Người hầu bên cạnh hoàng đế đều nín thở, vậy mà đấng cửu ngũ chí tôn vẫn không thấy tức giận, mỉm cười gật đầu: “Được”, sau đó theo Hạ Vân Tự vào trong.
Hạ Vân Tự bước chân thoăn thoắt, một mạch kéo y vào trong nhà mới quay lại nói: “Tỷ phu ngồi đi.”
Nói xong nàng thản nhiên đi đến trước tủ quần áo. hoàng đế mỉm cười, ngồi xuống chiếc trường kỷ chờ nàng quay lại.
Hạ Vân Tự mở cánh cửa tủ ra lục lọi bên trong, một lát sau lấy hai khúc vải từ trong đó ra.
Đi đến trước trường kỷ, nàng đặt chúng lên chiếc bàn, nói: “Sắp đến tết rồi, thần thiếp định tự tay may quần áo mới cho Ninh Nguyên. Tỷ phu xem xem áo gấm trắng phối với quần vàng nhạt đẹp, hay là áo vàng nhạt phối với quần gấm trắng đẹp?”
Hoàng đế cũng thích thú trải hai tấm vải ra xem, nghiêm túc suy xét một lát rồi đáp: “Trên trắng dưới vàng đẹp hơn, ngược lại thì trên đậm dưới nhạt không đẹp.”
“Được rồi.” Hạ Vân Tự gật đầu, thở ra một hơi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là còn thừa một ít vải, có thể may cho tỷ phu cái túi thơm.”
Hạ Huyền Thời cười xùy, mày nhướng lên, trêu nàng: “Cũng là ăn tết, sao Ninh Nguyên được may bộ quần áo mới mà trẫm chỉ có cái túi thơm?”
“Sao tỷ phu lại ghen tỵ với trẻ con chứ?” Nàng ngạc nhiên nhìn y, sau đó cũng bật cười một tiếng, khẩn thiết giải thích: “Đây là gấm được tiến cồng hồi đầu đông, đến cả thần thiếp cũng không có đây này. Hai khúc vải này là xin từ chỗ chiêu nghi tỷ tỷ về đấy, may quần áo cho tỷ phu chắc chắn là không đủ.”
Hạ Huyền Thời thuận miệng nói: “Loại gấm này Thượng Phục Cục còn có mà, không đủ thì bảo họ đưa thêm qua đây.”
Hạ Vân Tự khẽ cau mày. “Tỷ phu định bảo thần thiếp may thêm một bộ ư. Thần thiếp may vá rất chậm, bộ của Ninh Nguyên có làm kịp không còn chưa biết nữa này.”
“Không cần muội may cho trẫm.” Y lại mỉm cười. “Tết đến sẽ có nhiều yến tiệc, muội may thêm cho mình vài bộ đi.” Y hớp một ngụm trà. “Nhưng chén cháo mồng tám tháng chạp thì muội phải nấu cho trẫm.”
Hạ Vân Tự à một tiếng, vỗ nhẹ vào đầu mình. “Suýt nữa là quên mất, thần thiếp đi nấu ngay đây, tỷ phu đợi một chút.”
Sau đó nàng khom người lui ra ngoài.
Đẩy cửa bước ra, gió lạnh ùa vào mặt, nàng thở phào một hơi.
Nàng vừa gần vừa xa, vừa thân vừa lạ là muốn khiến y không thể dễ dàng chiếm được.
Vì thế đây là lần đầu tiên y bước vào phòng của nàng, trước kia đến nghe đàn chẳng qua là ngồi ngoài sân một lát, ngay cả nhà cũng chưa vào. Vì thế đây là lần đầu tiên nàng nắm tay y, trước kia hai người tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là nàng hành lễ, y nâng dậy một chút.
Chỉ có như thế, nàng mới có thể nhẹ nhàng từng chút từng chút một phá vỡ nỗi băn khoăn vì rào cản tỷ phu muội muội; chỉ có như thế y mới đặt nàng vào tim sau khi đã có được nàng.
Con người vẫn hay “đê tiện” thế đấy, cảm thấy càng khó có được thì càng tốt đẹp, như gần như xa thì càng tuyệt hơn.
Tỷ tỷ nàng đã quá chiều chuộng y.
……
Đi về phía nhà bếp ở sân sau, nàng căn dặn Oanh Thời. “Em về hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, đừng để xảy ra sai sót gì. Ta đi một chút rồi quay lại.”
Nàng đoán trước được trong nay mai y sẽ đòi ăn thêm cháo mồng tám tháng chạp nên đã chuẩn bị sẵn gạo và các loại đậu theo đúng tỷ lệ, chỉ cần cho vào nồi hầm là được. Quá trình hầm cháo không cần nàng đích thân trông coi, đương nhiên sẽ có người canh lửa.
Thật ra nàng không thất thiết phải vào bếp một chuyến. Đi thế này chẳng qua là để thể hiện tấm lòng của mình.
Chẳng qua là thể hiện mà thôi. Năm đó tỷ tỷ mới thực sự có lòng, trong mắt trong tim đều là y, ấy vậy mà vẫn bị y phụ bạc đấy thôi, không được thuận lợi vui vẻ như những người chỉ biết thể hiện ngoài mặt.
Khoảng nửa khắc sau, Hạ Vân Tự quay lại. Cung nhân được sai về lấy tấu chương đã trở lại, Hạ Huyền Thời xếp bằng ngồi trên chiếc trường kỷ để phê duyệt.
Hạ Vân Tự vừa đi đến cửa phòng liền dừng bước, lẳng lặng quan sát y. Y nhanh chóng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: “Sao thế?”
Nàng nhoẻn miệng cười, tiếp tục đi vào trong phòng. “Từ nhỏ thần thiếp thường nghe tỷ tỷ khen tỷ phu dung mạo anh tuấn như thần tiên trong tranh, như hiệp khách trong sách. Lúc đó thần thiếp không hiểu tỷ tỷ có ý gì, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy đúng.”
Những lời này không phải là giả dối, mỗi câu mỗi chữ đều không giả dối.
“Muội cũng biết ăn nói nhỉ.”
“Là tỷ tỷ nói đấy chứ!” Hạ Vân Tự vừa nói vừa ngồi xuống đầu bên kia của chiếc bàn trên trường kỷ, đưa tay chống cằm, nghiêng đầu tiếp tục ngắm y.
Hạ Huyền Thời không giận, tủm tỉm cười phê duyệt tấu chương. Có điều đọc được một lúc, bị nàng nhìn đến nỗi không đọc tiếp được nữa đành ngẩng đầu lên nói: “Muội rảnh quá không có gì làm đúng không?”
“Đúng vậy.” Nàng thành thật gật đầu, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Haiz, tỷ tỷ đúng là tốt tính. Nghe nói trước kia tỷ ấy thường cùng tỷ phu xem tấu chương, không biết làm thế nào mà chịu được nhỉ.”
Dung mạo nàng kiều diễm, bây giờ bày ra bộ dáng thiếu nữ u sầu oán thán trông thật tinh ranh. Hạ Huyền Thời nhìn nàng, mỉm cười ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tỷ tỷ của muội sẽ đọc tấu chương giúp ta.”
Hạ Vân Tự ngượng ngùng cúi đầu. “Vậy thần thiếp không làm được rồi.”
Hạ Huyền Thời cảm thấy hơi bất ngờ. “Tại sao?”
Nàng hơi đỏ mặt, nói: “Thần thiếp không học hành nhiều như tỷ tỷ, chỉ thích đọc mấy sách linh tinh thôi. Nếu đọc tấu chương, cùng lắm chỉ có thể đọc được mặt chữ còn thâm ý trong đó thì không hiểu gì đâu.”
Tuy thẹn thùng nói thế, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ đây mới là điều y mong muốn. Hậu cung không được can dự chính sự, tỷ tỷ là chính thê của y, có thể thảo luận với y một vài chuyện nhưng những phi tần khác, kể cả nàng đều không có tư cách đó.
Nói như thế là để giảm bớt sự đề phòng trong y, giả vờ ngu ngốc thì có sao đâu chứ.
Quả nhiên Hạ Huyền Thời tươi cười thoải mái: “Đâu cần muội hiểu, chỉ cần biết đọc là được.”
Tuy nói thế nhưng y cũng không đưa tấu chương cho nàng đọc. Hạ Vân Tự cũng không quan tâm, dù gì y cũng là hoàng đế, chuyện gì cũng theo ý nàng mới là lạ.
Thế là nàng rảnh rang ngồi đấy, đầu tiên là nhìn y chằm chằm, sau đó tìm một quyển truyện mà đọc, đọc được vài trang lại không thể ngồi yên, ném sách sang một bên, tìm giấy viết chữ.
Tính cách không trầm ổn như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy nàng không có tâm kế, vì người làm chuyện đại sự thường rất chuyên tâm làm việc.
Đợi y phê xong một chồng tấu chương thì xấp giấy vốn dùng để viết chữ trên tay nàng đã được cắt thành nhiều hình vuông, mười ngón tay không yên, nhanh nhẹn xếp hạc giấy, có điều giấy quá mỏng nên xếp không đẹp lắm.
Hạ Huyền Thời ngẩng đầu nhìn nàng nhưng hai mắt nàng lơ đãng, hồn để trên chín tầng mây, không phát hiện thấy ánh mắt của y.
Y nín cười, đưa tay ra trước mặt nàng búng một, nàng giật mình bừng tỉnh, rụt đầu lại: “Có chuyện gì ạ?”
Y sa sầm mặt. “Sợ muội nhập thiền, tu thành chính quả ngay trước mắt trẫm.”
Hạ Vân Tự đảo đôi mắt sáng, ngượng ngùng né tránh rồi bước xuống mang giày vào: “Thần thiếp đi xem cháo ra sao rồi, không ở đây khiến tỷ phu chê cười nữa.”
Nói xong cũng không hành lễ mà xách váy chạy ù ra ngoài. Bóng lưng yểu điệu thoắt cái đã biến mất, Hạ Huyền Thời nhìn theo ra ngoài cửa mãi một lúc mới thu mắt về.
Hạ Vân Tự vào bếp thì thấy cháo chưa nhừ lắm nên kiên nhẫn đợi thêm một lát, sau khi nấu xong thì chậm rãi bưng về phòng.
Không có gì phải vội, lúc này không cần phải nhiệt tình quá, như gần như xa mới hợp lý.
Nửa ngày sau đó, hai người ở chung một phòng, an nhiên trải qua những giờ phút bình dị mà ấm áp.
Với y mà nói, cách thức ở chung thế này chắc chắn có sự đặc biệt.
Y không phải là người tham luyến hậu cung, mỗi khi bận rộn là mấy ngày trời không thèm lật thẻ bài, ban ngày đến cung của tần phi nào đó thế này lại càng hiếm hoi. Đối với một vị minh quân, có lẽ chuyên tâm phê duyệt tấu chương mới là quan trọng nhất.
Nhưng nàng nhất định phải trở thành điều “đặc biệt”.
Tình cảm của đế vương quá mong manh, trong cung làm gì có hoa nào có thể tươi sắc mãi mãi. Khi có một vị cung tần xinh đẹp mới xuất hiện thì sẽ khiến cho một đóa hoa đang nở rộ phải héo tàn phần nào.
Chỉ dựa vào sự sủng ái thì rất khó đi đến cuối cùng. Nàng nhất định phải đi đến cuối cùng nên chắc chắn phải khiến y có tình cảm đặc biệt với mình.
Có điều con đường này không thể quá vội vàng mà phải đi từng bước một, giống như muốn hầm nhừ thì phải để lửa riu riu, như thế mới có thể khiến tình cảm ngày càng nồng đượm, đậm sâu.
Hôm nay ở chung với nhau như thế là đủ rồi, vì thế đến chạng vạng, sau khi dùng bữa tối xong, Hạ Vân Tự không hề có ý giữ y lại mà sai người gọi Hàm Ngọc sang.
“Thần thiếp phải may áo cho Ninh Nguyên, đành nhờ Hàm Ngọc tiễn tỷ phu vậy.”
Lúc nói câu này, nàng mỉm cười ôn hòa, mắt sáng long lanh.
Hạ Huyền Thời gật đầu, đáp: “Có lòng là được.Ninh Nguyên cũng đâu thiếu y phục, đừng mệt quá.”
“Vâng.” Hạ Vân Tự mỉm cười hành lễ, tiễn y vài bước ra đến cửa rồi nhìn y và Hàm Ngọc cùng đi tiếp.
Chừng hai khắc sau, Hàm Ngọc trở lại Triêu Lộ Hiên, lúc vào nhà gặp Hạ Vân Tự, nàng ta có vẻ hơi lo lắng và áy náy. “Nô tỳ vô dụng. Hoàng thượng bảo nô tỳ về đây, nô tỳ không dám nói câu nào.”
“Không sao.” Hạ Vân Tự thản nhiên mỉm cười. “Ta mong cô có thể được sủng, chỉ cần tấn phong đến ngự nữ là đã vui lắm rồi. Nhưng ta cũng không cần cô phải hao tâm tổn sức đi tranh đoạt, về yên tâm mà ngủ một giấc đi.”
Huống chi đêm nay hoàng đế không triệu ai thị tẩm, dạo này Đường Lan Chi cũng ít được triệu dần, họ có gì phải vội chứ?
……
Thời gian cứ thế êm ả trôi đi. Suốt hơn hai mươi ngày sau đó, ngoại trừ Chiêu Phi, không có ai được gọi là đắc sủng.
Hạ Vân Tự ít nhiều trở nên chói mắt, bởi vì ban ngày hoàng đế thường đến Triêu Lộ Hiên, đã đến là ở cả ngày, điều này có ý nghĩa hoàn toàn khác với việc nàng thường đến Tử Thần Điện lúc trước.
Nhưng có chói mắt thì cũng đâu còn cách nào khác, nàng phải dần tiếp cận y thì mới có thể từng bước thực hiện chuyện mình cần làm, không lý nào vì tránh gây chú ý mà phải giấu mình đi.
Muốn không gây sự chú ý thì sẽ không làm gì được, hơn nữa nàng vốn không phải hạng chỉ biết bo bo giữ mình.
Vì thế Hạ Vân Tự lơ đi những lời móc mỉa chao chát trong cung, lúc nhàn rỗi sẽ nghĩ cách làm thế nào giải vây cho Chu Diệu.
Vụ án này đã kéo dài quá lâu, nhìn là biết không điều tra được gì. Sắp đến cuối năm, theo quy định bất thành văn trong cung, trước năm mới phải giải quyết hết những chuyện chưa xong để tránh bị xúi quẩy.
Như vậy Chu Diệu đã không còn phiền toái gì, nhưng không còn phiền toái là chưa đủ, quan trọng là hoàng đế phải nhớ đến nàng ta.
Việc này Hạ Vân Tự nhất định phải giúp. Nếu nàng không giúp thì tự Chu Diệu cũng sẽ có cách, hoặc sẽ nhờ cậy người khác.
Chi bằng nàng giúp một tay để Chu Diệu nợ mối ân tình.
Hôm giao thừa, không khí trong cung rất náo nhiệt. Ban ngày hoàng đế ở Tuyên Chính Điện nhận lễ bái của quần thần, phi tần hậu cung cũng giao thiệp với các vị mệnh phụ phu nhân.
Nhất là người có xuất thân hiển hách như Hạ Vân Tự, dùng bữa sáng xong là bị người ồ ạt kéo đến làm phiền. Cầm cự mãi đến chiều tối, nàng gần như cảm thấy chiến tranh giữa các phi tần trong tiệc giao thừa còn nhẹ nhàng hơn là chiêu đãi khách khứa ban ngày.
“Đi báo với Chu tài nhân là ta tham gia cung yến, bảo nàng ấy cứ đợi tin.” Trước khi đi, Hạ Vân Tự sai Yến Thời đi báo tin, lại căn dặn Tiểu Lộc Tử. “Ngươi thông minh lanh lợi, sang chỗ Chu tài nhân trông chừng đi.”