Trăng Sáng Sáng Ngời

Chương 12




“Nhưng Diệp thiếu khanh không hề có chút nào lạc lõng khi bị giáng chức, ngược lại khuyên ta đừng bận lòng.

 

“Ông ấy nói đó là lựa chọn của ông ấy, phàm chuyện gì cũng không thẹn với lòng, chuyện qua không hối.

 

“Câu này, cả đời không quên.”

 

Tần Ngang Chi uống một hơi cạn chén, dần dần say khướt.

 

Hắn vỗ vai Tân Tư Lai, đôi mắt mờ mịt vì say, nói:

 

“Lúc còn trẻ, ta cũng từng nghe danh của Diệp thiếu khanh.

 

“Mọi người đều nói ông ấy chưa từng làm oan uổng bất kỳ người tốt nào, lòng như vầng trăng sáng, cốt cách như thép.

 

“Khi đó ta còn nhỏ, trong lòng ngưỡng mộ, liền quyết chí sau này cũng sẽ vào triều làm quan, nhất định làm tốt hơn ông ấy!

 

“Tiếc là không có duyên gặp mặt, ta vĩnh viễn không thể so tài trực tiếp với ông ấy được rồi.”

 

Ta bật cười: “Ngài ở Ngự Sử Đài, so bì gì với người của Đại Lý Tự.”

 

Có vẻ Tần Ngang Chi thực sự đã say, nghiến răng nói: “Năm đó ta đã từng đến Đại Lý Tự, bọn họ khéo từ chối ta, thật là có mắt không tròng!”

 

“Đúng vậy!” Tân Tư Lai hùa theo, “Có mắt không tròng, suýt nữa vùi dập ngươi!”

 

Có vẻ ta cũng hơi say, nhìn bọn họ, dường như thấy được dáng vẻ của cha ta năm đó.

 

Bọn họ đều là những người càng ở trong bóng tối, đôi mắt càng sáng ngời.

 

Mùa thu nhuốm màu, ta trở về Vĩnh Châu viếng cha, Tân Tư Lai cũng phải trở về biên cương.

 

Tần Ngang Chi bận rộn trăm công nghìn việc, vẫn dành thời gian tiễn biệt chúng ta.

 

Hắn dặn dò ta: “Về rồi cũng phải luyện chữ cho tốt, chữ của cô, thật sự quá giống một tên du côn.”

 

Ta: “Ngài không thể không nhắc đến chuyện này được sao?”

 

Hắn khoát tay, lại quay sang nhìn Tân Tư Lai.

 

Suy nghĩ hồi lâu, phát hiện không có gì để dặn dò, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Ngài sống trở về là được, đừng có chết.”

 

Tân Tư Lai: “Ta cảm ơn cô.”

 

Tần Ngang Chi như hoàn thành nhiệm vụ, chạy đi, Ngự Sử Đài còn cả đống việc đang chờ hắn làm.

 

Tân Tư Lai một thân chiến giáp, áo giáp bạc, thương bạc, anh khí bức người.

 

Nghĩ đến đủ chuyện của hắn trong quá khứ, ta không nhịn được cảm thán: “Ngài hóa ra thực sự là một tướng quân.”

 

Sắc mặt hắn lập tức đen lại: “Cô có ý gì, tước vị Tĩnh Viễn Hầu, đều là ta dùng đao thương giành lại!”

 

Ta lấy ra ngọc bội của hắn, trả lại cho hắn: “Tân tiểu hầu gia, từ biệt ở đây, vật trả lại chủ cũ.”

 

Hắn lườm ta một cái, không nhận: “Thôi đi, về sau gặp phiền phức, cứ dùng ngọc bội này đến tìm ta là được.”

 

Ta lập tức hớn hở cất kỹ: “Vậy thì chúc Tân tiểu hầu gia cờ mở thắng trận, bình an trở về, sống lâu trăm tuổi.”

 

Hắn phóng ngựa đi.



 

Quãng thời gian này như một giấc mộng.

 

Hợp tan tùy duyên, ba người chúng ta, có lẽ từ đây trăng sáng trời xa.

 

Phiên ngoại 1

 

Biên cương luôn nhiều gió cát, ban đầu Tân Tư Lai không quen, hắn là công tử được nuông chiều lớn lên ở kinh thành.

 

Nhưng thực ra hắn được sinh ra ở dịch trạm.

 

Năm đó cha tử trận, mẹ hắn từ biên cương đưa linh cữu về kinh, quá đỗi lao lực, sinh non hạ sinh hắn ở dịch trạm.

 

Mẹ hắn đặt tên hắn là Tư Lai, là để tưởng nhớ cha hắn.

 

Xưa ta đi rồi, dương liễu rủ. Nay ta đến nghĩ, tuyết mưa rơi.

 

Cũng như tên của huynh trưởng hắn, Niệm Hồi, là mẹ mong cha có thể bình an trở về.

 

Chỉ là sức khỏe của mẹ hắn không tốt, khi hắn chín tuổi, hắn chỉ còn lại huynh trưởng.

 

Huynh trưởng như cha của hắn, tuy quanh năm không ở kinh thành, nhưng thư nhà chưa từng gián đoạn, chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi đều phải hỏi han.

 

Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất cô đơn.

 

Sau này hắn mười ba tuổi, huynh trưởng cuối cùng cũng trở về nhà.

 

Hắn mỗi ngày hớn hở xoay quanh huynh trưởng, nhưng huynh trưởng luôn đầy vẻ ưu phiền.

 

Người nhà đến bàn bạc công việc, huynh trưởng sẽ bảo Tân Tư Lai ra ngoài chơi, nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quản.”

 

Nhưng ta không phải trẻ con nữa! Tân Tư Lai luôn nghĩ như vậy.

 

Để chứng minh mình không phải trẻ con, hắn quyết định, sẽ chuyển hết rượu trong phòng của huynh trưởng ra uống sạch.

 

Hôm đó trời mưa, huynh trưởng đang bàn việc trong thư phòng, trong phủ cũng không có ai đi lại.

 

Tân Tư Lai xách bình rượu, học dáng vẻ của người lớn, muốn uống thật ngông nghênh.

 

Nhưng vài chén rượu vào bụng, hắn chỉ cảm thấy mình nhẹ bẫng, quên hết vì sao mình uống rượu.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Hắn chóng mặt chạy ra ngoài, không cẩn thận, trượt chân ngã xuống hồ nước.

 

Hồ nước vốn không sâu, nhưng với một đứa trẻ đã uống rượu, cũng đủ trí mạng.

 

Hắn chập chờn nổi chìm, kêu cứu cũng không ai nghe thấy, chỉ có thể không ngừng bị sặc nước.

 

Ngay khi hắn tuyệt vọng nghĩ mình lần này phải c.h.ế.t rồi, một bàn tay từ trên trời giáng xuống, kéo hắn từ trong hồ nước lên.

 

Người kéo hắn lên là một tiểu cô nương chưa từng gặp, cứu hắn xong, không quay đầu lại mà đi, vô cùng kiêu ngạo.

 

Thời gian đó người đến phủ rất nhiều, có lẽ là thiên kim nhà nào, nhưng hắn hỏi mấy lần đều không có kết quả.

 

Sau đó trong nhà lại gặp biến cố, hắn cũng không có tâm tư đi tìm tiểu cô nương đó nữa.

 

Hắn chỉ nhớ, tiểu cô nương đó vì kéo hắn lên, cổ tay phải bị cạnh hồ đá cứa trúng, chảy rất nhiều máu, nàng không kêu một tiếng.