Hôm sau, lại là một ngày vô cùng nhàn rỗi.
Tối qua Hạ Vân Tự đã nói thế nên hoàng đế không đến quấy rầy nàng, có điều ngày ba bữa đều ban thưởng vài món. Bữa sáng là một đĩa sủi cảo tôm và một món canh đậu, bữa trưa là món bào ngư hấp, bữa tối là hai món xào, dùng bếp lò nhỏ để giữ nhiệt, kèm theo một tờ giấy.
“Món này trẫm thấy khá ngon, nếu nàng cũng thích thì ngày mai sang đây sớm một chút, chúng ta cùng ăn.”
Ý thúc giục ẩn chứa trong đó khá rõ ràng. Hạ Vân Tự cất tờ giấy đi, cong môi cười, nói với hoạn quan đến đưa đồ ăn: “Ta hiểu ý của hoàng thượng rồi, mai sẽ chủ động sang đó.”
Ngày hôm sau, nàng vẫn ung dung thong thả. Hai món xào ấy không thích hợp dùng làm bữa sáng, dù gì cũng phải đến trưa mới có nên nàng cứ nhàn nhã ngồi may vá thêu thùa với Hàm Ngọc một lát, gần đến trưa mới chịu đi.
“Đi chung đi.” Nàng gọi Hàm Ngọc đi cùng. “Dạo này cô không được diện kiến thánh giá, đến thấy mặt nhắc cho nhớ cũng tốt mà.”
“Nương tử không cần lúc nào cũng nghĩ cho nô tỳ như vậy.” Hàm Ngọc vừa thu dọn kim chỉ vừa lắc đầu. “Hoàng thượng vừa sủng hạnh nương tử, lúc này đây chắc hẳn muốn ở một mình với cô, nô tỳ nhất thời không vội vàng gì.”
Nhưng Hạ Vân Tự vẫn khăng khăng: “Ta biết cô không vội, nhưng cứ đi chung đi, không sao.”
Nàng làm như vậy ắt có dụng ý của mình.
Lúc này hoàng thượng mong ngóng nàng thế nào, đương nhiên nàng biết rất rõ. Nhưng càng như vậy thì càng nên làm khổ y một chút: Không cần nhiều, chỉ một chút là được.
Y không thích Hàm Ngọc ở đó thì tự khắc sẽ bảo nàng ta sang nơi khác, nhưng cũng sẽ vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều hơn, cân nhắc xem có phải trong lòng nàng thật sự có khúc mắc không mà ngay cả đi diện kiến y cũng dẫn người khác theo, không muốn gặp riêng y.
Hàm Ngọc biết tính nàng, thấy nàng nói thế thì đành nghe theo. Nàng ta về phòng chải chuốt sơ rồi cùng Hạ Vân Tự ra ngoài.
Trời đã trở lạnh, đi được một đoạn là tay chân lạnh ngắt nhưng dùng lò sưởi thì vẫn hơi sớm. Hạ Vân Tự sai người chuẩn bị kiệu, Hàm Ngọc cũng lên theo, cứ thế thoải mái đi đến Tử Thần Điện.
Đến trước cửa Tử Thần Điện, vừa xuống kiệu thì đúng lúc nhìn thấy Chiêu Phi.
Chiêu Phi đứng dưới mái hiên, sau lưng có hai cung nữ tay xách hộp gỗ, có vẻ như đến đưa đồ ăn cho hoàng đế.
Lúc Hạ Vân Tự hơi ngây người thì Chiêu Phi cũng đã nhìn thấy các nàng, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, hoàn toàn không che giấu sự chán ghét.
Nàng ta càng ghét thì Hạ Vân Tự càng vui. Nàng nở nụ cười hiền hòa, dẫn Hàm Ngọc cùng bước tới hành lễ: “Chiêu Phi nương nương vạn phúc.”
Chiêu Phi liếc nàng. “Đứng lên đi.”
Xong không nhìn nàng nữa, chỉ nói với giọng lạnh lùng hờ hững: “Hoàng thượng vẫn đang bàn chuyện chính sự với triều thần, không tiện gặp bất cứ ai, Yểu cơ đến không đúng lúc rồi.”
“Không sao.” Hạ Vân Tự gật đầu, mỉm cười. “Thần thiếp đợi một lát, vừa hay có thể trò chuyện với nương nương cho có bạn.”
Tuy nói thế nhưng Chiêu Phi hoàn toàn không để ý tới nàng, hờ hững liếc nàng một cái rồi đi sang một bên, giống như nàng mắc dịch bệnh gì không thể cứu chữa, đứng cạnh nàng một lát là sẽ mất mạng vậy.
Hạ Vân Tự cũng im lặng đứng đó, thỉnh thoảng nhìn cánh cửa điện đang khép kín, còn phần lớn thời gian là yên lặng mỉm cười, nhìn ngắm xung quanh giống như có cảnh đẹp gì đáng ngắm vậy.
Không lâu sau, cửa điện kẽo kẹt mở ra, mấy quan văn tướng võ lần lượt thối lui, một người trong đó khiến nàng ngạc nhiên. “Minh Nghĩa?”
Từ Minh Nghĩa thoáng dừng bước, sau đó đi về phía nàng, mỉm cười ấm áp: “Nghe nói nương tử lại được tấn phong rồi, chúc mừng.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, cụp mắt xuống, hỏi hắn: “Nghe nói Đàm Tây Vương điện hạ đã rời khỏi kinh thành rồi, sao tướng quân còn ở đây?”
Hắn đáp: “Điện hạ tiến cử ta vào Bộ Binh.”
“Như vậy cũng là thăng chức.” Hạ Vân Tự tươi cười, nhác thấy bóng người mặc áo đen đi ra nhưng vẫn ung dung nói cho hết lời: “Chúc mừng tướng quân. Chuyện đáng mừng thế này, hôm nào huynh phải mời một bữa mới được.”
Nói xong thì nghe thấy tiếng vấn an của Chiêu Phi, bấy giờ nàng mới vờ như giật mình phát hiện ra, vội vàng hành lễ: “Hoàng thượng vạn an.”
Tuy cụp mắt xuống nhưng nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng có hai ánh mắt cứ chăm chăm vào mình.
Một ánh mắt nóng rực mà lại e dè, ánh mắt còn lại mang theo vẻ dò xét, cân nhắc.
Ánh mắt đầu tiên nhanh chóng tiến lại gần nàng. “Sao giờ mới đến, trẫm đợi nàng cả buổi sáng.”
Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười. “Hoàng thượng đừng dọa thần thiếp chứ, rõ ràng người mới bàn chuyện chính sự xong, thần thiếp thấy rồi.”
Y nắm chặt tay nàng, giọng bình thản nhưng đầy ám chỉ: “Từ tướng quân có chuyện quan trọng cần làm, đừng có bám lấy người ta đòi ăn tiệc rượu nữa.”
Những lời này có vẻ hơi thất thố. Trên thực tế, nàng là phi tần sao có thể ra ngoài ăn tiệc chứ? Chứng tỏ y quan tâm quá mức nên nhất thời không nghĩ được nhiều.
Hạ Vân Tự cười thầm nhưng không lật tẩy y mà còn vâng một tiếng với vẻ hơi tiếc nuối.
Từ Minh Nghĩa cũng cảm nhận được, bình tĩnh chắp tay. “Tạ ơn sự tin tưởng của hoàng thượng, thần nhất định sẽ cố gắng làm việc. Thần xin phép cáo lui trước.”
Hoàng đế gật đầu, hắn bèn quay người đi. Chiếc áo choàng màu đỏ thẫm trên bộ giáp bạc tung bay trong gió trông thật anh tuấn hiên ngang.
Ánh mắt của hoàng đế lại tập trung vào Hạ Vân Tự, vô thức quan sát kỹ mỗi một biểu cảm của nàng. “Nàng đã khỏe hơn chưa?”
Hạ Vân Tự gật đầu, đáp: “Không sao ạ.”
“Hoàng thượng…” Rốt cuộc Chiêu Phi cũng lên tiếng, có chút lúng túng và do dự. hoàng đế nhìn nàng ta, nàng ta lập tức im lặng.
Chính nàng ta cũng không biết mình muốn nói gì, mà ánh mắt của hoàng đế thì quá lạnh nhạt… không đến mức ghét bỏ nhưng giống như là đang xử lý việc công, chờ xem nàng có gì cần bẩm báo.
Nhưng nàng đâu đến để bàn việc công. Ánh mắt ấy khiến nàng vừa hụt hẫng vừa bối rối.
Im lặng một chút, Chiêu Phi mỉm cười. “Thần thiếp… đã làm vài món hoàng thượng thích ăn, người nếm thử nhé.” Nói xong thì nhún người. “Thần thiếp xin phép cáo lui.”
Nói xong, ngực cảm thấy vô cùng bức bối.
Đến giờ nghĩ lại nàng ta vẫn cảm thấy hốt hoảng, không biết tại sao mình lại sa sút đến vậy, sao lại rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử này.
Hạ Vân Tự im lặng nhìn theo Chiêu Phi, trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê.
Không biết từ khi nào, tỷ tỷ cũng từng đau khổ như vậy, đứng ngoài nhìn y và Chiêu Phi nói cười vui vẻ, còn mình tiến lên không được, mà không tiến cũng không xong.
Nhưng đáng tiếc, hẳn là Chiêu Phi sẽ không vì tình cảnh lúc này mà cảm thấy có lỗi với tỷ tỷ, có lẽ cả đời cũng sẽ không.
Mà y, càng sẽ không ý thức được ngày xưa mình đã làm sai những gì.
Nhưng sớm muộn gì nàng cũng sẽ khiến y ý thức được.
Hạ Vân Tự âm thầm bấm vào ngón cái của mình trong ống tay áo, không để mình sa vào cảm xúc đau thương này rồi ngước mắt nhìn y. “Đừng nói mấy món hoàng thượng ban cho thần thiếp hôm qua là của Chiêu Phi nương nương nha?”
Y nhận ra vẻ tinh nghịch trong lời nói của nàng nên gõ vào trán nàng. “Mùi giấm ở đâu mà chua thế này? Lẽ nào trẫm lại làm chuyện hồ đồ ấy sao?”
Giọng của y trở nên nhẹ nhõm thoải mái. Hiển nhiên, nếu nàng đang ghen tức là vẫn để ý tới y, khúc mắc trong lòng cũng đã cởi bỏ.
Quả nhiên sau đó y cho Hàm Ngọc lui ra, nắm tay nàng cùng đi vào trong điện.
Đi đến cạnh bàn ăn, nàng vừa nhìn là biết bữa trưa hôm nay được sắp xếp rất tỉ mỉ, ngoại trừ hai món xào mà hôm qua y khen ngợi, còn có những món mà bình thường nàng thích và đều được đặt trước chỗ nàng ngồi.
Nàng vẫn vờ như không biết, ung dung ngồi xuống. Y gắp một con sò cho vào đĩa của nàng, giọng như đang lấy lòng. “Nàng nếm món này xem.”
Hạ Vân Tự cầm đũa lên, nghe lời nếm thử nhưng không nói gì.
Không khí bữa ăn yên tĩnh đến mức làm người ta thấy ngột ngạt. Y đấu tranh nội tâm một lát, cuối cùng cũng phải lên tiếng: “A Tự, đêm đó…”
“Hoàng thượng đừng nói nữa!” Nàng bỗng cất cao giọng, giống như đang muốn né tránh, mắt cũng nhắm lại, chặt đến mức hàng mi run run.
Y lập tức im lặng, không dám nói nữa. Nàng hít thở một hơi, nói: “Là do thần thiếp… Biết rõ tửu lượng của mình không tốt mà cứ khăng khăng đòi uống.”
Quả nhiên là nàng vẫn để bụng.
Y càng trở nên bất an, ấp úng nói: “A Tự…” Nàng nhắm mắt, nghe giọng của y hơi run run. “Trẫm sẽ tốt với nàng.”
Lời hứa tuy không dài nhưng rất nghiêm túc, có sức nặng hơn cả Thái Sơn.
Nếu phi tần khác nhận được lời hứa này, có lẽ sẽ cảm thấy đây là hoàng ân, nhưng nàng thì chỉ cảm thấy tức cười.
Những lời như thế, y đã nói với bao nhiêu người rồi?
Ít nhất là từng nói với tỷ tỷ.
Nhưng sau đó, y đã làm những gì?
Đúng vậy, hẳn là y luôn cảm thấy mình rất tốt với tỷ tỷ.
Nghĩ như thế, chả trách y thất hứa.
Nàng cố nén nụ cười trào phúng, lúc ngước lên nhìn thì ánh mắt còn chứa chan tình cảm hơn cả y. “Hoàng thượng nói rồi đó nha…” Giọng nàng nghẹn lại nhưng vẫn cố nở nụ cười. “Trái tim của thần thiếp sớm đã thuộc về người. Có những lời này của hoàng thượng, thần thiếp thấy đủ lắm rồi.”
Y thở phào nhẹ nhõm. “Trẫm chắc chắn sẽ không phụ nàng.”
Hạ Vân Tự không ngừng gật đầu, vui buồn lẫn lộn, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống mặt bàn khiến y cảm thấy rất đau lòng. “Đừng khóc nữa…”
Hôm đó, nàng không rời khỏi Tử Thần Điện. Liên tục sáu ngày, y đều lật thẻ bài của nàng. Ân sủng này chưa bao giờ xảy từ khi y đăng cơ khiến cả hậu cung đều bàn tán xôn xao.
Ngày thứ bảy, nàng lấy kinh nguyệt làm cớ từ chối y.
Thật ra kinh nguyệt của nàng còn hai ba ngày nữa mới đến. Loại chuyện này nói chung phải nắm chắc chừng mực. Nàng có thể để y sung sướng nhất thời, nhưng nhất định phải dừng lại trước khi y thỏa thuê, như thế y mới luôn luôn mong nhớ nàng.
Y cũng hết sức quan tâm đến nàng, nghe nói nàng đến kỳ kinh nguyệt thì rất sợ nàng bị lạnh, thúc giục Thượng Phục Cục tranh thủ may không ít quần áo ấm.
Lúc quần áo được mang đến, lại là Oanh Thời dẫn người ra nhận, lúc trở lại nàng ta cực kỳ vui vẻ. “Hoàng thượng thật tốt với nương tử. Nô tỳ thấy mớ y phục đó đều may bằng gấm, một năm cũng chẳng có bao nhiêu vải tốt như thế đâu.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, chỉ hỏi: “Hương liệu mùa đông đã đưa đến chưa?”
Oanh Thời nhún người, đáp: “Đưa đến rồi ạ. Mồi hương và nhang hương đều là loại thượng hạng, ngửi vào ấm áp mà không quá nồng.”
Hạ Vân Tự ừ một tiếng. “Mang cho thái y kiểm tra thật kỹ rồi mới dùng. Gần đây hoàng thượng chỉ sủng một mình ta, hậu cung e là có nhiều người không vui.”
Người một khi không vui thì khó tránh khỏi làm liều, gây ra những chuyện sai trái. Nàng không muốn mất mạng vì những kẻ hồ đồ này.
Ngoại trừ những thứ ăn uống vào bụng, hương liệu chính là thứ dễ bị người ta nhúng tay vào nhất nên phải cẩn thận kiểm tra mới yên tâm mà dùng.
Dù cẩn thận đến thế nhưng vẫn xảy ra chuyện.
Mới đầu chỉ là tinh thần uể oải. Hạ Vân Tự đang có kinh nguyệt nên cứ nghĩ là do cơ thể suy nhược, qua kinh nguyệt thì tự khắc sẽ đỡ.
Nhưng khi kinh nguyệt qua đi, bệnh tình chẳng những không thuyên giảm mà ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng hơn. Ngoại trừ tinh thần uể oải ra thì còn thường xuyên đau đầu, rùng mình, thỉnh thoảng cả người đau nhức, cảm giác đau từ trong xương lan ra ngoài.
Tối đó lúc súc miệng, Hạ Vân Tự ngậm vào nước trong nhưng nhổ ra thì cả chậu nước đỏ tươi.
“Nương tử!” Oanh Thời cả kinh.
Hạ Vân Tự không nói gì, cau mày chờ cho vị tanh của máu giảm bớt mới ngẩng đầu nói: “Ta cũng không biết có chuyện gì nữa?”
Ngừng một chút, nàng bảo: “Hôm nay thái y đã đến bắt mạch định kỳ rồi.”
Oanh Thời ngẩn ra, sau đó mặt trắng bệch.
Thái y đã đến bắt mạch nhưng lại không phát hiện điều gì.
Hoặc là nàng mắc phải bệnh nan y gì hiếm gặp, hoặc là có người đã bịt miệng thái y.