Tránh Xa Tôi Ra Một Chút!

Chương 32: Chăm sóc




Hàn Võ Ngôn ngơ ngác dưới nhà, trong tâm lại xuất hiện những lo lắng. An Nhi dạo này rất khác, cô hay cáu gắt không lý do. Cảm xúc của cô xoay anh như chong chóng, lúc nắng, lúc lại mưa, vừa mới vui vẻ lại trở nên khó chịu. Võ Ngôn tiến vào bếp, ăn uống qua loa một chút mới trở về phòng.

Căn phòng rộng lớn nhưng lại ngột ngạt và lạnh lẽo. Sống trong nhung lụa nhưng người trong căn phòng chưa bao giờ là hạnh phúc. Võ Ngôn hạ người xuống giường, mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, An Nhi tỉnh dậy lê lết thân thể vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Mặc lên mình bộ váy công sở, bước xuống nhà lại không thấy Võ Ngôn đâu. Cô nhíu nhẹ mày lại, ngơ ngác đảo mắt xung quanh nhà.

- Lại đi làm sớm rồi sao?

Quản gia Khương sắp xếp bàn ăn sáng nhẹ nhàng cho cả hai. Nhìn thấy cô liền khẽ cười cất giọng nhẹ nhàng êm ái

- Tiểu thư ngồi vào bàn ăn trước đi. Thiếu gia chắc một lát nữa sẽ xuống thôi.

- Võ Ngôn chưa xuống sao ạ?

- Sáng giờ vẫn chưa thấy thiếu gia xuống nhà.

- Bình thường chẳng phải dậy sớm lắm sao?

- Chắc do thiếu gia mệt vì hôm qua phải về trễ thôi.

- Vâng.

Ngồi ăn sáng từng chút một vì muốn đợi anh xuống. Nhưng ngồi mãi vẫn không thấy anh, trong lòng lại sinh ra cảm giác lo lắng. An Nhi đặt muỗng nĩa xuống bàn, cô cần lên phòng tìm anh.

Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, An Nhi từ từ bước vào. Võ Ngôn nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, môi mỏng cũng khô khốc mấp máy nhẹ. Cô hoảng hốt chạy lại sờ lên người anh. Nhiệt độ nóng sốt chạy thẳng vào tay khiến cô giật mình

- Võ Ngôn... chú tỉnh dậy một chút đi.

- Ưm... nước... cần nước...

- Nước sao? Đợi tôi một chút.

An Nhi chạy xuống nhà lấy cho anh một ly nước. Nhìn thấy cô hốt hoảng lại vội vã khiến quản gia Khương khó hiểu

- Tiểu thư sao vậy?

- Ông quản gia, ông gọi bác sĩ riêng tới giúp con. Võ Ngôn sốt rồi.

- Vâng... tôi gọi ngay.

An Nhi mang nước lên phòng anh, đỡ Võ Ngôn ngồi dậy, anh đút từng chút nước cho anh. Môi mỏng mấp máy uống vài muỗng nước đã đắng chát. Võ Ngôn khẽ lắc đầu ngồi tựa lưng vào thành giường.

- Mấy giờ rồi An Nhi?

- Gần 7 giờ, chú thấy trong người thế nào vậy?

- Trễ vậy rồi sao?

Võ Ngôn lồm cồm tung chăn ra ngoài muốn đi thay đồ. An Nhi nhíu mày kéo anh ngồi lại giường

- Chú làm gì vậy?

- Chú cần tới tập đoàn.

- Chú bị điên sao? Tình trạng như này còn muốn đi làm? Chú muốn chết đấy à?

An Nhi gắt lên, Võ Ngôn bất lực nằm xuống giường. Lúc này, bác sĩ riêng cũng đã tới. An Nhi xin phép bước ra ngoài để anh được thăm khám. Bước xuống nhà, An Nhi nấu chút cháo cho anh, chỉ mong anh mau mau khỏe lại. Vị bác sĩ bước xuống nhà cúi đầu chào cô, báo cáo về tình trạng sức khỏe của anh và dặn dò vài điều

- Hàn Tổng bị cảm thông thường thôi, chỉ là sốt hơi cao. Tôi đã cho anh ấy uống thuốc hạ sốt, tiểu thư lát cho anh ấy ăn cháo cho dễ tiêu, thuốc tôi kê đã để trên đầu giường.

- Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ.

Vị bác sĩ rời đi, An Nhi mang lên phòng anh một tô cháo nóng. Đỡ anh ngồi dậy, cô loay hoay mãi mới tìm được tư thế dễ dàng

- Ăn một chút cháo rồi uống thuốc.

Võ Ngôn giờ đây hệt như một đứa trẻ giỏi nhõng nhẽo. Anh dựa cả cơ thể mỏi nhừ vào người cô, ngoan ngoãn ăn những muỗng cháo đầy do cô đút.

- Ưm... được rồi... không ăn nổi nữa...

- Mới được ba muỗng thôi, chú mau ăn thêm.

- Khó nuốt lắm...

An Nhi bất lực đưa anh chút nước. Nài nỉ mãi anh mới ăn thêm được vài muỗng nữa. Uống xong liều thuốc, Võ Ngôn mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ. An Nhi ngồi bên cạnh liên tục dùng khăn ướt lau người cho anh.

- Sao không hạ sốt được nhỉ?

Chăm sóc anh cả buổi dài, cuối cùng Hàn Võ Ngôn cũng chịu hạ bớt nhiệt độ. An Nhi như thở phào nhẹ nhõm ra ngoài. Cô bước xuống nhà gọi quản gia Khương hâm lại giúp mình nồi cháo. Quay trở lên lầu đưa tay lay nhẹ Võ Ngôn dậy

- Chú... dậy ăn cháo một chút nữa đi.

Hàn Võ Ngôn lờ mờ mở mắt, ngồi dậy ăn thêm chút cháo. An Nhi vắt thêm một khăn ướt đắp lên trán anh thở dài

- Chú còn thấy mệt ở đâu không?

- Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn con.

Nhận thấy tình trạng của Võ Ngôn đã đỡ hơn rất nhiều, An Nhi mới dám để anh nghỉ ngơi một mình, quay trở về phòng.

Tối hôm ấy, Hàn Võ Ngôn đã hoàn toàn khỏe lại. Anh bước xuống nhà ngồi ăn cơm cùng cô. An Nhi gắp vài miếng thịt mềm cho vào chén anh

- Chú khỏe hơn rồi chứ?

- Ừm, cảm ơn con rất nhiều. Hôm nay, vất vả cho con rồi.

Tiếng chuông cửa vang lên, quản gia Khương bước ra ngoài mở cửa. Lục Thiên Phi tiến vào, trên tay là vài hộp thuốc chức năng. Chào An Nhi, Thiên Phi tiến lại liếc xéo Võ Ngôn

- Anh lại làm việc quá sức nên mới như vậy đúng không?

- Anh không sao, mua gì nhiều vậy?

- Mua nhiều như vậy thì tháng này lo liệu thưởng thêm lương cho em.

Võ Ngôn bật cười gật gù lướt nhìn xem qua vài hộp. An Nhi nhíu mày, trong lòng lại có chút khó chịu. Đặt bát đũa xuống bàn, cô đứng dậy chào Thiên Phi

- Tôi ăn no rồi, hai người ngồi chơi đi.

An Nhi quay trở lên phòng mặc cho hai người kia vẫn còn vui vẻ trò chuyện. Tâm tình đúng là không mấy tốt, dạo này An Nhi cô cũng thật khó ở rồi.

Ngày ngày trôi qua, An Nhi mỗi lúc một để ý đến nhất cử nhất động của anh nhiều hơn. Mà càng để ý lại càng phát hiện anh và Lục Thiên Phi thật sự rất thân nhau. Bọn họ lúc nào cũng kè kè như hình với bóng.

Kể như giờ phút này đây, Lục Thiên Phi lại được anh mời về nhà ăn cơm. Bàn ăn ba người như này thật sự không lọt nổi vào mắt của An Nhi. Cô chan canh ăn nhanh, lẹ rồi bước lên lầu.

Lục Thiên Phi ăn xong còn không chịu về. Giờ này, anh và cô ta lại ở bên trong phòng anh với lý do làm việc. Nhưng mà cô vẫn không yên tâm, đi qua đi lại trong phòng, quyết định chạy xuống nhà mang lên một đĩa trái cây thật lớn. Mở cửa phòng anh cười trừ

- Hai người ăn trái cây này. Bổ sung nhiều vitamin một chút sẽ tốt cho sức khỏe...

Hàn Võ Ngôn đang đánh văn bản cũng phải ngước đầu lên khẽ gật. An Nhi đặt đĩa trái cây xuống bàn, liếc nhìn màn hình máy tính rồi nhìn qua giường lớn phòng anh, mọi thứ vẫn đang rất ngay ngắn khiến cô yên tâm

- Tôi... tôi ra ngoài... hai người làm việc tiếp đi...

Về phòng mình, cô thở phào nhẹ nhõm khi bọn họ là làm việc thật. Nhưng chỉ 5 phút sau, lòng cô lại thấp thỏm vô cùng

- 5 phút trước không có gì, đâu có nghĩa là 5 phút sau sẽ không có gì... cô nam quả nữ, sao có thể bảo trong phòng làm việc là làm việc...

Nghĩ một lát, cô lại xuống bếp pha hai ly sữa ấm. Mang vào phòng anh, vẫn khuôn mặt cười trừ ban nãy nhìn anh và Thiên Phi

- Hai người uống chút sữa cho ấm bụng.

Hàn Võ Ngôn nhìn cô nhíu mày không trả lời mà uống cạn ly sữa. An Nhi bước ra ngoài, cũng thở phào như lần trước khi bọn họ thật sự không có chuyện gì xảy ra. Về lại phòng mình, cô lăn qua lăn lại một hồi trên giường

- Bọn họ bây giờ trong phòng thật sự làm việc sao?

Tự cho mình nghĩ nhiều, cô đưa tay tìm điện thoại lướt IG. Nhưng mà khổ nổi là không thể tập trung được. Đứng dậy quyết định xuống bếp... nhưng mà giờ cô cần phải làm gì? Nghĩ ngợi một chút, cô làm hai chiếc bánh sandwich trứng mang lên phòng anh. Hàn Võ Ngôn nghe tiếng mở cửa, không cần nhìn cũng biết là cô. Anh dừng lại bàn tay đang đánh máy ngước lên nhìn cô

- Lại làm gì vậy?

- Làm gì đâu... tôi... tôi là sợ hai người đói nên mới làm đồ ăn cho hai người.

- Được rồi, để đó đi. Lát nữa, chú sẽ ăn.

Lục Thiên Phi nãy giờ đã tức đến đỏ mặt. Công việc thì nhiều mà cô thì cứ liên tục vào. An Nhi nhìn anh rồi nhìn Lục Thiên Phi, cô lén lút để điện thoại trên bàn anh rồi rời ra ngoài. Về lại phòng mình, nhưng lần này cô ráng nhịn ở tận 10 phút mới chạy qua phòng tìm anh. Mở tung cánh cửa ra, An Nhi cười ngượng ngạo khi chạm phải ánh mắt của anh

- Tôi... tôi quên mất... điện thoại lại ở trên bàn chú... thật xin lỗi...

Hàn Võ Ngôn thở dài đưa điện thoại cho cô. An Nhi nhận lấy, lại đảo mắt quanh phòng một chút. Dự rời đi thì tiếng của Hàn Võ Ngôn vang lên

- An Nhi, con xem còn thiếu gì thì làm luôn lần đi. Công việc thật sự rất nhiều, con cứ đi đi lại lại như vậy khiến chú và thư ký Lục mất tập trung đấy.

- ...

An Nhi nhìn anh, tim bỗng dưng lại vô cùng ngạt. Cô buồn bã lắc đầu

- Không còn gì nữa đâu.

Bước ra khỏi phòng anh, cô buồn tủi trở về phòng. Con gái thật sự rất hay suy diễn lung tung. Và cô là một ví dụ điển hình. Nằm lăn lê một chút, cô thút thít trên giường

- Nói như vậy là đang đuổi khéo mình sao? Như vậy thì bọn họ sẽ có không gian riêng, sau đó thì...

An Nhi thật không muốn nghĩ tới nhưng cô không thể nghĩ gì nhiều hơn nghĩ đến việc đó. Lăn qua lăn lại một lúc, cô quyết định xuống nhà. Bây giờ đã là 8 giờ 30, cô mở lên một bộ phim để giết đi thời gian nhàm chán.

Nhưng rồi 9 giờ cũng tới, rồi lại 9 giờ 30, 10 giờ, rồi lại 10 giờ 30 mà Lục Thiên Phi vẫn chưa xuống. Trong lòng cô bộn bề đủ thứ, buồn chán nằm xuống sofa thả mình vào bộ phim.

Gần 11 giờ, Lục Thiên Phi bước xuống, theo sau là Hàn Võ Ngôn. Anh tiễn cô ấy ra về, thấy cô liền nhíu mày. Không nói gì, Võ Ngôn tiễn Thiên Phi ra tận cổng. Lúc quay lại nhìn cô khẽ gắt

- Sao con giờ này còn chưa ngủ?

- Muốn xem phim, không muốn ngủ.

- Ngày mai còn đi làm, đừng lì nữa.

Hàn Võ Ngôn quay người vào bếp, ra theo cùng một ly sữa trên tay đưa cho cô

- Uống sữa rồi đi ngủ.

- Không uống, không mượn chú lo!

Cô bỏ lên lầu mặc anh đứng đó. Hàn Võ Ngôn nhìn theo cô thở dài

- Em ghét tôi đến vậy sao?1