một cú ném bóng ba điểm. Tiếng hoan hô càng lớn càng vang hơn, sự cuồng nhiệt của đám đông khủng khiếp đến mức như thể chỉ cần hắn ghi một bàn thắng nữa thôi là có thể khiến cho tất cả mọi người có mặt trải qua một trận sảng khoái tinh thần đỉnh cao.

Bất luận như nào, anh đều rất ngưỡng mộ sức sống tuổi trẻ này, nó bừng bừng khí thế, mặc sức làm liều và không bao giờ cạn kiệt. Có mười nghìn khả năng bọn họ chính là đang sống trong thời thanh xuân ngọt ngào như kẹo bọc đường.

Quý Chính Tắc bỗng chợt quay đầu và nhìn thấy anh trên cửa sổ tầng hai. Hắn ngẩng đầu huýt sáo thật vang, hướng trên lầu hét to, “Hey, thầy Phương ơi!”

Cậu thiếu niên cao ngất một tay đập bóng, một tay vẫy vẫy về phía anh, cười dịu dàng cất tiếng, “Nhìn lén em hả?”

Chẳng hiểu sao mà phải mất một lúc lâu anh mới định thần lại khỏi tia sáng từ đâu chiếu tới và nụ cười rạng rỡ của hắn, anh ngượng chín cả mặt, tay chân luống cuống vội vã kéo rèm lại.

Lâm Diệu đánh một phát vào lưng Quý Chính Tắc, “Diễn xong chưa mày? Cũng bao lâu rồi, suốt ngày quậy thầy ấy không mệt hả?”

Quý Chính Tắc ném quả bóng rổ xuống sân bóng sau lưng, kẹo cao su trong miệng dần dần tan đi vị ngọt. Hắn nhìn cánh cửa sổ đã đóng chặt nơi ấy, đôi mắt u ám không rõ ràng, cũng chẳng biết mình đang cười vì điều gì, “Chơi tiếp thôi.”

Phương Yểu An nghĩ, có lẽ là mình thực sự đã bị ánh sáng của tuổi thanh xuân chọc vào mắt rồi. Ngày hôm sau vừa dậy đã thấy mắt có vấn đề, khóe mắt trái hơi sưng lên, còn hốc mắt thì sưng đỏ đau nhức. Ban đầu anh cũng không quan tâm lắm, đến hôm thứ sáu lúc đang đánh răng bỗng thấy bên trong khóe mắt hình như cũng sưng đỏ, ấn vào thì rất đau, cũng không có cách nào đeo được kính.

Thứ bảy anh tới bệnh viện, bác sĩ nói là các tuyến cục bộ bị viêm. Bác sĩ kê cho anh một lọ thuốc mỡ Ofloxacin và dặn phải chú ý đến tình trạng của mắt.

Lúc anh ra viện thì trời đã bắt đầu mưa, càng vào cuối thu trời lại càng lạnh, mưa tạt vào người anh cái lạnh thấu xương. Tuy nhà anh cách bệnh viện không xa, nhưng nếu lần này mà bị mắc mưa thì chắc chắn sẽ bị ốm một trận.

Mưa rất to, thế nước cũng rất dữ dội, cứ ào ào trút xuống không ngừng. Trước cửa bệnh viện có rất nhiều người đang đứng, tất cả cũng đều thấy sợ trước trận mưa này, có khả năng rất khó để bắt được taxi.

Không thể làm gì khác hơn là lại quay vào trong và ngồi trên băng ghế dài trong sảnh thanh toán của bệnh viện để chờ cơn mưa qua đi. Anh bắt đầu nhàn rỗi xem tin tức xã hội nhạt toẹt nhưng lại có thể kích các bên tham gia thảo luận trên di động, các bình luận trong bài đang cãi tới cãi lui, thoạt nhìn như thể ông nào cũng biết rõ mười mươi hơn chính người trong cuộc. Trời mưa lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy bí bách khó chịu, sau khi xem tin tức xong thì anh cảm thấy đầu càng đau hơn, anh vươn tay xoa xoa ấn đường, đột nhiên thấy trước mặt có một đôi giày bị nước mưa vẩy ướt.

“Yo, thầy Phương đây mà, sao mà trùng hợp thế nhỉ.” Giọng nói quen thuộc thấm đẫm nụ cười đểu cáng vang lên.

Phương Yểu An ngẩng đầu, y như rằng lại nhìn thấy khuôn mặt luôn treo nụ cười nhạt đó. Anh bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi khó hiểu với một cậu trai nhỏ hơn mình hơn một con giáp, vì vậy mất tự nhiên quay đầu đi.

Ánh mắt Quý Chính Tắc sắc bén, hắn “Ấy” một tiếng rồi hỏi, “Mắt thầy sao vậy? Có phải là giấu em xem bậy bạ gì không?”

Còn không phải là nhìn cái đồ hư hỏng không có lớn nhỏ nhà cậu à.

Anh không trả lời, mà chỉ hỏi ngược lại: “Em tới bệnh viện làm gì?”

“Chuẩn đấy, em không đau không ốm thì tới bệnh viện làm gì nhỉ? Thầy đoán xem.” Hắn cầm chiếc ô trên tay lên, nở nụ cười như có như không, “Đi thôi thầy, em đưa thầy về nhà.”

“Không cần.”

“Không cần? Trận mưa này một lúc cũng không dừng được đâu thầy. Bên ngoài thì tranh taxi đến vỡ đầu chảy máu, thầy ngồi đây thì biết khi nào mới đến lượt? Đi thôi, tiện thể mượn nhà vệ sinh của thầy tắm phát, mưa xối tí mà da em cũng nhăn nhúm cả rồi.”

Anh nhìn ống quần ướt đẫm của Quý Chính Tắc, phát bực nói, “Sao em không về nhà em mà tắm?”

“Câu này của thầy đúng là vô lương tâm, còn không phải là đến đón thầy à. Thầy cứ trơ mắt nhìn em bị ốm thế sao?”

Nhà của Phương Yểu An là một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ rộng chưa đến 100 mét vuông, nói là to thì hơi quá mà nói là nhỏ cũng hơi miễn cưỡng, căn hộ được trang trí theo kiểu cổ xưa. Phương Yểu An ngồi bất động trên sofa, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy róc rách, giống như cơn mưa xối xả bên ngoài.

Anh tâm phiền ý loạn, thế nào mà lại đưa người về nhà rồi.

Anh gần như bị Quý Chính Tắc ôm tha lôi cả một đường, hễ anh hơi nghiêng người sang bên kia thì  sẽ bị Quý Chính Tắc kéo trở lại, “Thầy định đi đâu? Sợ em như này là muốn đi hai ngả hả?”

Phương Yểu An mất tự nhiên đến mức đôi tai đỏ bừng, “Em đừng ôm tôi như vậy có được không?”

“Em làm thế để che mưa cho thầy mà, thầy nhìn tay em này, toàn là nước không, ô cũng đâu có lớn gì cho cam, thầy an phận chút đi. Hơn nữa,…” Hắn bật cười, hạ thật thấp giọng mà nói, “Em sẽ không ăn thầy đâu.”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm dần dần ngừng lại, anh vội đứng dậy đi mở tủ lạnh. Hình như tuần trước anh đã mua ít đồ uống, có thể dùng để tiếp đãi cậu học sinh mà anh không hề muốn tiếp đãi chút nào này.

Bởi không biết nấu ăn nên anh rất ít khi vào bếp, hơn nữa cũng không có thói quen ăn vặt, vì vậy trong tủ lạnh ngoài sữa chua ra thì chẳng còn mấy thứ, chỉ có ít trứng gà cùng mì gói và ít đồ đông lạnh.

Anh nghe thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Trong lòng anh hiện lên một tia căng thẳng và càng tăng lên theo khoảng cách ngày một gần hơn, anh bối rối đến độ muốn chui tọt vào tủ lạnh mà trốn.

Người đứng phía sau anh đứng im, hơi nước nóng ẩm tràn ngập không khí, một cánh tay từ phía sau lưng đột nhiên duỗi tới và chống lên cửa tủ lạnh. Với một cú huých vai, anh bị giam chặt giữa cánh tay Quý Chính Tắc và tủ lạnh, suýt chút nữa thì dính vào trong ngực hắn, cặp kính mắt trên mặt anh cũng bị hơi nóng tỏa ra từ cậu thiếu niên hun cho mờ sương khói.

“Thầy, em có một vấn đề mong thầy chỉ bảo được không?” Giọng nói như ngâm trong nước, xào xạt êm dịu mà khẽ khàng.

Anh gần như có thể cảm nhận được tiếng vang nơi lồng ngực Quý Chính Tắc khi mà hắn nói, anh cố gắng giữ bình tĩnh, “Em nói đi.”

“Thầy có tin vào tình yêu sét đánh không?”

Không gian nhỏ hẹp khiến anh nóng cả ruột, anh có linh cảm đây là một câu hỏi gài bẫy anh, anh quay đầu sang phía khác, “Không tin.”

“Chậc, vậy cũng thật là không công bằng.” Hắn cúi đầu, lại ép tới gần thêm mấy phần, gần đến mức Phương Yểu An không thể tránh đi được nữa, đành phải ngẩng đầu đối mặt với hắn, “Dựa vào đâu mà em lại yêu thầy ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà thầy thì lại không chứ?”

Dứt lời, hắn cúi đầu hôn lên mặt anh.