Giờ dậu bốn khắc, tờ cung khai có ký tên điểm chỉ được trình tới Thanh Lương Điện.
Lúc ấy hoàng đế đã sửa soạn xong nhưng đến Châu Ngọc Điện thì còn sớm quá nên đang xử lý chút việc vặt.
Tờ cung khai là do Tiểu Lộc Tử mang đến. Hạ Vân Tự nhận lấy, lướt nhanh qua thì thấy quả nhiên như nàng suy đoán, không trực tiếp dính dáng đến Chiêu Phi.
Như Lan khai Thải Tinh – người thân thiết với Thải Linh – đã đi tìm nàng ta, nói rằng vì Hạ Vân Tự mà Thải Linh phải chịu nhiều đau khổ nên bằng lòng dùng số tiền lớn để mua tính mạng của Hạ Vân Tự.
“Số tiền lớn” cũng được viết trên tờ cung khai. Hạ Vân Tự ngồi bên bàn, đọc đến đây không khỏi cười lạnh. “Tính mạng của thần thiếp vậy mà chỉ đáng có năm mươi lượng bạc ròng thôi sao!”
Hoàng đế đang đọc một tấu chương vấn an vô thưởng vô phạt, nghe thế thì ngẩng đầu lên, giật tờ giấy trên tay nàng qua xem.
Đọc một lát, y trầm giọng nói: “Giải Như Lan vào đây.”
Như Lan đã sớm được mang đến bên ngoài điện, hoạn quan nghe thấy ý chỉ liền giải nàng ta vào trong điện.
Trước khi dẫn đến đây, Nhậm ma ma đã cho nàng ta sửa soạn sạch sẽ, ngoại trừ những vết sưng do bị tát trên mặt thì không tìm thấy bất cứ dấu vết tra tấn nào, cho nên không thể nói là bị ép cung.
Nàng ta vừa vào điện là quỳ co rúm lại, không dám nói gì, cũng không dám xin tha, im lặng như là bị rót thuốc câm vậy. Hạ Vân Tự đoán là Nhậm ma ma đã cảnh cáo nàng ta không được tùy tiện nói bậy.
Yên lặng quan sát Như Lan một lát, nàng nhẹ nhàng lên tiếng. “Những gì ngươi nói trong tờ cung khai đều là thật chứ?”
Như Lan vội vã dập đầu. “Dạ… Nô tỳ không dám nói dối.”
Hạ Vân Tự hỏi: “Thải Tinh mà ngươi nói có phải cung nữ Thải Tinh bên cạnh Chiêu Phi không?”
Như Lan gật đầu lia lịa. “Dạ phải, là cô ta… Cô ta và Linh thải nữ đều là cung nữ hồi môn theo Chiêu Phi vào cung, cho nên rất thân nhau.”
Hạ Vân Tự à một tiếng rồi ung dung hỏi tiếp: “Vậy nó có nói với ngươi là trước kia tại sao Linh thải nữ lại hận ta đến thế không? Phải nhớ, đầu tiên là Linh thải nữ vu oan cho ta chứ không phải ta hãm hại Linh thải nữ.”
Như Lan hoảng hốt lắc đầu: “Cái này… nô tỳ không biết…”
“Ha.” Hạ Vân Tự cười nhạt. “Thật là kỳ lạ.” Thở ra một hơi thật dài, nàng chậm rãi lắc đầu. “Rốt cuộc tại sao Linh thải nữ hận ta đến thế, ta thật sự không thể hiểu nổi.”
Những lời này đương nhiên không phải nói cho Như Lan nghe mà là nói cho hoàng đế nghe. Chỉ cần hoàng đế thoáng nghi ngờ Chiêu Phi thôi là vở kịch này không uổng phí.
Nhưng hoàng đế lại không bàn luận gì mà chỉ hỏi Như Lan: “Ngươi nói Thải Tinh bảo ngươi hạ độc chứ không phải dùng bùa chú nguyền rủa?”
“Dạ…” Như Lan không dám chần chừ, vội vã nói liền một mạch: “Độc… độc là Thải Tinh đưa cho nô tỳ. Hành cung kiểm tra nghiêm ngặt nhưng cô ta có một cây trâm rỗng ruột, bỏ độc vào đó là có thể mang vào cung. Nghe nói mang ba lần như vậy là đủ để lấy mạng người.”
Hạ Vân Tự hỏi: “Bây giờ đã góp đủ chưa?”
“Vẫn chưa…” Người Như Lan cứng lại, né tránh ánh mắt của nàng. “Lẽ ra ngày mai sẽ gặp cô ta thêm một lần nữa ở một hiệu thuốc gần hành cung…” Nói đến đây nàng ta dừng lại, ngước nhìn sắc mặt của hoàng đế và Hạ Vân Tự, cuối cùng không kiềm chế được, liên tục dập đầu thật mạnh. “Cho nên lá bùa đó thật sự không phải của nô tỳ… Nô tỳ chưa từng nhìn thấy nó, càng không biết ngày sinh tháng đẻ của Hạ tuyên nghi và Chu mỹ nhân!”
Mỗi cái dập đầu xuống nền gạch tạo ra tiếng thình thịch khiến hoàng đế cảm thấy khó chịu.Y xua tay, hai tên hoạn quan lập tức bước tới giữ Như Lan lại, không cho nàng ta nhúc nhích, miệng cũng bị bịt chặt.
Hạ Vân Tự không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hoàng đế. Y tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, khẽ xoa trán.
Y đã nghi ngờ Chiêu Phi, chắc chắn là vậy. Nếu không một Thải Linh nho nhỏ không đáng để y phải đau đầu như vậy.
Nắm được điểm này, nàng nhẹ nhàng gọi y một tiếng. “Hoàng thượng…” nàng vươn tay quá, níu lấy ống tay áo của y, giọng trở nên ấm ức. “Xin hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp.”
Y mở mắt ra.
“Chuyện này…” Y liếc nhìn Như Lan. “Có liên quan đến Chiêu Phi không?”
Như Lan giật nảy mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên. “Nô… nô tỳ không nghe nói. Nô tỳ không rõ… không dám nói bậy.”
Y trầm ngâm gật đầu.
Hạ Vân Tự cụp mắt suy nghĩ, có lẽ y đang muốn lên tiếng thanh minh cho Chiêu Phi.
Nếu là vậy nàng cũng không có gì bất ngờ, càng không vì thế mà thấy chạnh lòng. Nó chỉ chứng tỏ địa vị của Chiêu Phi hiện nay vẫn khó bị lay động mà thôi.
Nhưng y lại nói: “Đi giải Thải Tinh đến đây.”
Chuyện này làm nàng bất ngờ thật.
“Hoàng thượng.” Nàng vừa gọi y vừa liếc nhìn Phàn Ưng Đức, ngăn bước chân chuẩn bị đi làm việc của hắn. Bàn tay đang níu ống tay áo của y khẽ chuyển động, nắm lấy tay y. Tuy cách ống tay áo nhưng vẫn khiến y sựng lại.
Hạ Vân Tự mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng đừng vội đi bắt người, hãy nghe thần thiếp nói đã.”
Y nhìn nàng chằm chằm. “Nàng nói đi.”
Nàng gật đầu, nói: “Lát nữa là tiệc mừng công, lần này Đàm Tây Vương lập công lớn, Chiêu Phi nương nương lại là người được Đàm Tây Vương dâng lên, dù sao cũng phải nể mặt.”
Y lắc đầu. “Tam đệ sẽ không quản mấy chuyện này.”
“Vậy thì cũng phải có đầy đủ nhân chứng vật chứng chứ.” Hạ Vân Tự lập tức buột miệng, thấy y có vẻ nghi hoặc thì từ tốn nói tiếp: “Chẳng phải Như Lan nói ngày mai còn gặp Thải Tinh một lần nữa sao? Cứ để nó đi. Bắt Thải Tinh ngay lúc có tang chứng, tìm thấy thuốc độc thì mới ăn nói với Chiêu Phi được.”
Nàng mỉm cười, giọng cực kỳ nhẹ nhàng giống như rất sợ Chiêu Phi hiểu lầm, hoàn toàn không có vẻ gì là nghi ngờ Chiêu Phi.
Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Dù sao cũng không thể để Chiêu Phi lo lắng.”
Hoàng đế ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Chuyện này tạm thời gác lại, có gì đợi mai hẵng nói.
Hạ Vân Tự cố nén sự sung sướng trong lòng, gật đầu tạ ơn rồi không nói gì nữa.
Người ta nói tai nghe mắt thấy. Nàng nhất định phải để y nhìn tận mắt nhìn thấy thuốc độc được soát ra từ người của Thải Tinh. Chỉ có như thế, sự nghi ngờ của y đối với Chiêu Phi mới càng sâu sắc, nếu không thì giống như thiếu một mồi lửa, mọi chuyện trở nên công cốc.
——
Gần đến giờ Tuất, Châu Ngọc Điện nổi đèn sáng rực, khách khứa lần lượt kéo đến, nâng chén chúc tụng nhau, nói cười vui vẻ.
Kết cấu của Châu Ngọc Điện gần giống với Hàm Nguyên Điện trong cung, bên dưới là phần cung điện rộng rãi, bên trên chín bậc thang là chỗ ngồi của hoàng gia.
Lúc này thánh giá còn chưa đến, trong điện các triều thần trò chuyện vui vẻ, lần lượt kính rượu các tướng lĩnh. Bên trên, các phi tần đến sớm cũng nói cười thoải mái. Chỗ ngồi của Thuận Phi và Chiêu Phi ở hai bên trái phải, hai người tuy không trực tiếp nói với nhau câu nào nhưng thỉnh thoảng ánh mắt chạm vào nhau cũng mỉm cười gật đầu, trông có vẻ rất hòa thuận.
Không lâu sau, mọi người đã đến đầy đủ. Khi tiếng “hoàng thượng giá đáo” vang lên, cung điện lập tức trở nên yên tĩnh.
Triều thần và các phi tần, mệnh phụ trong điện đều rời khỏi chỗ. Dưới sự tiền hô hậu ủng của cung nhân, thánh giá từ từ đi vào trong điện. Mọi người đều cung kính quỳ xuống hành lễ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, rất nhiều người không khỏi sững sờ một giây.
Bên cạnh hoàng đế, chậm hơn chừng nửa bước là một mỹ nhân trông khá lạ mặt. Không chỉ lạ mặt mà nàng còn khác với những phi tần còn lại, có một gương mặt rất ma mị, hoàn toàn trái ngược với hình mẫu dịu dàng hiền thục mà trước nay hoàng đế vẫn yêu thích.
Những triều thần nhìn thấy hình ảnh này đều thoáng chấn kinh. Đến khi hoàng đế bước lên bậc thang, ngồi vào ghế rồng, bảo mọi người miễn lễ, các phi tần đưa mắt nhìn thì cũng không khỏi bất ngờ.
Hoàng đế lên tiếng bảo cung nhân thêm một chỗ ngay bên cạnh bàn của mình để Hạ Vân Tự ngồi vào đó. Nàng cũng không giả vờ từ chối, chỉ mỉm cười ngồi xuống, ánh mắt hơi cụp xuống không nhìn ngang liếc dọc.
Dù mọi người đã biết nàng hay đến Tử Thần Điện bầu bạn với thánh thượng nhưng hành vi lần này vẫn có sự đặc biệt khác thường. Đến Tử Thần Điện thì cũng chỉ đọc tấu chương, mài mực, chưa hẳn có tình ý nam nữ trong đó nhưng trong yến tiệc, ngồi bên cạnh hoàng đế, nâng chén chúc tụng với hoàng đế là điều không tầm thường.
Vì vậy không khí ngưng đọng trong vài giây, cuối cùng Chiêu Phi mỉm cười nói: “Lúc nãy thần thiếp còn nói với Thuận Phi tỷ tỷ sao gần đến giờ khai tiệc rồi mà không thấy Hạ tuyên nghi đến… Thì ra là cùng đi với hoàng thượng.” Nói xong thì nhìn ngắm Hạ Vân Tự một chút. “Như vậy rất tốt, làm cho thần thiếp nhớ lúc hoàng hậu nương nương còn trên đời.”
Hạ Vân Tự quay qua nhìn nàng ta.
Tỷ tỷ là một con dao hai lưỡi, có thể khiến cho quan hệ giữa nàng và hoàng đế gần gũi hơn nhưng cũng có thể “đúng lúc” nhắc nhở hoàng đế nàng là muội muội của thê tử, khiến họ rơi vào tình cảnh ngượng ngùng, xa cách.
Nàng bèn cười nói: “Chiêu Phi nương nương nói đùa rồi. Luận dung mạo hay tính tình thần thiếp đều không giống với tỷ tỷ. So về hiền lương thục đức thì càng kém xa tỷ ấy.”
Mặt Chiêu Phi đơ ra một chút – rất khó nhìn thấy – rồi nhanh chóng bình thường trở lại. “Nhưng dù gì tuyên nghi cũng đang thay thế hoàng hậu hầu hạ hoàng thượng, có tình nghĩa này…”
“Ninh Nguyên…” Hoàng đế bỗng lên tiếng. Chiêu Phi giật mình nhưng hoàng đế không nhìn nàng ta mà vẫy tay gọi Ninh Nguyên đến gần.
Ninh Nguyên chạy tới, nghiêm túc hành lễ. “Phụ hoàng, di mẫu.”
“Nào.” Hoàng đế bế Ninh Nguyên ngồi lên gối mình, nói: “Năm sáu ngày rồi phụ hoàng chưa khảo bài con,, có chăm chỉ đọc sách không?”
“Có!” Ninh Nguyên trịnh trọng gật đầu. “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ tự giác học tập.”
Cứ thế, Chiêu Phi bị gạt sang một bên. Hạ Vân Tự cười thầm trong bụng, cảm thấy đế vương quả là hỉ nộ bất thường.
Chiêu Phi từng được y sủng ái biết bao nhiêu. Mà thật ra, hiện nay nàng ta vẫn là sủng phi đấy thôi. Có điều y đã bắt đầu nghi ngờ nàng ta nên bèn khiến nàng ta mất mặt trước nhiều người, hoàn toàn không nể nang gì tình cảm ngày xưa.
Mà nghĩ cũng phải. Y là hoàng đế, ai dám yêu cầu hoàng đế bận tâm đến mình. Sự vui buồn của y mới là đạo lý.
Thưởng hay phạt đều là ơn vua, không ai dám nói y câu nào.
Chiêu Phi trở nên bối rối, mãi một lát sau đó vẫn còn gượng gạo. Phi tần lục cung đều không dám lên tiếng vì sợ chọc giận thánh thượng, duy chỉ có khoảng không gian xung quanh ghế rồng là hoàn toàn khác hẳn. Hạ Vân Tự mỉm cười rót rượu cho hoàng đế, hoàng đế nhẹ nhàng thoải mái nói cười với nàng. Ninh Nguyên là trẻ con nên càng ngây thơ, cầm chùm nho trên bàn lên đút cho phụ hoàng và di mẫu xong là tự mình ăn uống ngon lành.
Mãi đến kkhi các tướng lĩnh có công bước lên kính rượu, không khí gượng gạo này mới vơi đi phần nào.
Hình ảnh Đàm Tây Vương dẫn đám tướng lĩnh bước lên chín bậc thang có thể gọi là một bức tranh đẹp. Năm nay hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi, lại lập nhiều chiến công, là độ tuổi uy phong hăng hái nhất. Tướng lĩnh dưới trướng hắn phần lớn đều trẻ tuổi, mũ giáp hiên ngang khiến đám cung nữ cung quanh các phi tần không khỏi xuýt xoa.
Hành lễ xong, Đàm Tây Vương liền kính hoàng đế một ly, các tướng lĩnh cũng uống cạn. Sau đó, hắn nâng ly về phía Chiêu Phi, nói: “Thần đệ cũng xin kính Chiêu Phi nương nương một ly.”
Chiêu Phi vốn là người được hắn đưa vào cung, uống ly này cũng hợp lý nên hoàng đế cười sang sảng. “Phàn Ưng Đức, mau rót rượu!”
Không khí trở nên nhẹ nhõm thoải mái. Đàm Tây Vương vừa là hoàng thân quốc thích vừa là công thần, ly rượu này đã cứu vớt lại thể diện mà Chiêu Phi vừa bị mất khi nãy. Khi uống cạn ly, Chiêu Phi đã tươi cười vui vẻ trở lại.
Đàm Tây Vương đặt ly rượu xuống, quay người lại vẫy tay với một tướng lĩnh trong số đó. “Nào, Minh Nghĩa, lần này ngươi là người dũng mãnh nhất, mau đến đây diện kiến thánh thượng.”
Tim như bị một cái gì đó gõ mạnh vào khi nghe cái tên đã lâu không được nhắc đến này, Hạ Vân Tự bỗng nín thở, lập tức quay đầu lại nhìn.
Một tướng lĩnh trẻ tuổi mặc áo giáp hiên ngang bước ra khỏi hàng, quỳ một chân xuống đất, chắp tay, giọng lanh lảnh. “Thần Từ Minh Nghĩa, khấu kiến thánh thượng.”