↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Khổng Hoa Đình cẩn thận ôm Cam Nhu, giọng nói dịu dàng hỏi nàng, "Nhu Nhi sao lại khóc? Mấy người bọn họ bắt nạt nàng có đúng không?"
Cam Nhu cảm thấy vừa thẹn thùng vừa quẫn bách, dụi đầu vào cổ hắn lắc đầu nói: "Bọn họ không có bắt nạt ta, là ta... là ta quá vô dụng."
Sợi tóc mềm mại nhẹ phớt qua mặt hắn, Khổng Hoa Đình còn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của nàng. Lửa giận mới vừa bốc lên bị nàng dập tắt một nửa, hắn đành phải hỏi ba người kia xem chuyện gì đã xảy ra. Lý Trí Tu thấy nàng như vậy thì có chút hối hận, ngượng ngùng nói: "Là chúng ta không đúng, không biết nặng nhẹ, làm Nhu Nhi mệt mỏi:"
"Được rồi, làm tốt chuyện của mình đi, sắp phải khai chiến, muốn sống sót thì lập tức trở về thao luyện."
Gương mặt Khổng Hoa Đình âm trầm đuổi ba người kia đi rồi mới ôm Cam Nhu xoay người bước vào doanh trướng.
Hắn đặt nàng lên ghế, sau đó ngồi xổm bên cạnh nàng cẩn thận đánh giá, quan tâm hỏi: "Không có việc gì thật sao?"
"Không có việc gì thật mà, bọn họ đối xử với ta tốt lắm, là ta... chịu không nổi." Cam Nhu không muốn nhắc lại chuyện mắc cỡ kia với Khổng Hoa Đình, cúi đầu không dám nhìn hắn. Lúc nàng cúi đầu mới phát hiện trên vú trắng noãn vẫn còn dính không ít tinh dịch trắng đục, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.
"Đừng khóc, cẩn thận mắt bị thương."
Khổng Hoa Đình không truy hỏi nữa, gọi người đưa đến một ít khăn vải, giúp nàng lau chùi tinh dịch dính trên hai vú, "Sao lại phun lên vú, bọn họ còn bắn vào chỗ nào nữa? Có bắn vào trong âm hộ của Nhu Nhi không?"
Hắn vừa hỏi, Cam Nhu mới nhận ra có gì đó không đúng, "Không có, bọn họ không hiểu sao đều bắn hết ra ngoài."
"Bởi vì Ưng Võ Kỵ chỉ có một mình nàng là nữ quyến, nếu để họ tuỳ tiện đụng vào nàng, ta sợ nàng sẽ bị thương. Cho nên ta và tướng quân định ra quy củ, trừ khi bọn họ lập công đoạt giải, bằng không sẽ không được phép rót tinh vào huyệt nhỏ của nàng."
Khổng Hoa Đình nhìn sắc mặt đoan trang của nàng hỏi: "Sao vậy? Cảm thấy như thế không tốt ư?"
Gương mặt nhỏ hồng rực nóng bỏng, Cam Nhu mau chóng lắc đầu, "Không phải mà, Đình ca ca đừng nói nữa."
Hắn cười khẽ ra tiếng, điệu cười trầm thấp dễ nghe, tim Cam Nhu lúc này đập thình thịch thình thịch. Nàng vừa nhấc mắt đã thấy hắn đi đến gần đây, con ngươi đen nhánh nhìn nàng nói: "Nhu Nhi, ta rất nhớ nàng."
Môi mỏng phủ lên hai cánh môi anh đào, triền miên liếm mút khiến nàng say mê. Hô hấp Cam Nhu đông lại, bắt đầu ngây ngô đáp trả, hai đôi môi quấn quýt không rời. Nàng bị hắn ôm vào trong lòng, cánh tay siết nàng càng lúc càng chặt.
"Phó tướng, danh sách vật tư cuối cũng có rồi, ngài xem..."
Đột nhiên có người xâm nhập vào doanh trướng, Cam Nhu hoảng sợ, lại một lần nữa dụi đầu vào ngực Khổng Hoa Đình không dám ngẩng đầu. Vẻ mặt Khổng Hoa Đình có chút không kiên nhẫn, "Biết rồi, cứ đặt ở đó đi."
Người nọ có một đôi mắt hoa đào quyến rũ, cười như không cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó buông danh sách trong tay xuống xoay rời đi.
Cam Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng bỗng cảm thấy cánh tay siết chặt bên hông dần dần buông ra, giống như muốn rời nàng đi, "Xin lỗi, ta hiện tại rất nhiều việc, không thể ở cạnh nàng được. Thời gian cũng không còn sớm, nàng còn chưa ăn đúng không, để ta gọi bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn mang tới."
Hắn xoay người muốn đi, mất đi cái ôm ấm áp của hắn, Cam Nhu cảm thấy có chút rét run. Nàng vội vàng kéo tay áo của hắn, dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc ngập ngừng nói: "Đình ca ca, ta cũng nhớ chàng."
Khổng Hoa Đình trời sinh anh đĩnh dương cương, đôi mắt hắn vốn lạnh lẽo vô cùng nhưng chỉ cần Cam Nhu nói một câu, đã khiến hết thảy lạnh lẽo hoá thành nhu tình. Trong mắt hắn chợt nổi lên ánh sáng rực rỡ, long lanh khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Hắn nửa quỳ bên cạnh người nàng, hai tay đỡ chân nàng hỏi: "Để ta thương nàng có được không?"
"Ta, ta nghe ca ca, ưm..."
Nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống, nụ hôn này còn bá đạo hơn vừa nãy rất nhiều.
Hắn ngậm lấy miệng nhỏ liếm mút một hồi lâu, đôi môi dần trượt xuống, ngậm lấy một viên đậu đỏ non mềm. Cuối cùng, hắn tách hai chân thon dài trắng nõn ra, bắt đầu đánh giá huyệt nhỏ gần trong gang tấc.
Trên môi cánh hoa non mềm vẫn còn dính đầy xuân thủy, cửa huyệt khép kín thành một khe thịt mất hồn. Cam Nhu bị hắn nhìn thẹn thùng trốn tránh, theo động tác tránh né của nàng, vài giọt tinh dịch chảy ra khỏi khe thịt, trong suốt trắng đục, khiến Khổng Hoa Đình không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
Hắn trầm giọng hỏi: "Ba người bọn họ chưa từng bắn vào, vậy tinh dịch bên trong âm hộ nàng là của ai?"