Trân Trọng Và Luyến Tiếc

Chương 4




—Chương 4—

"Cạch."

Sun cuộn tròn sắp ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa truyền đến từ cửa lớn, cô không thể tin ngẩng đầu lên, thấy được một bóng dáng cao gầy ngược sáng chạy tới phía cô.

Sun còn chưa thích ứng với ánh sáng nghiêng đầu híp mắt, lại đột nhiên bị ôm vào một cái ôm ấm áp.

"Sun không sao rồi, mình tìm được cậu rồi."

"Ongsa......" Nhận ra giọng nói của người vừa đến, Sun hoàn toàn bỏ xuống phòng bị, ôm chặt lấy Ongsa.

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, chuyển động xung quanh toàn bộ biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai cô.

Sun đặt trọng tâm hoàn toàn vào vòng tay của Ongsa, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và mãnh liệt của Ongsa, Sun tìm thấy cảm giác ổn định trên người một người chưa từng có.

—— Thật muốn cứ như vậy luôn được ôm cậu ấy vào trong lòng.

Nhận thấy cô gái trong lòng dần dần trở nên bình tĩnh, cô vỗ nhẹ lưng Sun, dịu dàng trấn an: "Đã không sao rồi, đừng sợ."

Sun chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong lòng Ongsa,  ánh mắt cô gái trước mặt này nhu tình như nước, nhìn trong ánh mắt của cô tràn đầy nhu hòa yêu thương. Tình yêu......sao?

"Chúng ta về nhà thôi!"

Ongsa xoa xoa đầu Sun, nửa đỡ cô đứng lên, xoay người đi ra khỏi nhà kho đồng thời không quên nắm tay cô.

Sun dán sát sau lưng Ongsa, ánh mắt trước sau dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt, hai gò má lại lặng lẽ khẽ đỏ ửng lên.

-----Dòng thời gian-----

Sun và Ongsa sánh vai đi trên đường phố, hai bàn tay nắm chặt không biết lúc nào co quắp lựa chọn trốn tránh. Dưới đèn đường một đôi bóng dáng nương theo tiếng bước chân nhẹ nhàng di chuyển, đây là một người canh giữ thầm lặng, ở trong không tiếng động làm bạn với người trong lòng.

"Tạo hình của Ongsa hôm nay thật khiến người ta bất ngờ đó." Sun nhẹ nhàng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Ongsa và khẽ nhướng mày nói.

"Có một loại ma thuật khiến người ta không thể nhìn đi chỗ khác." Ongsa gãi đầu, đôi mắt lúng túng nhìn xung quanh.

"Thật sao, mình còn lo lắng có chút quá mức phát hỏa."

"Thật mà ~ Cực kỳ cực kỳ cực kỳ hợp với Ongsa."

"Ồ ~ vậy mình sẽ miễn cưỡng không bởi vì lúc tranh tài tai nghe bị quăng ra ngoài, dẫn đến trở thành  trò cười của mọi người mà hưng sư vấn tội với Alpha bọn họ vậy!"

"Ha ha ha ha, còn có màn này nữa hả!"

"Đúng vậy, cậu không biết lúc ấymình muốn tìm một cái hố chui xuống......" Sun bị biểu tình thất bại của Ongsa chọc cho cười ha ha.

"Có vẻ như mình đã bỏ lỡ một trò hay ~"

"Sun, cậu đừng có chọc mình nữa......"

Sau khi cười đùa, Sun hồi tưởng lại sự tương tác thân mật giữa Ongsa và Alpha ở sân cầu lông cộng thêm sự để ý của Alpha đối với Ongsa, khiến Sun bắt đầu buồn rầu về mối quan hệ giữa họ.

—— Có nên hỏi cậu ấy không đây?

—— Liệu có có chút không thích hợp hay không?

—— Ngộ nhỡ bọn họ...... Không được.

Suy nghĩ của Sun càng bay càng xa, Ongsa bên cạnh phát hiện cô gái bên cạnh đột nhiên yên tĩnh lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cô, lại phát hiện Sun dường như thất thần nghĩ gì đó.

Đang nghĩ gì vậy? Earth của cậu sao.....

Ngay khi Sun còn đang băn khoăn không biết có nên mở miệng hỏi hay không, Ongsa đột nhiên dừng bước đối mặt với cô. Sun khó hiểu xoay người nhìn về phía Ongsa, chỉ thấy cô cúi người đối mặt với mình, ánh mắt nghiêm túc khóa chặt cô, trong đôi mắt cất giấu tình cảm Sun xem không hiểu. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, lông mi của Sun không ngừng run rẩy, bại lộ suy nghĩ hỗn loạn của chủ nhân.

Mỗi khi đến gần một chút, tim cô lại đập mạnh hơn một chút.

Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn xuống chỉ còn 10 cm, mất đi xu thế tiếp tục đi về phía trước. Ongsa đưa tay qua tai Sun và nhặt một chiếc lá khô.

"Chiếc lá dính trên tóc này!"

Ongsa giống như khoe ra đặt lá khô ở trước mặt Sun chuyển động ánh mắt, Sun còn chưa hoàn hồn lại sững sờ nháy mắt, chính là một câu nói như vậy đã làm cho vành tai của cô tràn ngập một trận đỏ bừng.

"À... ừ... cám ơn."

Sun bối rối xoay người sửa sang lại tóc, che khuất ánh mắt mất mát, cũng bỏ lỡ nụ cười khẽ hiện lên trên khóe miệng người bên cạnh.

Sun ảo não còn chưa thoát khỏi tình cảnh vừa rồi, Ongsa bên cạnh cũng hết sức săn sóc không làm ra động tác gì khác. Hai người ăn ý duy trì trầm mặc.

Mùi hương quen thuộc bay đến từ tiệm bánh mì khi đi ngang qua, và Ongsa nhìn lên và nhớ lại những điều nhỏ nhặt khi ở bên người mình yêu trong tâm trí.

"Chờ mình một chút nha!"

.......................

"Ờ, còn chưa ăn cơm tối sao?"

Ongsa mua được hương vị yêu thích của người yêu trước đây từ tiệm bánh mì.

"Cảm ơn, Ongsa."

Sun cầm lấy bánh mì chia làm hai miếng, nửa còn lại đưa cho Ongsa.

"Bánh mì phải chia sẻ ăn mới ngon."

Sun nói xong lấy mấy viên kẹo trong túi ra, mở lòng bàn tay đưa tới trước mặt Ongsa ý bảo cô chọn.

"Ongsa mời mình ăn bánh mì, vậy mình mời Ongsa ăn kẹo nhé."

Ongsa nhìn gói kẹo và lấy màu xanh từ giữa gói màu xanh và màu hồng.

Sun nhìn viên kẹo màu hồng để lại, ngạc nhiên nhìn về phía Ongsa, trong rất nhiều tình huống, đối phương dường như luôn có thể làm ra hành động tương ứng với suy nghĩ trong lòng mình, giống như hai người tâm linh tương thông. Nhưng thật ra nào có nhiều ngẫu nhiên và ăn ý như vậy, đối với Ongsa mà nói, đây chỉ là chuyện cơ bản nhất mà cô thân là người yêu của đối phương, yêu cầu phải làm được thôi.

Trong tình huống nào đó, cô lại một lần nữa rút ngắn khoảng cách với Sun bằng đường tắt. Chỉ có điều lần này, với thân phận của Ongsa —— chứ không phải Earth, điều này làm cho Ongsa thoải mái hơn rất nhiều.

"Cậu có thói quen mang theo kẹo bên mình sao?"

"À... không, những thứ này là Earth đưa cho mình."

"......"

—— Đúng là âm hồn bất tán.

Ongsa nghe vậy quay đầu đi, Sun liếc mắt chờ đợi hành động tiếp theo của cô, lại chậm chạp không thấy đối phương nói tiếp.

Đang lúc Sun thu hồi ánh mắt chuẩn bị xoa dịu bầu không khí kỳ lạ này, răng môi Ongsa khẽ nhếch.

"Vậy cậu thích ăn kẹo hay bánh mì hơn?"

Sun nghe vậy giống như suy nghĩ một hồi sau đó nở nụ cười, trước Ongsa một bước tiến về phía trước vài bước, xoay người hồi đáp:

"So với kẹo làm cảm xúc thoải mái, mình thích bánh mì mềm mại tinh tế hơn."

"Hơn nữa kẹo quá ngọt, bánh mì Ongsa mua vừa vặn phù hợp khẩu vị của mình."

Đôi mắt Sun khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn qua vừa trắng ra vừa nhiệt liệt —— nhưng cô lại không thấy rõ đáy mắt Ongsa cố ý đè nén tình cảm.

Những dấu vết của quá khứ được gấp lại thành khung cảnh thảnh thơi, dễ dàng gợi lên quá khứ ám ách tưởng niệm như thủy triều của Ongsa.

Ongsa cõi lòng đầy tâm sự, thiếu nữ bên cạnh nói toạc ra tình yêu ngay cả chính mình cũng chưa phát hiện đã bị nhẹ nhàng áp chế, nhưng ai ngờ thiếu niên  rung động trong nháy mắt sẽ vĩnh viễn rung động.

"Ongsa ~ tuần sau là sinh nhật mình, cậu sẽ đến dự tiệc sinh nhật mình chứ?"

"Đương nhiên."

Sun nhận được câu trả lời khẳng định lộ ra nụ cười hài lòng, giẫm lên chiếc bóng dưới chân đuổi theo người bên cạnh.

Bóng người đột nhiên dừng lại giống như là phát hiện cái gì đó mới lạ, chỉ thấy cô hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, chiếc bóng dưới chân cũng chuyển động theo.

Hai cái bóng cuối cùng cũng chạm vào nhau.

Hóa ra là mặt trời lén lút nghiêng.

Tuổi trẻ không chỉ là những trang giấy trắng chứa đầy cảm xúc bay tán loạn.

Trái tim thiếu niên theo gió nhẹ ban đêm.

Tùy ý nhảy múa trong không trung.